Edit by tytydauphu on wattpad Chủ thành Uất Lam Thâm Không, sân đấu ngầm. Học viên cuối cùng rốt cuộc cũng đi ra khỏi trường đấu, vừa bước vào màn che đã bùm một tiếng kiệt sức ngã xuống đất. Em gái ngồi một bên cắn hạnh nhân vui vẻ gọi robot y tế tới, nhét học viên vào khoang chữa trị, 4 bánh xe quay tròn đẩy người đến khu vực hậu cần. Cánh cửa kim loại theo tiếng vang mở ra, thầy lý luận của căn cứ Phù Không quay đầu lại: “Kết quả thế nào?” Em gái ngọt ngào trả lời: “2 thắng 1 thua!” Thầy lý luận gật đầu khen ngợi: “Vẫn còn sống, không giống người vừa rồi, vừa vào sân đã bị dọa choáng váng ——” Ông vừa nói vừa dò tên, đánh số thẻ học viên, đóng dấu “Pass kiểm tra” trên đầu cuối. Học viên kia đờ đẫn bò ta khỏi khoang chữa trị khoang, vừa mở mắt đã thấy mấy chục đôi mắt đồng loạt nhìn mình. Thầy lý luận hắng giọng, nói: “Mọi người, chúng ta cùng vỗ tay chúc mừng bạn học cuối cùng tốt nghiệp nào!” Tiếng vỗ tay bốp bốp bốp vang lên, chỉ có một người nhìn xung quanh đứng ngồi không yên. Thầy lý luận tiếp tục phát biểu: “Trong 4,5 ngày qua, các bạn đã đoàn kết thân thiện, tích cực cầu tiến, chăm chỉ hiếu học, tôn sư trọng đạo……” Có lẽ vừa rồi ăn quá nhiều hạnh nhân nên ông dừng lại nấc một cái, tiếp tục nói: “Trong số 65 học viên, có 15 người đạt được thành tích 3 trận thắng liên tiếp, 26 người 2 thắng 1 thua, 14 người 1 thắng 2 thua, căn cứ huấn luyện XX Phù Không Thành sẽ phát bằng tốt nghiệp quý giá cho các bạn.” “Đương nhiên, các học viên chưa tốt nghiệp đừng vội nản lòng. Căn cứ huấn luyện XX của chúng tôi tuân thủ tiêu chí ngưỡng đầu vào thấp, học phí hợp lý, lấy chứng chỉ nhanh, bằng cấp chính quy, các bạn có thể điều tra thoải mái, chỉ cần nộp credit XX để học mà không cần lo lắng. Chúng tôi đề cử ký hợp đồng bảo đảm lấy chứng chỉ sau 7 ngày, tương lai của bạn có căn cứ của chúng tôi hộ tống……” Bên dưới, Tá Y thấy em gái sắp đóng cửa rời đi, rốt cuộc không nhịn được rời khỏi chỗ ngồi, nhanh chóng đuổi theo: “Vị tiểu thư này, làm phiền……” Em gái nghi hoặc quay đầu lại. Tá Y vội nói: “Xin hỏi, tất cả học viên đều đã đến đông đủ rồi sao? Tôi không thấy bạn của mình.” Em gái suy nghĩ một lát: “Có người cầm được giấy chứng nhận là ra ngoài chơi luôn. Thiết bị đầu cuối của các anh đều ở chỗ tôi, muốn thử liên hệ không?” Tá Y lập tức gật đầu, sau khi lấy lại được đầu cuối thì thở phào nhẹ nhõm. Quả nhiên Vu Cẩn đã rời đi từ 10 phút trước, chỉ là định vị rất khó nhận biết Em gái nở nụ cười xinh đẹp: “Được rồi, còn nửa ngày nghỉ, từ từ hưởng thụ…… À, còn nữa, anh nhận được phần thưởng nhờ 3 ván thắng liên tiếp.” Tá Y sửng sốt, đầu cuối đang hiển thị “300 điểm Thâm Không”. Tá Y: “Đây là?” Em gái cười tủm tỉm giải thích: “Đánh 3 trận trên đài, chúng tôi cũng cần trả anh phí biểu diễn. Phản ứng của khán giả không tệ, sau này nếu nhàn rỗi có thể dùng thẻ học viên đến đây thi đấu. Hôm nay có một tuyển thủ cực kỳ thu hút ——” “Ai nha, anh hỏi điểm Thâm Không hả? Có thể mua những thứ mà credit không mua được nha. Súng, thuốc cấm, còn có mấy cô xinh tươi……” Tá Y: “……” Em gái vẫy vẫy ray: “Được rồi, ra ngoài chơi đi! Có duyên gặp lại!” Tá Y: “Xin hỏi cô có biết vị tuyển thủ vừa rồi đi đâu không?” Em gái chớp chớp mắt, kỳ quái: “Sao tôi biết được? Kỳ nghỉ chỉ có nửa ngày, thẳng nam các anh còn muốn tay nắm tay đi dạo phố chắc?” Tá Y: “…… Không, ý tôi không phải vậy!!” Chủ thành Uất Lam Thâm Không, quảng trường số 21. Xe bay xẹt qua bầu trời đêm sáng như ban ngày, dừng ở một hẻm nhỏ. Vệ Thời mở cửa xe giúp Vu Cẩn, hai người đeo mặt nạ màu lam nhạt có hoa văn giống nhau, không nổi bật giữa đám đông. Kỳ nghỉ chỉ có nửa ngày, từ lúc kết thúc cuộc thi đến 4 giờ sáng —— tàu không gian đậu tại cảng vào thời điểm đó sẽ đưa lần lượt các học viên về. Lối vào hẻm rất hẹp, ánh đèn mờ tối, người qua lại vội vàng. Cho đến khi đi vào ngõ nhỏ nào đó —— Trước mắt chợt sáng ngời, dọc đường đi là nguồn sáng nhân tạo đẹp mắt, ánh đèn rung rinh trong gió, vô số quầy hàng được dựng bên lề đường, tiếng mời chào nối dài một mảnh. Phía trên ngõ nhỏ, robot chấp pháp tuần tra càng dày hơn so với bên ngoài, biểu tượng hoa tường vi, mặt nạ bạc, thằn lằn không ngừng lập loè, tỏ rõ nơi này là địa điểm quan trọng được giám thị. Hầu hết biển hiệu của các gian hàng đều in: “Chỉ nhận giao dịch bằng điểm Thâm Không”. Vu Cẩn theo bản năng nhìn từng quầy hàng rộng mở —— Hoả tiễn, súng máy hạng nặng, vũ khí nơ-tron, súng gây mê, ám tiễn, bút giật điện cao áp…… Vu Cẩn: “!!!” Thứ nào đặt ở bên ngoài Uất Lam Thâm Không cũng là hàng cấm, ngay cả được đưa lên mạng, những thứ này cũng sẽ được đặc biệt khoanh tròn. 300 điểm Thâm Không vừa được nhập vào đầu cuối lập tức trở thành củ khoai lang nóng bỏng tay, Vu Cẩn nhanh chóng liếc nhìn lão đại, vô cùng hối hận vừa rồi khoác lác, nói muốn tiêu hết chỗ điểm này trong đêm nay. Vệ Thời quét mắt nhìn gương mặt tròn phồng lên dưới lớp mặt nạ, đưa người đến một chuỗi cửa hàng định giá súng nào đó. Khẩu súng màu bạc tỏa hơi lạnh trong lòng bàn tay, Vu Cẩn nhận ra chỉ trong 1 giây: “Bộ bù nhiệt độ mục tiêu” Rồi đến dao găm sẫm màu. “Súng gây mê dao găm BMQ!” “Súng bắn tỉa siêu âm VKS ——” “Súng bức xạ nơ-tron cá nhân Alpha13.” Đồng tử của Vu Cẩn dưới ánh đèn không ngừng lập loè, kho quân giới ngầm ở Phù Không Thành chưa được ngắm đã mắt thì lúc này đã được đền bù. Có lẽ là vì đã tìm được cảm giác với súng nên khi nhặt từng khẩu súng lên ước lượng, cơ cánh tay cũng điều chỉnh theo một chút, giống như có thể bắn chính xác trong giây tiếp theo. Chủ cửa hàng vốn đang ngồi trên ghế mây phe phẩy quạt xem TV, thấy Vu Cẩn còn trẻ nên không để vào mắt. Nhưng mà nhìn tư thế cầm súng càng ngày càng nhanh nhẹn, chủ tiệm giật mình, lập tức nhiệt tình đẩy mạnh tiêu thụ. “Mua súng tặng đạn, giảm 10% cho thẻ hội viên. Trong 2 ngày diễn ra hội đèn lồng lễ Thất Tịch, chúng tôi cung cấp một dịch vụ vô cùng đặc biệt! Miễn phí khắc tên lên chuôi súng! Mỗi lần nổ súng là có thể chạm vào tên người yêu ——” Vu Cẩn sửng sốt, vội vàng xua tay: “Tôi không không……” Vệ Thời xoa mái tóc mềm một cái, Vu Cẩn lập tức ngẩng đầu. “Nghe ông ta đi.” Người đàn ông ra lệnh: “Sau này cần lại đến mua.” Vu Cẩn ngẩn ngơ, rõ ràng còn chưa phản ứng kịp, bộ lông mềm của thỏ con bị bàn tay thô ráp vò cho xoã tung: “…… Hả? Dạ được……” Chủ tiệm nhiệt tình giới thiệu các kiểu khắc đang hot. Lúc này Vu Cẩn mới hiểu, ngoài tên người yêu, cửa hàng cũng khắc các chữ khác. Ví dụ như “Tặng người bạn Liên Bang”, “Cào có thưởng”, “Được làm trong thời nhà Thanh”, “Tuổi trẻ nhiệt huyết tiến lên” vân vân. Nghe thấy thế, Vu Cẩn hơi lung lay. Gộp lại, lão đại tặng cậu tổng cộng 3 khẩu súng! 300 điểm Thâm Không của cậu cũng đều nhờ lão đại dạy dỗ, hay là khắc lên “Chúc đại ca khỏe mạnh” —— Vu Cẩn nhanh chóng ngắm đến mức giá thấp nhất, ánh mắt vốn lấp la lấp lánh nháy mắt sụp đổ. 400 điểm Thâm Không ( Loại A: khắc chữ lên súng HK78 giá đặc biệt trong ngày Thất Tịch) Vu Cẩn lặng lẽ mở đầu cuối, tìm kiếm tỷ giá đổi credit sang điểm Thâm Không, bỗng bị Vệ Thời ngăn lại. “Chờ cậu tìm được vũ khí thuận tay rồi quay lại sau.” Người đàn ông nói: “Mua 2 khẩu giống nhau, mang đến đây khắc chữ.” Vu Cẩn ngây ngốc. —— mua 2 khẩu giống nhau. Cùng một loại với đại ca! Lọn tóc mềm bỗng dựng lên, dường như cũng chưa biết hưng phấn vì điều gì. Dùng cùng một loại súng với đại ca —— tiềm thức của Vu Cẩn đang cực kỳ kích động, còn rất rất muốn khắc chữ giống nhau! “Chúc đại ca khỏe mạnh”, “Chúc Tiểu Vu học tập tiến bộ”! Hoặc văn vẻ hơn một chút —— “Chúc đại ca vạn thọ vô cương”, “Chúc Tiểu Vu thiên thiên hướng thượng”! Vệ Thời liếc mắt một cái, lập tức nói với chủ tiệm vài câu, mua loại vũ khí không biết tên, rồi dẫn Vu Cẩn đang đảo tròng mắt liên tục đi tiếp. Đèn đuốc trong hẻm nhỏ sáng trưng, hai người cùng dạo bước, Vu Cẩn vẫn băn khoăn về 300 điểm Thâm Không —— vì biết kiếm không dễ nên sợ không cẩn thận dùng hết thì không đủ để khắc chữ nữa. Vệ Thời dẫn thỏ con nghèo rớt mồng tơi quẹo trái quẹo phải, xuyên qua ngóc ngách phức tạp, dường như đã có điểm đến ngay từ khi bước vào. “Tỷ giá điểm Thâm Không và credit là khoảng 1: 60.” Vệ Thời bỗng nhiên nói: “Dù muốn đổi cũng không có người bán. Thứ có thể mua được ở đây có chất lượng tốt hơn bên ngoài Uất Lam Thâm Không nhiều.” Vu Cẩn ngẩn ngơ, chất lượng tốt hơn nhiều…… trong Uất Lam Thâm Không ngoài súng còn có hàng cấm khác? Lúc này hai người đã đi vào một con đường nhỏ, quầy hàng ít dần, người đi đường cũng không chen chúc, chỗ này có vẻ ít người quan tâm. Vệ Thời dừng lại trước một cánh cửa mở hé, ra hiệu cho Vu Cẩn đi vào. Vu Cẩn nhìn vào đầu cuối, ngập ngừng: “Đại ca, tôi, tôi muốn giữ lại để khắc chữ……” Bên dưới mặt nạ, ánh mắt của người đàn ông hơi dao động: “Sau này sẽ có thêm. Bây giờ đi vào, tiêu hết số điểm cậu có.” Vu Cẩn ngây ngốc, theo bản năng đẩy cửa ra. Giây tiếp theo cậu tròn mắt ngạc nhiên, hít sâu một hơi, máu gần như sôi trào. Dưới ánh sáng mờ ảo, âm nhạc tuôn ra từ máy ghi âm, hình như là bản nhạc đồng quê nào đó. Chủ tiệm đeo mắt kính tự điều chỉnh nhạc cụ, thấy có khách liền cười tủm tỉm nhìn sang. Kệ hàng, vách tường, gần như mọi chỗ đều treo đàn ghi-ta, bass, violon, ukulele, đàn dây đủ loại kích thước, tỏa sáng dưới ánh đèn, gỗ của hộp đàn tỏa ra hương thơm thoang thoảng. Vu Cẩn chưa lập tức nhảy nhót đi vào —— Phản ứng đầu tiên của cậu chính là quay đầu lại. Người đàn ông đứng quay lưng về phía ánh sáng, chỉa chỉa cằm với cậu. Khóe mắt Vu Cẩn cong cong, mặt nạ hoa văn bị cơ mặt đẩy lên, có vẻ đã cười thành một chú thỏ ngốc. @ Rạng sáng 3 giờ rưỡi. Vu Cẩn nhảy chân sáo đến Tinh cảng, gặp Tá Y cũng vừa mới đến. Tá Y nhìn thấy Vu Cẩn thì lập tức yên lòng. Mặc dù đã biết Tiểu Vu thắng 3 hiệp trên sân đấu —— nhưng tay bắn tỉa của Bạch Nguyệt Quang vẫn theo trực giác lo đồng đội nhỏ nhà mình bị trộm đi. Nhìn thấy Vu Cẩn ôm một hộp nhạc cụ màu đen, Tá Y ngạc nhiên: “Đàn ghi-ta?” Rồi vui mừng gật đầu: “Tiểu Vu còn trẻ, không nên ngày nào cũng ngâm mình trong phòng huấn luyện, theo đuổi sở thích rất tốt.” Vu Cẩn cười tủm tỉm vung đầu lên. Tá Y cũng cho Vu Cẩn xem chiến lợi phẩm của mình, một khẩu súng mô hình, thuốc bổ mắt cho người bắn súng, một bộ máy mát xa mắt…… Vừa vặn dùng hết 300 điểm Thâm Không. “Tiểu Vu chỉ mua đàn ghi-ta à?” Vu Cẩn lắc đầu: “Còn 2 cái bánh kếp…… Ăn rất ngon!” Tá Y hiểu, ít nhất Tiểu Vu không bị lừa tiền! Về phần lừa sắc —— Trong thời gian đợi soát vé, Tá Y cứ hỏi đi hỏi lại Vu Cẩn. “Không cho người khác số đầu cuối chứ?” Vu Cẩn đáp cực nhanh: “Không!” “Không để người lạ gỡ mặt nạ?” Đại ca đương nhiên không phải người xa lạ! Vu Cẩn: “Không!” “Không ngây ngốc để người cưỡng hôn —— hoặc là, bị người khác lừa gỡ mặt nạ cho người đó?” Đại ca cũng không phải người khác! Vu Cẩn lắc lắc đầu. Còn cưỡng hôn thì —— ở Uất Lam Thâm Không 4 ngày rưỡi, không huấn luyện thì cũng kiểm tra, đến con gái cũng không thấy nổi mấy người! Đương nhiên không có cơ hội bị cưỡng hôn! Tá Y vỗ vỗ vai cậu biểu đạt khen ngợi. Phi thuyền chậm rãi bay lên, lao ra tầng khí quyển trong đêm tối, lớp sơn bảo vệ nóng cháy bên ngoài bị bong ra, xoáy nhẹ trong vành đai thiên thạch rồi lập tức biến mất. Vu Cẩn ghé vào cửa sổ, cuối cùng liếc nhìn nơi mình rời đi vào buổi chiều ——Phù Không Thành bọc trong sương mù. Sau lưng, Tá Y thoải mái dựa vào sô pha, nhìn biểu tình giống như thoát khỏi địa ngục. 4 ngày đặc huấn như mài mất của hai người một tầng da, cũng giúp cả hai tiến bộ vượt bậc. Nếu đánh giá xác định vị trí lần nữa —— Tá Y có 90% khả năng vượt qua Bạc Truyền Hỏa. Mà tiến bộ của Vu Cẩn càng làm cho người khác phải sợ hãi. “Tiểu Vu,” Tá Y chiếu hình ảnh trên đầu cuối lên màn hình ảo: “Thông báo trận đấu tiếp theo đã tới.” Vu Cẩn lập tức xoay người nhìn. Hình chiếu chính là trang chủ bỏ phiếu của Crowson Show, nút 《 Giao diện vòng loại thứ 3》liên tục nhấp nháy ở giữa trang. Tá Y tò mò click mở —— Biểu cảm của hai người đồng thời cứng đờ.