Soán Đường

Chương 270

Viên quan nhà tùy tùng đứng ở trên cổng thành, trên người đeo đai lưng, tay cầm trường đao. - Đô lão đã đến đây thì tại sao phải vội vàng? Tư Dương quận úy Đậu Quỹ đã ở bên trong chờ Đô lão nhiều ngày. Trong chốc lát ở trên thương thành xuất hiện từng dãy cung tiễn thủ. Hàn quang bắn ra bốn phía binh khí phát ra hàn khí u lãnh, Cốt Tư Man nhìn thấy tình huống này thì Cầu Long bổng rơi xuống mặt đất chán nản mà thở dài. Trời đã sáng tỏ, Cốt Tư Man bị trói gô tới hậu đường huyện phủ. Tai mắt của Cốt Tư Man đã bị Đậu Quỹ quét sạch từ trước, lúc này ở trong huyện nha bọn chúng đều cùng nhau quỳ xuống, cái gọi là Thanh Thần bị tập kích, tùy quân rút khỏi Vinh Nhạc thành từ đầu tới đuôi đều là một trò lừa bịp, đợi Cốt Tư Man nhảy vào tròng. Người ta nói người Hán xảo trá, hôm nay thấy đúng là không sai. Người ta không cần phải đổ máu cũng quét sạch binh lính tinh nhuệ người Liêu. Nhưng mà hiện tại có lẽ Tuy sơn đã tràn ngập biển máu. Đột nhiên Cốt Tư Man cảm thấy hối hận, vì đứa con của mình mà toàn bộ năm nghìn người của Tuy sơn đều phải liên lụy, chuyện này đến tột cùng có đáng giá không? Những tộc nhân kia vì tin tưởng hắn cho nên mới tận tâm trung thành đi theo. Nhưng hiện tại thì sao? Cốt Tư Man nghĩ đến đây không khỏi cảm thấy mờ mịt. - Tại sao lại đối đãi như vậy Đô Lão, còn không mau cởi trói. Vượt qua ngoài dự liệu của Cốt Tư Man, Đậu Quỹ không hề quát mắng hắn mà còn trách cứ hầu cận bên cạnh. Chỉ thấy Đậu Quỹ đứng lên, vội vã tới trước mặt Cốt Tư Man tự tay đem dây thừng cởi bỏ. - Tiểu dân hủ lậu không có được thủ đoạn như thiên triều, đúng là lấy trứng chọi đá.... Cốt Tư Man làm sao dám nhận hậu đãi này. Cốt Tư Man vội vàng quỳ sát xuồng mặt đất. Đương nhiên hắn còn có một lứa chọn chính là phun vào mặt Đậu Quỹ một ngụm nước bọt sau đó chửi ầm lên, thậm chí động thủ với Đậu Quỹ. Tuy nhiên khi nhìn thấy ở cửa huyện nhan có một đại hán khoanh tay nhìn chằm chằm, Cốt Tư Man lập tức bỏ ý định này, đại hán kia tuổi tác không lớn nhưng cao tới chín xích, lưng hùm vai gấu, diện mục hung ác. Tuy chưa hề chạm vào nhưng Cốt Tư Man có thể cảm nhận được ở bên trong hắn ẩn chứa lực lượng cuồng bạo. Cốt Tư Man không kìm được mà tán thưởng một câu: Một đại hán thật tốt. Đậu Quỹ đỡ hắn lên, vẻ mặt tươi cười dắt tay của hắn vào trong hậu đường. - Đô lão xin mời ngồi. - Tội nhân làm sao dám ngồi trước mặt huyện úy. - Ha ha, ngồi xuống đi.... Đậu Quỹ cười nói: - Đô lão cũng là nhất thời hồ đồ... ha ha cho nên gây ra đại họa, hiện tại cũng không có gì đổ máu cho nên bổn quan mới thương nghị với huyện lệnh. Vinh Nhạc huyện lệnh là một người địa phương, xuất thân ti phẩm, tiền đồ cũng không phải rộng lớn. Hắn vội vàng mở miệng: - Đô lão, ta thật không biết phải nói thế nào với ông... nói ra thì chúng ta cũng là hương thân, quen biết mười năm, luận về bối phận hạ quan còn phải kêu ông một tiếng thúc phụ. Nhưng mà nếu dựa theo Khai hoàng luật, cả tộc của ông có tội rất lớn. Cốt Tư Man nghe được thì phủ phục xuống đất khóc lớn. - Chuyện này đều là tội của Cốt Tư Man, cùng với tộc nhân đều không có quan hệ, kính xin quận úy và huyện lệnh xem xét. Huyện lệnh bỗng dưng trầm mặt xuống mà nói: - Tộc nhân của ngươi không có quan hệ, Tuy sơn của ngươi có gần nghìn người xông vào trong Vinh Nhạc thương mà nói là không có quan hệ? Đô lão tộc nhân của ông có bốn nghìn bảy trăm người, những người có thể tham gia chiến đấu không tới hai nghìn, ông đem nửa số Liêu binh đi đánh Vinh Nhạc thành, Đô lão, chuyện này truy cứu đừng nói là ông mà những hương thân kết thân với Tuy sơn cũng khó tránh khỏi tội mất đầu. Ta hỏi ông, dân chúng Vinh Nhạc thành có gì đắc tội với ông? Cốt Tư Man nghe xong thì á khẩu không nói được. Đậu Quỹ vội vàng khoát tay: - Lý huyện lệnh chớ tức giận, Đô lão làm vậy chỉ sợ cũng có nỗi khổ. - Hừ. Lý huyện lệnh phất tay ngồi xuống, không thèm để ý tới Cốt Tư Man. Đậu Quỹ tiến lên, một lần nữa đỡ Cốt Tư Man đứng dậy: - Đô lão, ta tin ông không phải vô duyên vô cớ mà làm ra chuyện này, có gì thì cứ nói ra nếu như ta có thể giải quyết thì sẽ giúp ông một phen, ông thấy thế nào? Cốt Tư Man giật mình ngẩng đầu nhìn Đậu Quỹ. - Đậu quận úy.... Hắn vừa mở miệng không kìm được mà nghẹn ngào. - Khóc khóc khóc. Lý huyện lệnh tức giận nói: - Ngươi chỉ biết khóc mà thôi, có biết hay không, Đậu quận úy đã phải chịu bao nhiêu nguy hiểm? - Đô lão, ta nói rõ ràng nếu như ông không hối cải, đừng trách ta không niệm tình hương thân. Ở Tuy sơn, có bao nhiêu con gái gả vào Vinh Nhạc thành, có bao nhiêu binh sĩ Tuy sơn lấy nữ tử của Vinh Nhạc thành ta đều rõ ràng như lòng bàn tay. Trong lòng Cốt Tư Man liền nhảy loạn. Lý huyện lệnh nói những lời này không phải là đe dọa. Hắn sinh ra ở Vinh Nhạc thành tình hình ở đây hắn nắm rõ như lòng bàn tay. Cốt Tư Man vội vàng nói: - Quận úy, Lý huyện lệnh, quả thực tội dân cũng không muốn tạo phản chỉ là thật sự dưới chân của ta chỉ có một đứa con hôm nay bị Đô lão Phi Đầu Liêu bắt vào trong núi muốn ta tập kích Vinh Nhạc thương, nếu ta không đồng ý bọn họ sẽ giết con cảu ta. Tội nhân cũng là bất đắc dĩ, thật sự không có cách nào. - Nếu không phải như thế, cho tội nhân mười lá gan tội nhân cũng không dám mạo phạm uy nghiêm thiên triều. Lý huyện lệnh cùng với Đậu Quỹ đều không để ý tới Cốt Tư Man. Hai người xì xào bàn tán hồi lâu khiến cho Cốt Tư Man cảm thấy hãi hùng khiếp vía. - Đô lão. - Có tội dân. Lý huyện lệnh nhìn qua Đậu Quỹ, Đậu Quỹ khẽ gật đầu. Hắn ho khan một tiếng: - Ngươi tập kích Vinh Nhạc thương, chuyện này chúng ta sẽ để qua một bên, nhưng ta nghe nói bạn của chất nữ ngươi báo án, chất nữ kia mất tích có liên quan tới ngươi. Ta không nói dối ngươi chất nữ kia của ngươi có mấy vị khách quý, tuy không phải là đại nhân vật trong triều nhưng cũng là danh sĩ danh chấn thiên hạ, người này ta đắc tội không nổi, Đậu Quỹ ngươi nói nên làm sao cho phải? - sao? Cốt Tư Man trợn mắt há hốc mồm.