Đàm Ca không quanh co với cậu ta nữa: “Chương Tường, tôi vô cùng chắc chắn cậu biết người kia là ai. Nếu cậu khai, xem như là phối hợp điều tra. Nếu không khai, đến lúc chúng tôi tìm ra người thì cậu sẽ không còn cơ hội lập công nữa đâu.” Ông Chương vừa nghe nói “lập công” liền lập tức nóng ruột, vội vàng thúc giục con trai. Nhưng Chương Tường cúi đầu không lên tiếng, nước mắt rơi xuống lần nữa. Ông Chương cười xòa: “Con nít tuổi này nói nghĩa khí còn cố chấp hơn cả người lớn nữa.” Nhưng Ngôn Hàm thình lình nói ra một câu: “Tôi thấy Chương Tường sợ tên kia, có vẻ rất mong đối phương bị giết chết thì có.” Chương Tường chợt run lên, ngẩng đầu: “Không phải!” Ánh mắt Ngôn Hàm sắc bén: “Giờ phút này có người đi giết hắn, nhưng cậu vẫn không nói cho chúng tôi biết hắn là ai, khiến chúng tôi không thể nào bảo vệ hắn.” Chương Tường không chịu nổi ánh mắt của anh, lại cúi đầu. Ông Chương khuyên con trai không được, vội gào lên: “Các anh đi bắt tên tội phạm giết người kia trước đi, đừng vì hắn là đồng nghiệp mà nể tình chứ!” Đàm Ca thấy người cha này ngoại trừ che chở cho con trai ra thì hoàn toàn không hề có chút áy náy với nạn nhân và gia đình của họ, liền nổi giận đùng đùng, đang định nói gì đó nhưng đã bị Ngôn Hàm giữ chặt cổ tay. “Yên tâm!” Ngôn Hàm cười nhạt, không truy hỏi nữa mà đổi câu hỏi khác. “Cậu kể lại ngày bắt cóc Trịnh Miêu Miêu xem?” “Trịnh Miêu Miêu?” Chương Tường lau khô nước mắt, tỏ vẻ nghi ngờ. “Trịnh Miêu Miêu nào?” Ngôn Hàm thấy quả thật cậu ta không nhận ra liền lấy hình cho xem. Trịnh Miêu Miêu dáng vẻ xinh xắn, Chương Tường rất có ấn tượng, lập tức nói: “Cô ấy là người quen của bạn gái chú em kia.” “Kể rõ tình huống đêm đó đi!” “Chú em kia... Không, là La Hàn muốn tìm người chơi... chúng. Lúc đó đã hơi muộn rồi, chạy lòng vòng rất lâu đều không gặp ai. Chú em kia mới nói là bạn gái cậu ta có một bạn học tối nay sẽ ra ngoài, trông rất xinh nên cậu ta sớm muốn... Nhưng cô gái kia ý thức cảnh giác rất cao, chú em liền gọi bạn gái cậu ta đến. Sau khi gặp cô ấy, bạn gái cậu ta nói muốn cho cô ấy đi nhờ đến trạm tàu điện, nhưng cô ấy nói không cần. Sau đó thì bảo... em giúp kéo cô ấy lên xe.” “Bánh ngọt đâu?” Chương Tường sửng sốt, kinh hãi nhìn Ngôn Hàm: “Sao anh biết?” Lại ngập ngừng nói. “Nhặt đi rồi. La Hàn và em cũng muốn ăn.” “Cô bé kia chết như thế nào?” “Em không biết.” Chương Tường lắc đầu nguầy nguậy. “Em... hôm đầu tiên, em làm cô ấy chỉ một lần thôi, sau đó cô ấy bị giam ở trong đó thì em không đến nữa. Em về quê thăm người thân là thật đấy. Em cứ nghĩ họ sẽ thả cô ấy như những lần trước vậy. Khi em đọc được tin tức mới biết đã xảy ra chuyện, liền không dám chơi với họ nữa. Bọn họ còn uy hiếp em và nói nếu em tự thú hại bọn họ bị bắt thì cũng chẳng có việc gì lớn, chờ họ ra được thì sẽ xử chết em. Em thật sự chỉ làm có một lần thôi, giết người gì đó em không tham gia.” Ông Chương cũng vội nói: “Thật đấy! Chúng tôi đi thăm người thân mà.” Ông ta vuốt trán vẻ vẫn còn sợ. “May mắn quá!” Ông ta thật sự thấy may mắn, bởi lẽ con trai ông ta đã tránh được một vụ án giết người. “Điều này chúng tôi sẽ đi điều tra.” Lúc này, Ngôn Hàm nghe thấy giọng Tô Dương truyền đến qua tai nghe: “Đội trưởng, tìm được xe rồi. Nhưng xe này...” Anh điềm nhiên nghe xong rồi nói: “Mang hình vào đây!” Tô Dương đưa hình đến, Ngôn Hàm đưa cho Chương Tường xem: “Là chiếc xe này đúng không?” Chương Tường run run gật đầu, nhỏ giọng nói với vẻ suy sụp: “Bọn anh... cái gì cũng có thể tra ra được à?” Ngôn Hàm không trả lời: “Đây là xe của chú em kia đúng không, chúng tôi đã tra ra được tên của hắn rồi.” Chương Tường mặt mày trắng bệch. Tô Dương oán thầm, Đội trưởng Ngôn đúng là nói dối không hề chớp mắt. Đó là chiếc xe của một công ty xe công cộng, chủ đăng ký xe gần đây không ở Dự Thành. Tuy có thể tra ra những ai từng dùng xe, nhưng chắc chắn không nhanh bằng việc hỏi Chương Tường. Giọng nói Ngôn Hàm trở nên thản nhiên: “Không cần cậu khai thật nữa, nhưng thấy cậu nhỏ tuổi nhất, lại bị bọn chúng đầu độc, nên muốn cho cậu một cơ hội lập công. Vấn đề là xem cậu có sẵn lòng hay không thôi.” Mắt Chương Tường láo liên, ngón tay xoắn vào nhau, giọng nói cũng chắc chắn nữa, chột dạ nói: “Em không biết tên của cậu ta. Với lại, bắt được cậu ta cũng không thể làm gì. Sau này được thả ra, cậu ta nhất định cho rằng em đã tố cáo và sẽ hại chết em.” “Tốt!” Ngôn Hàm hoàn toàn không quan tâm việc Chương Tường có thể bị hại chết, chỉ cười cười, “Có điều, tôi phải nhắc nhở rằng cậu đã đến đây rồi. Trong khi bây giờ, chúng tôi đã tìm ra thông tin của hắn, như vậy hắn vẫn sẽ nghĩ rằng chính cậu tố cáo thôi.” Chương Tường bàng hoàng. Ngôn Hàm ân cần nói: “Cậu yên tâm, chờ tôi bắt được hắn, tôi sẽ nói với hắn thật sự không phải do cậu khai.” Chương Tường vừa nghe thấy gần như sắp điên, khóc lớn: “Anh nói như vậy thì cậu ta càng cho rằng là em làm đấy!” Ngôn Hàm giơ tay lên ra hiệu ngừng lại: “Không phải nói gì nữa. Sau khi bắt được hắn, chúng tôi còn phải nghe lời hắn khai, xem rốt cuộc cậu đóng vai trò gì trong bọn họ. Dù sao thì lời khai của cậu cũng không thể hoàn toàn tin tưởng. Cậu có tham gia giết chết Trịnh Miêu Miêu hay không, có phải là chủ mưu hay không cũng phải xem hắn nói thế nào đã.” Mặt Chương Tường tái mét. Ông Chương nóng nảy mắng con trai: “Mày còn giấu giếm làm gì nữa? Nếu cảnh sát không tin mày, thằng kia đẩy hết toàn bộ lên đầu mày thì để lúc đó tao coi mày làm sao?” Chương Tường toát mồ hôi lạnh cả người, run lẩy bẩy, nước mắt rơi xuống từng giọt, nhưng chỉ ngậm kín miệng không lên tiếng. Ngôn Hàm đứng dậy, ra vẻ như mọi chuyện đã xong xuôi, quay sang nói với Đàm Ca: “Đi thôi, bắt người!” “Sếp ơi, mấy anh chờ một chút.” Ông Chương gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, vỗ vào đầu con trai bôm bốp. “Mày mau khai đi! Sếp à, mấy anh chờ một chút.” Ngôn Hàm kéo cửa ra: “Chúng tôi đang vội tìm người, không đợi được nữa. Các người về trước đi, qua một thời gian ngắn sẽ được mời đến hỗ trợ điều tra tiếp.” Nhưng anh vừa đi được một bước, Chương Tường đã ôm đầu, nỗi hoảng loạn cực độ đang bị đè nén, gần như tuyệt vọng thét lên: “Vương Tử Hiên!” Ánh mắt Ngôn Hàm bỗng sâu thẳm, khóe môi lạnh lùng cong lên, bước ra khỏi căn phòng. Trên đường lái xe đến nhà Vương Tử Hiên, không khí bên trong rất nặng nề, không hề hưng phấn sôi nổi như những lần tìm được đầu mối quan trọng trước đây. Đàm Ca vô cùng chán nản: “Chương Tường và ba mẹ của nó từ đầu đến cuối không hề đề cập đến những cô bé nạn nhân, đến một câu xin lỗi cũng không có.” “Nó không hề áy náy.” Ngôn Hàm lấy thuốc ra, nhưng lại không hút, chỉ xoay vòng trên ngón tay. “Nó sợ, nhưng chẳng qua chỉ là sợ chuyện này sẽ khiến nó phải đối diện với sự trừng phạt và nỗi bất hạnh thôi. Trẻ con như vậy, cả phụ huynh cũng không khác gì.” Từ con người Chương Tường, họ có thể đoán được nghi phạm còn lại sẽ là thế nào rồi, có khi còn bất trị hơn cả tên đàn em này nữa. Thế nhưng, họ phải đi bắt hắn, cũng chính là đang đi cứu hắn. Ngôn Hàm nhìn cảnh vật lạnh lẽo ngoài cửa xe, không hiểu vì sao trước mắt lại hiện lên nụ cười nhợt nhạt và ảm đạm của Chân Noãn lúc nằm ở sau xe, cất giọng nói trong tiếc nuối: Nghe sao... có vẻ bi thương vậy... *** Chân Noãn bị xe Trịnh Dung hất bay khiến vết thương lần trước bị nứt, dẫn đến xuất huyết nội. Cô tỉnh lại sau cuộc phẫu thuật, mở mắt ra lại là bức tường trắng xóa, mùi nước khử trùng thoang thoảng và cả... Thẩm Dực. Ánh mắt nghiêm túc và trầm tĩnh của anh đang nhìn cô đăm đăm. Cô bừng tỉnh tinh thần, trong trí nhớ mỗi lần dù cô bị bệnh nặng hay nhẹ thì anh luôn là người ở bên giường khi cô tỉnh lại. Gần mười năm qua, điều này chưa bao giờ thay đổi. “Anh đến rồi...” Anh không đáp lời mà nói: “Anh dùng mười năm để em sống lại lần nữa, đứng dậy rồi từ từ hồi phục cơ thể. Vậy mà khi giao lại cho em, em lại chà đạp bản thân mình như vậy à?” “Em...” Nước mắt cô ngân ngấn, quay đầu đi. Không khí chìm vào im lặng rất lâu. “Noãn Noãn!” Anh cất lời. “Một tháng. Chờ anh một tháng thôi, anh sẽ nói tất cả cho em biết.” Ban đầu, cô không lên tiếng, sau đó lại hỏi: “Em muốn biết thân phận thật sự của mình có giống như anh đã nói hay không?” Anh từng nói cô sống ở thành phố vùng duyên hải, lúc vị thành niên bị mẹ vứt bỏ lại Dự Thành. Sau đó, cô lớn lên cùng với anh, tính cách trước đây luôn trầm tĩnh và thích khiêu vũ. Thuở thiếu niên, anh theo Kỷ gia lăn lộn giành địa bàn, để cho cô vào trường múa cao cấp học ballet. Mười năm trước, cô xảy ra tai nạn xe nghiêm trọng, phải nằm ở viện điều dưỡng một năm rưỡi mới tỉnh lại. Toàn bộ ký ức của cô đều mất sạch, trí nhớ cũng bị thoái hóa, cả ngày ngơ ngơ ngác ngác, đắm chìm trong thứ cảm giác như thể trẻ con vừa sinh ra giữa thế giới này, mãi gần hai năm sau mới từ từ chuyển biến tốt. Nhưng rồi Hoa Thịnh bị bủa vây trong thời kỳ biến động, vì muốn bảo vệ cô nên anh đã đưa cô ra nước ngoài với mười mấy bác sĩ, y tá và vệ sĩ cùng đi theo chăm sóc. Cô hỏi: “Những năm tháng em không nhớ rõ ấy có tồn tại thật hay không?” “Chờ anh một tháng thôi, anh sẽ nói hết tất cả cho em biết.” Vẻ mặt Thẩm Dực lạnh lùng. “Noãn Noãn, anh đã chờ em mười năm. Hôm nay, anh chỉ xin đổi lại một tháng của em thôi.” Chân Noãn cảm thấy đau khổ, bây giờ trong lòng cô... Lúc tỉnh lại lần nữa, Chân Noãn nghe thấy bên cạnh có tiếng động sột soạt, y tá đang sắp xếp giỏ trái cây và hoa tươi. Y tá quay đầu thấy Chân Noãn đang nhìn mình không chớp mắt, bèn cười xin lỗi: “Đánh thức cô à?” Chân Noãn lắc đầu: “Lẽ ra nên tỉnh rồi.” Cô muốn đi vệ sinh, cô y tá liền đẩy xe giúp cô. Đi vệ sinh xong, cô chợt nhớ đến cô Trịnh. Hiện giờ, Miêu Miêu đã chết, còn giáo sư thì đang chạy trốn bên ngoài, như thế há chẳng phải bà sẽ cô độc một mình sao? “Có thể đẩy tôi đến phòng 1203 không? Tôi có người quen đang nằm viện nên cũng muốn đi thăm.” Họ đến nơi nhưng lại phát hiện người đang nằm không phải là cô Trịnh nữa. Chân Noãn hoang mang đi tìm bác sĩ: “Bà Miêu... vợ của giáo sư Trịnh đã chuyển phòng rồi ạ?” “Bà miêu đã qua đời rồi.” “Gì cơ?” Chân Noãn kinh ngạc. “Chuyện xảy ra khi nào thế?” “Năm ngày trước.” Bác sĩ thở dài một tiếng, nhận ra Chân Noãn. “Hình như cô từng đến thăm bà ấy, là người của đội cảnh sát hình sự đúng không?” “Vâng.” “Hai ngày trước, Đội trưởng các cô gọi điện đến hỏi thăm, tôi còn nghĩ rằng đồng nghiệp của giáo sư Trịnh cũng đều biết hết cả rồi.” Chân Noãn ngỡ ngàng. Chính là ngày La Hàn bị giết, Ngôn Hàm từng gọi đến xác nhận ư? Y tá đột nhiên tức giận, nói với bác sĩ: “Tôi có nghe Tiểu Diêu khoa các người nói rằng giáo sư Trịnh và vợ ông rất tốt, lương thiện và dịu dàng, lại biết cảm thông với người khác, đối với bác sĩ, y tá hay các bệnh nhân đều rất thân thiện, thấy ai cũng nở nụ cười chân thành, nhìn thế nào cũng khiến người ta cảm thấy hạnh phúc. Nếu không phải bị đám khốn khiếp kia ép thành như vậy...” Cô ta càng nói càng giận dữ. “... Bọn chúng đáng chết mà.” Bác sĩ lắc đầu: “Tuy giáo sư Trịnh đáng được cảm thông, nhưng cũng không thể nói như vậy, mọi việc đều phải nói đến luật pháp.” Cô y tá tỏ vẻ không đồng ý: “Nhưng luật pháp không quản lý chúng được. Loại thanh thiếu niên này tôi đã thấy quá nhiều rồi, sẽ không thay đổi được gì đâu, sau này có thả ra cũng là thứ bại hoại của xã hội. Giết người đền mạng là đạo lý hiển nhiên. Nếu ai làm hại con tôi như vậy, luật pháp trị không được thì tôi có liều cả mạng sống cũng phải trả thù. Tôi không hại người khác, cũng không hại xã hội mà chỉ muốn tìm kẻ thù kia thôi.” Thoáng chốc, người trong văn phòng khoa nhao nhao phân thành hai phe bắt đầu tranh cãi. “Chờ đã!” Chân Noãn nói, “Mọi người đang nói gì? Giáo sư Trịnh thế nào rồi, sao mọi người đều biết vậy?” “Tin thời sự cả ngày nay đều truyền hình trực tiếp vụ việc mà toàn thành phố đều đang sôi sục cả lên.” Một bác sĩ mở máy tính bảng ra xoay qua cho cô xem. “Cô xem trước một mẩu tin khuya phát vào tối hôm kia đi!” Trên mạng có một đoạn phim được chia sẻ và bình luận rầm rộ, người đàn ông trong clip quá đỗi quen thuộc với Chân Noãn. Mấy ngày không gặp, giáo sư Trịnh nhìn càng thêm già nua và tiều tụy, nhưng đôi mắt vẫn tỏa sáng tinh anh, ẩn chứa ý chí nào đó không tài nào phá hủy nổi. “Tôi tên Trịnh Dung, là một pháp y sắp về hưu. Vào ngày kia, cũng chính là ngày 19 tháng Mười hai, tôi sẽ giết chết một gã thanh niên tên Vương Tử Hiên.” Cánh nói chuyện thẳng thắn như thế chẳng trách đoạn phim này trở thành nguyên nhân gây bàn tán xôn xao khắp thành phố. Tim Chân Noãn đập thình thịch, không ngờ người đàn ông trong đoạn phim ấy lại tỉnh táo và lạnh nhạt đến lạ, phong thái thật thong thả và ung dung. “Người xem tin tức đều biết cả. Gần đây, trường trung học cơ sở số Một Dự Thành có một thiếu nữ chưa đến mười bốn tuổi bị mất tích, đó là con gái tôi Trịnh Miêu Miêu. Tuần trước, cảnh sát đã phát hiện thi thể của con bé ở dưới mặt băng. Giữa mùa đông rét mướt, thân thể nó chỉ được bọc trong một lớp màng nilon, trôi nổi dưới nước hơn hai mươi mấy ngày. Đêm phát hiện ra con gái, vợ tôi đã qua đời. Lúc gần đi, bà ấy còn nói với tôi rằng có con gái ở bên tôi thì bà ấy yên tâm rổi.” Chân Noãn nhạt nhòa nước mắt. Trước ngực giáo sư Trịnh ôm một tấm ảnh gia đình, trên đó là cô Trịnh dịu dàng và hòa nhã cùng Trịnh Miêu Miêu tươi tắn như hoa. “Con gái tôi vì sao mà chết?” Vẻ mặt ông cứng đờ, tay cầm một chiếc đĩa ghi hình, trong mắt lướt qua nỗi đau đớn nặng nề không thể kìm nén. “Những hình ảnh cuối cùng của con bé là đây. Các cảnh sát đồng nghiệp của tôi, tôi không thỉnh cầu các cậu tha thứ cho tôi, nhưng ít nhất xin hãy thông cảm, thông cảm cho một người cha sau khi nhìn thấy đoạn phim ghi hình này đã không thể nào... tuyệt đối không thể nào tha thứ cho bọn súc sinh đã tra tấn ngược đãi con tôi như thế. Thật xin lỗi, tôi đã từng thử qua, cũng đã cố hết sức, nhưng không thể làm được. Tôi tuyệt đối không thể tha thứ! Miêu Miêu, đứa con gái yêu quý của tôi! Nó... và còn rất nhiều cô bé bị hại khác nữa, họ đều bị bọn súc sinh này xem như một tấm vải, một đống thịt, một đống rác rưởi! Nhưng con gái tôi chính là mạng sống của tôi đấy! Chân Noãn che miệng lại, nước mắt trào ra. “Tôi đã từng dùng đạo đức vào lý trí cả đời mình để khuyên nhủ bản thân nhưng vẫn thất bại. Vậy nên, khi các người xem được tin tức trên báo về trận hỏa hoạn tại ngõ Sơn Thủy quận Lệ Hồ, đó cũng chính là nơi hơn bốn mươi, năm mươi cô bé bị hại, kẻ đó chính là đồng phạm giết chết con gái tôi. Các đồng liêu cảnh sát của tôi, tôi biết các cậu đang tìm tôi nhưng tôi buộc phải ẩn núp vì bản thân không thể tiếp nhận lời khuyên giải của các cậu, càng không thể giao những hung phạm này cho các cậu để chúng bị luật pháp trừng trị, đó là việc không thể nào. Bởi vì sự trừng trị của luật pháp luôn quá nhẹ nhàng so với tội nghiệt chúng đã gây ra. Bọn chúng là vị thành niên nên sẽ không phải chịu án tử hình. Đây luôn là việc làm đúng đắn. Ngay cả khi nỗi bất hạnh không phải xảy ra trên người tôi hay không liên quan gì đến tôi, thì cả đời này, tôi vẫn sẽ cho rằng điều đó đúng. Đúng vậy, xã hội của chúng ta phải bảo vệ trẻ vị thành niên, cho họ một cơ hội để cứu rỗi cuộc đời mình lần nữa, để họ sửa chữa sai lầm và trưởng thành theo đúng nghĩa. Nhưng vì sao sự trưởng thành và sửa sai của chúng lại phải trả giá bằng mạng sống của con gái tôi kia chứ? Cái chết của con gái tôi đã trở thành một bước đệm giúp chúng cải thiện bản thân. Tất cả nạn nhân khác cũng chỉ là một bước đệm, hay chẳng qua là một hòn đá kê chân. Đến khi chúng trở nên tốt hơn, mọi người sẽ khen ngợi rằng lãng tử quay đầu quý hơn vàng. Khi đó, nhớ lại bây giờ, ai sẽ tiếc thương cho con gái của tôi chứ? Huống chi, loại người này vốn dĩ sẽ không biết sám hối, càng không hiểu thế nào là cứu rỗi. Sau khi Miêu Miêu chết, chúng vẫn sẽ tiếp tục làm việc ác, giết hại biết bao nữ sinh nữa. Luật pháp trở thành người bảo vệ cho chúng, nên bọn chúng không việc gì phải kiêng dè.” Văn phòng yên lặng như tờ, mọi người đã sớm xem qua tin tức, chìm trong trầm tư lần nữa. Trong đoạn phim, giáo sư Trịnh Dung không có bất kỳ biểu cảm nào, cũng không có nước mắt, sau khi bình tĩnh lên án lại nói: “Những đồng nghiệp của tôi, cả đời tôi đều như các cậu, nỗ lực vì sự công chính của luật pháp. Nhưng thật xin lỗi vì trên đoạn đường sau cùng trong sự nghiệp đời mình, tôi đã buộc phải ngược lối với các cậu. Các cậu sẽ đến bắt tôi, nếu bắt được thì tôi cũng sẽ không phản kháng, càng không làm hại bất cứ ai. Mục tiêu của tôi chỉ có Vương Tử Hiên. Nếu các cậu cứu được hắn trước tôi thì đó là ý trời, tôi sẽ tự sát để đi theo vợ và con gái. Nhưng tôi sẽ dốc hết sức hành động trước các cậu, nếu làm được như vậy thì... Tôi rất xin lỗi.” Ông nhìn vào ống kính rồi cung kính cúi đầu, lúc ngẩng lên chỉ còn là khuôn mặt lạnh lùng và kiên định. “Ngày 19 tháng Mười hai, là ngày thứ bốn mươi nhăm Miêu Miêu ra đi, cũng là tuần thất đầu của vợ tôi, tôi sẽ giết chết Vương Tử Hiên, sau đó tiếp nhận phán quyết của các cậu.” Cả văn phòng tràn ngập tiếng thở dài trong nỗi niềm đồng tình và thương tiếc. Chân Noãn che miệng, cúi gập người xuống, khóc không thành tiếng. Trên đường trở về phòng bệnh, Chân Noãn hỏi thăm y tá: “Hôm nay là ngày 19, cảnh sát đã bảo vệ Vương Tử Hiên rồi, vậy giáo sư Trịnh muốn giết hắn không phải là tự mình chui đầu vào rọ sao?” “Không có đâu! Bắt đầu từ hôm kia, Vương Tử Hiên đã không rõ tung tích rồi.” “Sao lại thế?” “Tin tức nói ông bà Vương phát hiện ra một tin nhắn thoại từ giáo sư Trịnh gửi đến trong điện thoại di động của Vương Tử Hiên. Đại ý là những ngày qua, Vương Tử Hiên đi đâu và làm gì, ông đều biết cả. Giáo sư Trịnh đưa ra một giao ước. Hoặc là để hắn tạm thời được cảnh sát bảo vệ, giáo sư Trịnh sẽ ẩn nấp xung quanh, chờ khi cảnh sát lơi lỏng sẽ giết chết hắn, có phí hoài cả đời cũng chẳng sao. Dù muốn ra nước ngoài cũng vô ích vì giáo sư Trịnh đã có hộ chiếu Mỹ. Hoặc là cho hắn một ngày cụ thể, chính là ngày 19 tháng Mười hai sẽ đến giết hắn với điều kiện hắn không được rời khỏi Dự Thành. Nếu hắn không dựa vào cảnh sát bảo vệ mà trốn được, giáo sư Trịnh sẽ tự sát để đi theo vợ và con gái ngay trong ngày đó.” “Việc này…” Chân Noãn trố mắt líu lưỡi, vô cùng lạ lẫm. “Vương Tử Hiên nhận lời rồi ư?” “Khuya hôm trước, hắn biến mất không phải đã là minh chứng tốt nhất hay sao? Điện thoại di động và laptop đều không mang theo, bởi vì giáo sư Trịnh nói cho hắn biết rằng cảnh sát có thể sẽ dùng điện thoại di động và hệ thống mạng không dây để truy tìm hắn. Nếu Vương Tử Hiên báo cảnh sát, trước khi kết thúc ngày 19 tháng Mười hai, cảnh sát xuất hiện bên cạnh để bảo vệ hắn thì giao ước giữa họ sẽ bị hủy bỏ.” Chân Noãn lạnh toát từ đáy lòng. Giáo sư Trịnh lợi dụng tâm lý còn trẻ sợ chết, nhưng lại không tin cảnh sát và thích chủ nghĩa anh hùng cá nhân của Vương Tử Hiên để thiết kế cái bẫy này thật là độc. Đây há chẳng phải ông muốn được ăn cả, ngã về không sao! Không hiểu sao giờ phút này, lòng cô lại bắt đầu nghiêng cán cân về phía trái với lẽ phải thế này? Lòng cô rối như tơ vò, được đỡ từ xe lăn lên sofa, lại nghe y tá nói: “Thật hy vọng giáo sư Trịnh giết chết hắn trả thù cho Miêu Miêu đi!” Chân Noãn ngẩng đầu nhìn cô ta: “Nhưng giết người là phạm pháp, giáo sư Trịnh giết người cũng phải bị trừng phạt đấy!” “Giờ đây có nói những đạo lý đường đường chính chính này cũng vô ích. Những người bàng quan có thể nói theo lý trí là không thể dùng bạo lực áp chế bạo lực, là ảnh hưởng đến trật tự xã hội. Nhưng cô cảm thấy giáo sư Trịnh quan tâm đến những thứ đạo mạo trang nghiêm lẩn khuất trong lớp vỏ giả tạo này sao? Phải, giết chết kẻ thù thì con gái ông cũng không sống lại được, nhưng ông là người, ông biết căm hận mà. Có những mối thù mà điểm dừng phải là mày sống tao chết, nói trăm ngàn lần đạo lý đều không thông. Việc không đổ xuống đầu mình thì ai cũng có thể tỉnh táo mà phân tích.” Y tá thở dài. “Ông ấy đã hoàn toàn không sợ bị trừng phạt, cô cho rằng ngăn ông ấy trả thù là tốt cho ông ấy, nhưng ông ấy lại cảm thấy không báo được thù thì thà chết còn hơn.” Chân Noãn không sao phản bác được. Mở ti vi lên, tin tức đang liên tục phát sóng vụ án mà từ Dự Thành cho đến cả nước đều đang quan tâm cao độ. Cả nước bàn tán sôi trào, Bộ Công an cũng đã gửi thông điệp đến Dự Thành, khiến đội cảnh sát hình sự phải chịu áp lực lớn trước nay chưa từng có. Phóng viên ở các hiện trường dõng dạc đưa tin, chuyên gia học giả, cảnh sát khắp nơi, người qua đường và cả khách du lịch đều tiếp nhận phỏng vấn nêu ra quan điểm, có người ủng hộ và cũng không ít người chỉ trích. “Xin các người đừng đưa tin thêm nữa.” Chân Noãn cúi đầu khóc nức nở, tâm trạng rối như mớ bòng bong. “Tất cả đều điên hết rồi sao? Họ biến nỗi khổ của ông ấy thành một bữa yến tiệc thịnh soạn. Tất cả mọi người đều đang theo dõi, chờ đợi, ông ấy sẽ càng không cách nào quay đầu lại được.” Chân Noãn khó chịu cùng cực, vừa định tắt ti vi thì bất ngờ thấy được một phóng viên đang ngồi xổm chờ bên ngoài nhà Vương Tử Hiên. Bọn họ không vào được nên chỉ có thể quan sát từ ngoài sân nhà họ Vương, một ngôi biệt thự vô cùng xa hoa. Bên góc màn ảnh, cách lan can tường bao, Chân Noãn nhìn thấy bóng dáng Ngôn Hàm đứng trong sân cách đó rất xa. Áo khoác màu đen, dáng cao dong dỏng, cầm gì đấy trong tay đi ra từ cửa hông, nhanh chóng đến phía sau biệt thự rồi biến mất. Cô chờ chốc lát, đoán rằng anh đang hút thuốc nên mình không đến nỗi quấy rầy mới bấm điện thoại gọi anh. Điện thoại đổ vài hồi chuông, người ở đầu bên kia nhấc máy, anh biết là cô nên chẳng hề chào hỏi. Chân Noãn cầm điện thoại di động, bên anh chỉ có tiếng gió rít và tiếng hít thờ đều đều. Anh đang hút thuốc lá. Cô gọi một tiếng thật khẽ: “Đội trưởng!” “Ừ!” Cô kìm nén, nhưng vừa cất tiếng đã nghẹn ngào ấm ức: “Anh cứu... cứu giáo sư Trịnh đi!” Một giây rồi hai giây trôi đi, đầu kia gió vẫn đang thổi, tiêu điều và vô tình như thể đã thổi qua mấy nghìn năm đằng đẵng. “Chân Noãn!” Anh rất hiếm khi cất giọng khàn khàn gọi tên cô như thế. “Thứ mà em nói là cứu rỗi sao... rốt cuộc là có ý gì đây?” Cô không biết nữa. Anh nói: “Cứu gì đây? Cứu thân xác ông ấy để ông ấy không giết thêm một người, hay là cứu trái tim ông ấy để ông ấy hoàn thành tâm nguyện?” “Cứu không được đâu.” Anh cười nhạt. “Chân Noãn, tôi không cứu được.” Cơn gió hiu quạnh thổi qua bên kia điện thoại, len lỏi từ tai đến thẳng trái tim Chân Noãn, khiến từ đầu đến chân cô lạnh buốt, cô nắm chặt điện thoại di động, gục đầu. Đầu bên kia, Ngôn Hàm không nghe cô nói nữa, khẽ cười nhạo: “Sao vậy? Lại khóc nhè nữa à?” “Nào có?” Cô dẩu môi, tiếng nói khàn khàn. Anh cười trong gió: “Chưa từng thấy người lớn nào như em, hễ động một cái là mắt đỏ hoe. Kiếp trước em là thỏ à?” “Em nói là không khóc rồi mà.” Cô hơi nóng nảy. Anh thôi cười và hỏi: “Sức khỏe thế nào rồi?” “Đã ổn cả rồi.” Cô nói xong lại quan tâm đến chuyện ở đầu bên kia, “Các anh đang ở nhà Vương Tử Hiên sao? Chuẩn bị làm gì vậy? Có phải đã tìm được manh mối hắn đang ở đâu rồi không?” Anh ngậm khói, “ừ” một tiếng mơ hồ. “Bọn anh sẽ tìm được chỗ hắn ẩn nấp sao?” “Nhất định.” “Nếu như tìm được hắn trước giáo sư Trịnh, ông ấy sẽ tự sát vì thất bại phải không?” “Trước giờ em luôn thích truy hỏi một loạt vấn đề khiến người ta nhức đầu như vậy à?” Chân Noãn im lặng, hơi mím môi, lại hỏi: “Sao anh nhức đầu?” “Ồ, lại tiếp tục tra hỏi rồi.” “Anh không hy vọng nhìn thấy giáo sư Trịnh chết đúng không? Phải dùng chỉ số thông minh và tinh thần của mình để đi cứu một kẻ mà tương lai rất có thể vẫn là tội phạm cưỡng hiếp giết người, đồng thời xử trí một người cả đời thiện lương, luôn cống hiến vì xã hội, luật pháp và công chính như vậy, trong lòng anh hẳn rất khó chịu phải không?” Cô nói từng câu từng chữ với tốc độ chậm chạp, nhưng lại nghe ra khí thế áp đảo. “Nhưng việc ông ấy muốn làm là sai, anh thân là cảnh sát, buộc phải đứng về phía chính nghĩa, mặt khác lại khinh thường cái quy tắc và chế độ khiến người ta tiến thoái lưỡng nan, đúng không?” Cô đâu phải tra hỏi anh, mà đang tự tra hỏi chính mình. Giờ đây, cô chìm đắm giữa bao cảm xúc hoang mang, lưỡng lự, do dự và không phân rõ đúng sai, lòng còn đang nghiêng về hướng cực đoan. Cô không tìm được người để tâm tình và giải tỏa nỗi nghi hoặc trong lòng, nhưng lại muốn biết con người luôn lý trí và tỉnh táo như anh liệu có cùng suy nghĩ hay không. Nếu như có thể tìm được một người bạn, ít nhất cô sẽ có cảm giác an toàn với ý nghĩ của mình chứ không như hiện giờ. Nếu may mắn hơn, có lẽ anh sẽ giải trừ được nỗi lòng mơ hồ trong cô.