Edit by tytydauphu on wattpad Hô hấp của Vu Cẩn cứng lại. Những tấm màn che tùng trùng điệp điệp che khuất ánh sáng, hơi thở xâm lược mạnh mẽ bùng lên như ngọn lửa, cổ bị bàn tay thô ráp của người đàn ông ép phải ngẩng lên, giống như đối mặt với một vị vua dùng sức mạnh trấn áp tất cả. Thiếu niên thở dốc trong bóng đêm, vai và cánh tay căng lên nửa giây rồi lập tức thả lỏng thân thể khi cảm nhận được hơi thở quen thuộc, thậm chí cổ còn vô thức cọ cọ tay Vệ Thời. Hôn trán. Vu Cẩn giật mình, trong đầu hoàn toàn không biết chút gì về lễ nghi của 1000 năm sau, nhưng từ tình hình có thể phỏng đoán —— đại ca, đại khái, đang khen thưởng cậu! Thiếu niên ngây ngốc bỗng nhiên thông suốt, rõ ràng cả người đầy vết thương sức cùng lực kiệt, nhưng bởi vì bỗng nhiên được khen ngợi mà phấn khích nhảy nhót! Suy nghĩ này làm nhịp tim Vu Cẩn tăng tốc, giống như khi đứng dưới ánh đèn rực rỡ của sân thi đấu, cảm xúc dâng lên không hề tầm thường. Cơ thể thiếu niên bị mồ hôi làm cho ướt sũng, ở sau tấm màn che tối tăm lạnh lẽo, chỉ có nụ hôn này là khô ráo nóng bỏng, khiến cho dòng máu đã bình tĩnh lại bị thiêu đốt sôi trào —— Nụ hôn kết thúc. Bàn tay đầy vết chai vuốt ve bên gáy thiếu niên, lòng bàn tay nán lại tại dấu vết đã biến mất. Nhưng Vu Cẩn không có thời gian để nghĩ nhiều, sự vui sướng dị thường khiến cậu vội vàng muốn ngẩng đầu nhìn vào mắt Vệ Thời —— Đập vào tầm mắt chính là hầu kết khẽ nhúc nhích, chiếc cằm lạnh lùng như lưỡi dao. Sau đó là đường nét sắc bén trong bóng tối, sống mũi cao thẳng, và cả ánh sáng nhảy nhót trong đồng tử đen nhánh, khi cúi đầu nhìn thiếu niên, gương mặt đẹp trai đột nhiên tỏa ra tính xâm lược mãnh liệt, giống như lưỡi lê sáng lên trong tầm mắt khiến người khác không kiềm chế được đuổi theo. Vị Vương kiêu ngạo rốt cuộc hạ thấp mũ miện, khen ngợi kỵ sĩ của hắn chiến thắng trở về. Vu Cẩn ngơ ngác nhìn vào mắt Vệ Thời, rõ ràng sau màn che sau không có ánh sáng, lại như thể có vô số ánh đèn chiếu rọi làm choáng váng say mê. Vương…… Thật là đẹp. Trong đầu hiện lên vô số cảnh tượng lộn xộn, mất máu quá nhiều cộng với tim đập gia tốc làm miệng lưỡi của cậu khô khốc, thậm chí cậu có xúc động muốn dâng lên tất cả vinh quang, từ cổ đến mặt đều đỏ ửng. Giọng của Vệ Thời càng khàn hơn vừa rồi, giống như truyền đến từ chân trời: “Đang nghĩ gì.” Vu Cẩn theo bản năng đáp: “Tôi tôi tôi……” Vệ Thời: “Choáng váng?” Vu Cẩn ngơ ngác lắc đầu. Bàn tay gông cùm cổ của thiếu niên dời xuống, dừng tại vết thương trên vai phải. “Có đau không.” Người đàn ông thấp giọng hỏi. Vu Cẩn lắc đầu như trống bỏi, sau đó cảm giác đau âm ỉ nháy mắt biến mất nhờ được bôi thuốc chữa trị. Tiếp theo là cánh tay phải, eo bụng. Người đàn ông ra hiệu cho cậu vén áo lên, cơ bắp trên vòng eo tinh tế thả lỏng bởi vì tin cậy, lộ ra vòng eo hơi hóp lại cùng bụng nhỏ mềm mại. Thuốc nhanh chóng giảm bớt đau đớn, sau đó là cảm giác hơi lạnh. Mặt Vu Cẩn càng đỏ hơn. Các dây thần kinh cảm giác mỏng manh phủ kín eo bụng, Vu Cẩn gần như dùng hết lực tự chủ mới không rụt lại, nhưng vẫn run run, không biết sắc đỏ đã lan hết nửa người. Ánh mắt của người đàn ông vẫn đang dán trên vết thương sau lưng, xung quanh chỗ bị nhìn trở nên nóng cháy, Vu Cẩn như bị mười cọng lông chim cù cho mềm nhũn, run run trong không khí. Lão đại thoa thuốc lưu loát, thiếu niên bị đè lại giống như cá nằm trên thớt, hoặc là báo con để lộ cái bụng trắng, một lúc lâu sau mới giật mình tỉnh lại, lý trí trở về: “Đại, đại ca, tự tôi có thể ——” Vệ Thời liếc mắt nhìn cậu. Tầm mắt như băng lửa đan xen, Vu Cẩn không biết vì sao chợt thấy e ngại. Vệ Thời: “Đau thì kêu lên.” Vu Cẩn: “Không không không ——” Lão đại đứng ở sau lưng cậu, Vu Cẩn không nhìn thấy biểu tình trên mặt anh, chỉ có thân hình mơ hồ trong bóng tối, từ báo con mạnh mẽ một giây sau đã biến trở lại thành thỏ con run bần bật. Cho đến khi vạt áo vén lên được thả xuống. Vu Cẩn rốt cuộc cũng thở phào, bất ngờ đối diện với ánh mắt tối tăm khó hiểu của người đàn ông. Không đợi Vu Cẩn phản ứng lại, Vệ Thời bỗng nhiên cúi người, xem xét vết thương trên đùi thiếu niên. Vu Cẩn: “!!! Tôi, tôi tự làm được ——” Vệ Thời lãnh đạm ra lệnh: “Đứng im đừng nhúc nhích.” Đùi phải có hai chỗ bị súng bắn, một chỗ bị dao làm bị thương, chân trái có ba vết bị súng bắn. Người đàn ông chống một gối xuống đất, không chút do dự cuốn ông quần rách bươm của Vu Cẩn lên, thậm chí còn xé luôn chỗ có vết thương nghiêm trọng —— nước thuốc lạnh lẽo phủ lên. Vu Cẩn ngơ ngác cúi đầu. Đây là lần đầu tiên cậu cúi đầu nhìn lão đại —— mặc dù anh ở vị trí thấp, khí thế cũng không hề bị che lấp. Sau khi bôi thuốc thì băng bó. Băng vải không thấm nước bị Vệ Thời gọn gàng xé mở, quấn chân trắng trắng nộn nộn của thỏ con thành nửa xác ướp. Vệ Thời đứng dậy, nhìn thỏ con vẫn đang dại ra. Ánh mắt của Vu Cẩn vẫn đang nhìn vào chỗ chân được băng bó. Trong đầu hiện lên vô số cảnh tượng, có rừng cây trong trận đấu trên biển, phòng huấn luyện của Bạch Nguyệt Quang, trường bắn của Crowson Show, công viên giải trí tại chủ thành Uất Lam Thâm Không, đến căn cứ huấn luyện của Phù Không Thành, sân huấn luyện kích thích, mấy bóng dáng cùng tụ lại, cuối cùng chồng lên người đàn ông quỳ một gối trên đất băng bó cho cậu ở phía sau màn che tối tăm. Bên ngoài màn là tiếng reo hò rung trời, chính là vinh quang của cả hai người. Trái tim chợt đập mãnh liệt. Vu Cẩn ngơ ngẩn gọi: “Đại ca ——” Vệ Thời đứng dậy, híp mắt nhìn cậu. Thỏ con tròn mắt đứng ở nơi đó, trong mắt lấp lánh ánh sáng, như thề có cảm xúc nào đó sắp tràn ra ngay lập tức. Vu Cẩn bỗng nhiên nhảy lên, mạnh mẽ nhào vào lòng Vệ Thời, cho anh một cái ôm tràn ngập hơi thở thiếu niên —— giống như cậu đã mong chờ từ lúc bước xuống khỏi sân đấu. Lọn tóc mềm chạm vào cằm của người đàn ông, mùi máu tươi đã nhạt đi vì miệng vết thương được rửa sạch, rõ ràng là thỏ con vẫn đang đổ mồ hôi ròng ròng, khoảnh khắc cọ vào lại ngọt giống như kẹo sữa vừa bóc vỏ. Vu Cẩn hiển nhiên đã phấn khích đến không thèm suy nghĩ gì nữa. Giống thú non dồn hết toàn bộ tinh lực vào bộc phát cảm kích, sau khi nhào vào liền ngao ngao gọi, muốn thân mật hơn nhưng lại không biết phải làm thế nào. Vệ Thời bị ôm bất ngờ thậm chí có vài giây biểu cảm trống rỗng. Đường nét trên gương mặt lạnh lẽo bởi vì cảm xúc mềm mại ấm áp mà giãn ra, cõi lòng được lấp đầy bởi sức sống tươi trẻ của thiếu niên. Anh theo bản năng cúi đầu. Đồng tử màu hổ phách của thiếu niên chứa đầy sự chân thành, ấm áp như ánh sáng của một ngôi sao không lẫn chút tạp chất nào, giống như thú non biểu đạt lòng tin của mình. Vệ Thời khựng lại, áp xuống ý nghĩ của bản thân, tránh những vết thương yển vai và cánh tay của thiếu niên, đáp lại cậu bằng một cái ôm không tạp niệm.