Socrates Thân Yêu
Chương 55
“Vết bánh xe không có vấn đề, tài xế không hề lùi xe. Tuy mặt cô gái đã vỡ nát nhưng không hề cuốn vào bánh xe, chứng tỏ không phải do bánh xe tạo ra.”
Đàm
Ca: “Tài xế nói vào thời điểm xe vọt đến, vì tốc độ quá nhanh nên không thấy rõ tình trạng thân thể của nạn nhân, không biết cô ấy còn sống hay đã chết, cũng không biết là do cô ấy không cẩn thận ngã xuống hay ngất xỉu. Lúc đó, ông ta lập tức sờ lên cổ họng của cô ấy thì thấy nhiệt độ vẫn còn ấm.”
“Nhưng không thể xác định tài xế có báo cảnh sát trước tiên hay không.” Hắc Tử nói lên nghi ngờ. “Từ lúc nhận tin báo án đến khi chúng ta chạy tới đây mất mười sáu phút. Cho dù thời tiết đang lạnh thì nhiệt độ giảm xuống như vậy cũng là quá nhanh rồi. Có thể là tài xế đã trì hoãn, hoặc cũng có thể lúc đâm vào, nhiệt độ nạn nhân đã bắt đầu giảm xuống. Nhưng nguyên nhân cụ thể của việc giảm nhiệt độ này rốt cuộc là do ngất xỉu hay do tử vong?”
Lão Bạch tỏ vẻ đồng ý: “Cũng không thể xác định có phải tài xế dời xác đến đây rồi mới báo án hay không.”
Mọi người trầm tư chốc lát, Đội phó Trình lại nói: “Nạn nhân không có vật tùy thân, trong bán kính 1km tạm thời không có phát hiện nào, trên người cũng không có vật gì để chứng minh thân phận. Sau khi Cục trưởng Thượng từ chối đề nghị của Trần Hàn, hắn đã im miệng không chịu khai ra người thứ bảy. Hiện giờ, vụ án này chỉ có thể đưa vào vụ án riêng lẻ để xử lý, còn việc có phải người thứ bảy hay không thì đành vừa điều tra vừa xem xét thôi.”
Ngôn Hàm bỗng nhếch môi. Nửa giây sau, khi anh ngẩng đầu lên và trông thấy Chân Noãn, anh liền vẫy tay với mấy anh em đang ngồi xổm trên đất, bảo mọi người đứng dậy nhường chỗ cho cô.
Chân Noãn bỗng thấy quẫn bách. Khi nãy, cô còn cảm thấy cảnh mấy người đàn
ông cường tráng ngồi trên mặt đất nói chuyện rất đáng yêu. Nhưng bây giờ, các đồng nghiệp lại đồng loạt đứng dậy và xếp hàng như một đội đang làm nghi thức, toàn bộ ánh mắt tập trung vào người cô.
Cô đeo găng tay, cố trấn tĩnh dời mắt, nhận lấy cặp dụng cụ từ tay trợ lý Tiểu
Tùng, không ngờ cái cặp nặng hơn lúc trước rất nhiều. Người cô khuỵu xuống, thoắt cái, vài bàn tay chìa đến, bốn phương tám hướng đều có lực nâng chiếc cặp, nhưng không có ai đưa tay đỡ cô như thể ai cũng biết nếu chạm vào sẽ khiến cô căng thẳng và run rẩy vậy.
Cô chợt thấy ấm lòng đến lạ, liên tục nói cảm ơn. Đàm Ca mỉm cười: “Cực cho em rồi.”
“Đâu có ạ!” Cô ngại ngùng.
Tiểu Tùng nhận lại cặp dụng cụ: “Cô! Cô cần gì em đưa cho.”
“Nhiệt kế.” Cô ngồi xuống, nhìn đầu nạn nhân với gương mặt đã bị hủy hoại.
Cảnh sát chung quanh yên lặng và cẩn thận quan sát. Trước bao ánh mắt đổ dồn về phía mình, Chân Noãn rất lúng túng, khẩn trương và thấp thỏm, chỉ biết tập trung vào công việc. Ánh đèn chập chờn, chỉ còn tiếng gió.
Chân Noãn lấy nhiệt kế ra: “Trực tràng 9,4 độ C, Tiểu Tùng?”
Tiểu Tùng và Đại Vĩ ghi lại số liệu trên nhiệt kế: “3 giờ 13 phút rạng sáng ngày mồng 7 tháng 11, nhiệt độ dưới 3,2 độ C, độ ẩm không khí 98%, tốc độ gió 9,7m/giây…”
Chân Noãn vén cổ áo nạn nhân nhìn vào trong, nói như đọc sách giáo khoa: “Căn cứ theo dữ liệu về tình hình thời tiết trong khoảng thời gian trước đó do Cục Khí tượng thủy văn cung cấp, dùng nhiệt độ chênh lệch để đưa vào mô hình số liệu để tính toán thời gian tử vong…”
Cô lưu loát nói ra một chuỗi từ ngữ được công thức hóa, chợt khựng lại và thầm rầu rĩ, vì trong tình huống khẩn trương cao độ này mà cô còn phạm một sai lầm cơ bản như thế. Theo bản năng, cô ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt ba phần cười cợt và bảy phần xem trò vui của
Ngôn Hàm.
Anh đứng thẳng lưng phía đối diện, cúi đầu nhìn cô. Ánh đèn sau gáy anh đong đưa dữ dội trong gió, những tia sáng rải đầy trên chiếc áo mưa trong suốt màu xanh lam, ánh đèn trắng lập lòe chiếu xuyên qua mái tóc lòa xòa ướt đẫm của anh. Anh đưa lưng về phía đèn xe sáng quắc, đôi mắt đen sâu thẳm không nhìn rõ tâm tư, nhưng trông thế nào cũng cảm thấy vẻ hả hê pha lẫn chút buồn cười nhàn nhạt khi kẻ khác gặp nạn.
Chân Noãn vừa ngại vừa giận, đột nhiên không còn khẩn trương nữa mà cố trấn tĩnh trở lại.
Tiểu Tùng đúng lúc nhắc nhở: “Cô Chân?”
Trong môi trường rét mướt trước mắt, sau khi chết khoảng một giờ, nhiệt độ sẽ giảm xuống tương đương với môi trường hiện tại. Lúc này, hiển nhiên không cần điều tra tình hình thời tiết.
Chân Noãn nhanh chóng liếc nhìn Ngôn Hàm rồi liền dời mắt: “Xin lỗi, vừa rồi tôi đã nói sai.
Trong những tình huống bình thường, có thể thông qua sự thay đổi nhiệt độ không khí và nhiệt độ cơ thể để tìm ra thời gian tử vong. Nhưng nơi này thì không cần.”
Đôi mắt Ngôn Hàm đen thăm thẳm, gương mặt tuấn tú mờ ảo dưới ánh đèn nhấp nháy.
Tiểu Tùng gật đầu: “Cô Chân, xem chênh lệch nhiệt độ của người chết và môi trường bên ngoài, có thể phán đoán cô ấy tử vong chưa đến một giờ, ảnh hưởng của thời tiết cực kỳ nhỏ.
“Không phải!” Chân Noãn lắc đầu.
Một luồng gió thốc thổi qua gầm xe tạt vào mặt khiến cô lạnh buốt, trái tim lại đang nóng lên và đập điên cuồng. Cô khẽ mím môi, nói như quả quyết: “Không, cô ấy tử vong từ bốn đến sáu giờ rồi.”
Tất cả đều im lặng, chỉ có tiếng mưa gió đập vào lều vải.
“Không thể nào đâu!” Tiểu Tùng bật thốt lên, nói xong tự thấy mình đường đột, bèn nói: “Cô Chân, lúc ấy, tài xế sờ vào còn thấy ấm, dáng vóc nạn nhân trung bình, ăn mặc lại phong phanh, nếu đặt trong môi trường không độ từ bốn đến sáu giờ thì sao nhiệt độ còn cao hơn bên ngoài được?”
Mắt Chân Noãn sáng lấp lánh, nhẹ nhàng nói: “Có lẽ hung thủ đã chuyển cô ấy từ nơi ấm áp đến đây, vừa dời đến không bao lâu thì bị xe công nông đụng phải.”
Tiểu Tùng nghẹn lời.
“Không đúng!” Cậu ta nghĩ ngợi, nắm tay nạn nhân lên lắc lư như đang bắt tay. “Cô nhìn xem, tử thi không bị co cứng, tử vong không thể cao hơn một giờ. Bởi vì nhiệt độ quá thấp, tử thi chậm co cứng, thời gian tử vong có thể kéo dài lên hai giờ, nhưng kết hợp với nhiệt độ cơ thể để xem xét, tử vong vẫn chỉ có thể trong một giờ thôi.”
“Không phải!” Chân Noãn vốn không quen tranh luận với người khác, mặt ửng đỏ nhưng vẫn ngoan cố lắc đầu. “Quá trình co cứng của tử thi đã bị người khác làm hỏng rồi.”
Nói xong, cô đưa tay ấn vào gương mặt đã nát bét của nạn nhân.
“Nhưng độ co cứng ở nơi giao nhau giữa hàm trên và hàm dưới vẫn không bị phá hỏng.” Hai tay Chân Noãn nắm lấy xương quai hàm của nạn nhân, tách mạnh ra nhưng phần mặt của nạn nhân vẫn không nhúc nhích.
Cô buông ra rồi nói với Tiểu Tùng: “Cậu mạnh hơn, không tin thì cậu thử đi.”
Tiểu Tùng thử tách, quả nhiên cố sức vẫn không tách được.
“Tuy hung thủ đã cố tình phá hỏng quá trình co cứng của tử thi, nhưng độ cứng lớn nhất của cằm và các đốt ngón tay không hề bị hủy.”
Tốc độ nói của Chân Noãn chậm rãi, nghe êm ái và thong dong: “Thời gian tử vong tuyệt đối không phải một giờ. Dĩ nhiên, những thứ này chỉ là suy đoán tại hiện trường, thời gian chính xác vẫn phải đợi trở về làm phân tích bệnh lý.”
Cô nói xong lại liếc nhìn về phía Ngôn Hàm theo bản năng. Anh hơi mím môi, đôi mắt như ẩn chứa một nét cười rất nhạt.
Cùng lúc đó, cả đám đàn ông trong đội cũng trao đổi ánh mắt với nhau tỏ vẻ vô cùng tán thành.
Tuy Tiểu Tùng biết phân tích bệnh lý là chuẩn xác nhất, nhưng lúc này ở hiện trường khó tránh khỏi tranh luận, nghiêm chỉnh hỏi: “Theo như cô nói thì nạn nhân tử vong từ bốn đến sáu giờ. Sau khi quá trình co cứng bị phá hỏng, tử thi vẫn sẽ tiếp tục xuất hiện tình trạng co cứng lần nữa. Chỉ có người chết từ bảy đến tám giờ, tình trạng co cứng tử thi mới hình thành hoàn chỉnh, lúc này, không thể nào phá hỏng được nữa.”
“Đúng là như vậy, nhưng mà…” Chân Noãn lạnh run, tiếp tục nói: “Ví trí trước đó của nạn nhân rất có thể là trong môi trường 37 độ C, nhiệt độ sẽ đẩy nhanh quá trình co cứng tử thi.”
Tiểu Tùng chợt vỗ đầu: “Ôi, em quên tra cứu điểm này. Nhiệt độ tử thi được cung cấp từ nhiệt độ ổn định của môi trường.”
Khi nạn nhân bị đụng phải, nhiệt độ cơ thể vốn không thấp.” Chân Noãn nói.
“Đo lần đầu là 9,4 độ C, hiện giờ đã qua mười bốn phút, đo lần thứ hai là 2,3 độ C, bình quân cứ hai phút giảm xuống 1 độ. Từ lúc tài xế báo cảnh sát đến khi tôi đến hiện trường đo nhiệt độ lần đầu là cách nhau ba mươi chín phút. Như vậy, theo cách tính toán này thì…”
“Bọn anh đến trước em, trước khi em đến bọn anh đã đo qua, là 21 độ.” Đàm Ca chen lời vào. “Từ lúc tài xế báo cảnh sát đến lúc bọn anh chạy đến hiện trường là mười sáu phút.”
Chân Noãn dời mắt sang. Ngôn Hàm sửa lại mũ áo mưa bị gió thổi bay xộc xệch, thản nhiên nói: “Tiểu Tùng, đo thêm vài lần, sau đó giao số liệu cho Từ Tư Miểu làm công thức để tính toán xem nhiệt độ nạn nhân lúc tài xế báo án. Căn cứ theo lời khai của tài xế và máy giám sát trên đường, tính ra sau khi ông ta vào núi chạy đến đây cần bao nhiêu thời gian. Nếu tài xế không nói dối…”
Ngôn
Hàm khẽ ho một tiếng, giọng nói khàn khàn: “Ông ta chạy từ đoạn đường phía dưới lên đây không hề gặp xe khác, như vậy hoặc là hung thủ đã rời khỏi ngọn núi trước khi tài xế lái xe công nông vào, hoặc là hắn vẫn còn trong núi. Muốn biết hung thủ có rời núi hay chưa, chỉ cần tính toán nhiệt độ của nạn nhân lúc tài xế vào núi là được.”
Ba rưỡi sáng, mưa gió không hề có dấu hiệu giảm đi, nhiệt độ trong núi mỗi lúc một thấp hơn. Không biết do nước mưa hay do trời lạnh mà khuôn mặt tuấn tú của Ngôn Hàm trông rất trắng, thậm chí có cảm giác gầy sọp đi, duy chỉ có mỗi đôi mắt đen láy là vẫn cương nghị và tỉnh táo.
Chân Noãn nhớ đến từ hôm qua cùng nhau ra ngoài điều tra vụ án mất tích đến bây giờ lại đột nhiên xảy ra án mạng, họ đã bôn ba trong thời tiết rét mướt này gần mười sáu giờ đồng hồ, ý chí chống chọi mạnh mẽ đến thế nào cũng khó tránh khỏi cảm giác mệt mỏi. Cô chạnh lòng thay cho các đồng nghiệp cảnh sát hình sự giờ phút này đang phải đứng ở đây căng thẳng suy luận.
Sau giây phút thương cảm ngắn ngủi, Chân Noãn lại suy nghĩ đến lời nói của
Ngôn Hàm, nhanh chóng hiểu được ý của anh. Xe công nông chạy rất chậm trong đêm mưa to. Quãng đường từ lúc vào núi đến đây, xe cảnh sát phóng nhanh chỉ cần mười phút, nhưng xe công nông có thể phải mất hai mươi đến ba mươi phút. Nếu hung thủ đã rời khỏi núi, cho dù hắn lái xe cực nhanh chỉ trong vòng mười phút, từ lúc vứt xác đến khi chiếc xe công nông trống rỗng đụng phải nạn nhân trên đường vắng hoe rất có thể đã qua ba mươi đến bốn mươi phút. Theo tốc độ giảm nhiệt hiện tại của thi thể, ít nhất cũng đã giảm chừng mười tám độ rồi.
Ngôn Hàm: “Tính nhẩm sơ sơ, lúc xe công nông đâm vào nạn nhân, nhiệt độ của cô ấy khoảng hai mươi chín độ. Nếu hung thủ rời khỏi núi lại không chạm mặt với xe công nông thì nhiệt độ xác nạn nhân tại thời điểm bị vứt đi ít nhất là bốn mươi tám độ. Chân Noãn…”
Chân Noãn lập tức ngẩng đầu, tiếp lời:
“Cần phải chụp cắt lớp bệnh lý, nhưng kiểm tra rơi nứt vỡ bằng mắt thì có thể nhìn ra được tổ chức não của nạn nhân không bị phá hỏng bởi nhiệt độ cao. Tình huống có khả năng cao hơn đó là sau khi xe công nông vào núi và đi được một đoạn đường, hung thủ đã vứt xác rồi chạy cùng hướng với xe công nông để rời đi.”
Ngôn Hàm nhìn cô, rất hài lòng về sự tham gia và phối hợp của cô, anh chỉ đoạn trên của quốc lộ: “Cho nên hung thủ đang ở hướng bên kia. Mùa đông, du lịch ế ẩm và ít người, việc điều tra sẽ không quá khó khăn.”
Có viên cảnh sát hỏi: “Nếu tài xế nói dối việc hắn vứt xác sau đó hủy hoại khuôn mặt nạn nhân thì sao?”
“Khả năng không lớn.” Ngôn Hàm bất giác lại ho lần nữa. “Tôi xem qua rồi, trên xe công nông không có máy điều hòa.”
Chân Noãn sửng sốt, không ngờ Ngôn Hàm lại cẩn thận như vậy, nhưng mọi người đã quá quen với việc này rồi. Cô khẽ cắn môi, thầm hỏi Đội trưởng ho như vậy là vì khó chịu hay vì bị cảm khi đứng dưới trời lạnh cóng thế này. Cô ngốc ngếch phân tâm suy nghĩ, bỗng bắt gặp ánh mắt sắc bén của
Ngôn Hàm thì giật mình quay đầu đi.
Ngôn Hàm liếc cô, vẫn nói tiếp: “Thông qua máy giám sát giao thông điều tra quãng đường chạy của xe công nông, hẳn đã có thể loại bỏ nghi vấn ông ta chở cái xác đó tới đây.”
Mọi người gật đầu lia lịa.
Ngôn Hàm lại nói: “Mới vừa rồi, tôi chỉ phán đoán đại khái, tất cả phải chờ trở về tính toán và kiểm chứng rồi mới xác định được. Trước mắt cứ như vậy đi!”
Anh nhìn xung quanh một lượt, tất cả mọi người đã lạnh cóng đến sắc mặt trắng bệch, giống như người chết vậy.
“Mọi người về nghỉ ngơi trước, sáng mai…” Anh nhìn đồng hồ đeo tay, cười vẻ bất đắc dĩ: “Sáng nay tiếp tục.”
Chân Noãn dặn dò đồng nghiệp bọc thi thể lại. Lúc đóng túi, cô kéo cổ áo nạn nhân ra rồi chỉ vào vết hồng nhạt trên cánh tay: “Tiểu Tùng, cậu xem đi, vết hoen tử thi rõ ràng như vậy, chứng tỏ tử vong đã được một thời gian rồi.”
Tiểu Tùng ló đầu xem và hỏi: “Cô, ban đầu vết hoen tử thi sẽ xuất hiện, khi di chuyển thi thể thì sẽ khiến nó biến mất và hình thành vết mới. Nhưng nạn nhân chuyển qua nơi này chưa đầy một giờ, vậy vết hoen tử thi này có phải đã được hình thành quá nhanh rồi không?”
“Đây cũng là điểm tôi thấy khả nghi.” Chân Noãn nói: “Lát nữa trở về giải phẫu thì sẽ biết cả thôi.”
Tiểu Tùng gật đầu, lại hỏi nhỏ: “Cô Chân, chúng ta có thể tìm ra thân phận thật sự của xác nữ vô danh này không?”
Chân Noãn im lặng chốc lát, vô cùng tin tưởng: “Nhất định có thể.”
Thông thường thì người không có lý lịch phạm tội sẽ không lưu lại dấu vân tay và DNA trong kho dữ liệu của cảnh sát, tìm không ra thân phận của nạn nhân thì gần như không cách nào tiến hành được việc điều tra. Áp lực của Chân Noãn rất lớn và độ thử thách cũng không kém.
Ngôn Hàm đứng bên cạnh, nhìn túi tử thi và căn dặn Chân Noãn: “Thân phận, thời gian, địa điểm… Hãy mau chóng xác minh quá trình tử vong.”
Chân Noãn càng áp lực hơn, nhưng cũng hoàn toàn không có ý kiến khác. Bởi lẽ mọi người đều đã mệt mỏi dầm mưa cả đêm, vậy mà ba, bốn giờ sau lại phải tiếp tục, còn cô thì dù sao tối qua cũng đã được nghỉ ngơi đôi chút nên càng không thể làm lỡ mất thời gian, cản trở việc điều tra. Hoàn cảnh xảy ra vụ án rất khắc nghiệt, việc trì hoãn thêm đều có thể gia tăng khó khăn cho công cuộc tìm kiếm manh mối.
“Bây giờ, em sẽ trở về văn phòng ngay.” Cô gật đầu như gà con mổ thóc, trong ánh mắt phấn chấn và kiên quyết ấy nhìn ra được ý chí chiến đấu sục sôi cùng nhiệt huyết dâng trào trong cô.
Ngôn Hàm nhìn cô một lúc, khóe môi nhếch lên một đường cong.
Cô bị nụ cười nhếch mép thích thú kia làm cho mất tự nhiên, quay sang nghi ngờ có phải trên mặt mình dính bẩn hay không, giơ tay lau: “Sao vậy ạ?”
Anh cười không đáp.
Nhìn ra được thái độ làm việc của cô đang chuyển biến, từ lúc ban đầu bị động đến bây giờ đã chủ động hòa nhập. Cô hẳn rất có khả năng sẽ kế thừa giáo sư Trịnh.
Cô lại thầm sợ hãi, nhỏ giọng hỏi: “Đội trưởng, anh cười gì thế?”
Anh vừa định cất lời thì đột nhiên một trận gió lớn thổi qua, mái lều xiêu vẹo rốt cuộc cũng không chống đỡ nổi, sợi dây bị gió giật phăng đi. Vải bạt mất điểm cố định, khung sắt sập xuống như diều đứt dây.
Chân
Noãn còn chưa biết gì, chỉ thấy Ngôn Hàm nhìn phía sau cô, ánh mắt ẩn chứa nỗi kinh hãi, sải bước xông đến. Cô trốn về phía sau theo phản xạ nhưng không nhanh bằng anh. Anh kéo giật cô, khó khăn lắm mới tránh được giá sắt nện xuống. Chân Noãn không những không cảm kích lại còn ra sức vùng vẫy khỏi tay anh, không ngờ còn chưa kịp chạy đi thì vải bạt đã ập xuống hai người. Cô không cản nổi, lảo đảo nhào vào lòng Ngôn Hàm.
Anh bảo vệ cô theo phản xạ, ôm cô tránh qua. Trong khoảnh khắc đó, tim Chân Noãn như ngồi tàu lượn siêu tốc. Cô rất sợ hãi khi tiếp xúc thân thể với đàn ông, mà giờ đây lại còn nhào vào lòng anh, nỗi kinh hãi của cô chẳng khác nào rơi vào hố lửa. Cô vừa xấu hổ vừa hoảng sợ muốn giãy giụa, nhưng khung sắt đan xen và tấm vải bạt như kén tằm đã bao chặt lấy hai người.
Dưới trời mưa to gió lớn, Ngôn Hàm không một điểm tựa, chỉ đành bị quấn chặt với cô trong tấm vải bạt rồi ngã xuống đất.
Vải bạt bị xé rách phát ra một tiếng xoẹt, nước mưa đọng trên đó trút cả xuống đầu hai người, xối vào trong cổ, cái lạnh thấu xương xông thẳng vào tận tim.
“Aaaa!” Chân Noãn bị kích động thét lên.
Mấy người đàn ông xung quanh vội vội vàng vàng cứu hai người ra.
“Mèo Con không sao chứ?”
“Sếp không sao chứ?”
“Không sao!” Ngôn Hàm cau mày nghiến răng, thốt ra hai chữ, chỉ vào Chân Noãn rồi ra hiệu bảo lo cho cô trước.
Truyện khác cùng thể loại
165 chương
62 chương
33 chương
85 chương
73 chương
556 chương