Soán Đường
Chương 213
Trong thời kỳ đại loạn, Lý Uyên ở Thái Nguyên khởi binh, lúc đó tam nữ của hắn và con rể là Sài Thiệu đều ở Trường An, sau khi nghe được tin tức, Sài Thiệu rời khỏi Trường An, mà tam nữ cũng về Lũng Tây quê quán mà tập hợp đội ngũ, thu nhập đạo phỉ thương nhân ở đó, lần lượt đánh lui quân tướng, trợ giúp Lý Uyên hành động.
Đáng tiếc nữ trung hào kiệt này vận mệnh không lâu dài.
Lý Uyên sau khi lập quốc thì nàng ta đã hương tiêu ngọc vẫn.
Lý Uyên phong nàng làm Bình Dương công chúa, Lý Tú Ninh ở trong Đại Đường Song long truyện cũng chính là nàng.
Trịnh Ngôn Khánh đối với vị nữ trung hào kiệt này có hơi kính trọng.
Hắn cẩn thận đánh giá Lý Vân Tú thì thấy nàng không nhu nhược như Lý Tú Ninh trong Đại Đường Song long, lông mày hơi rậm, hiện ra một tư thái hiên ngang.
Mà Lý Vân Tú lúc này cũng dò xét Trịnh Ngôn Khánh.
Nàng không phải một lần nghe phụ thân nhắc tới tiếu niên anh tuấn này, người này tuy không oai hùng giống như hai huynh đệ của nàng, nhưng Lý Vân Tú cũng biết, một người có thể bắn chết mấy mươi tên sơn tặc, thì làm sao có thể tầm thường.
- Ngươi là Trịnh Ngôn Khánh?
- Đúng là tiểu tử.
- Hì hì, nhìn không ra ngươi thanh tú mềm yếu như vậy mà khi giết người lại không hề tầm thường.
Chỉ là ngươi có tướng mạo như vậy khi lên chiến trường sẽ khó có uy với bọn tướng cướp.
Lý Vân Tú nhanh mồm nhanh miệng khiến cho Trịnh Ngôn Khánh không biết phải mở lời thế nào cho tốt.
Bùi Thục Anh bên cạnh cũng không cam tâm liền nói:
- Vân Tú, ngươi là nữ hài tử, suốt ngày hô đánh thét giết còn ra thể thống gì nữa?
- Cô cô, đại trượng phu thì phải...
- Được rồi, ngươi đừng nói nữa, hiện tại là thái bình thịnh thế, ngươi tại sao suốt ngày nói tới chém giết. Ta chỉ hi vọng có thể bình an mà thôi.
Bùi Thục Anh nhìn Trịnh Ngôn Khánh nói chuyện nhưng thực tế là đang nhắc nhở Lý Vân Tú.
Đương kim thánh thượng tự phụ minh là chủ nhân phong lưu, ngươi cả ngày nói đến chém giết không phải là hi vọng gầm trời này phát sinh chuyện sai lầm sao?
Bùi Thục Anh lo lắng cũng đúng, nếu như những lời này rơi vào tai của Dương Quảng thì hậu quả khôn lường.
Phải biết rằng Dương Quảng đang nghi ngờ Lý Uyên, nếu như hắn tìm ra chứng cứ thì cha của ngươi sẽ bị tiêu diệt.
Lý Vân Tú thè hè lưỡi, không đem đề tài này nói tiếp, kéo Bùi Thục Anh lên trên mạn thuyền. Bùi Thúy Vân và Ngôn Khánh rơi ở phía sau, hai người bọn họ cũng biết là do Bùi Thục Anh và Lý Vân Tú vô tình cố ý xếp đặt như vậy.
- Ngươi không sao chứ?
- Làm phiền tỷ tỷ lo lắng, tiểu đệ đã không có gì đáng ngại.
- Vậy thì tốt rồi, ta vốn muốn cùng với Nguyên Khánh đi thăm ngươi, nhưng không ngờ Vân Tú tỷ tỷ tới đây, ngươi không trách ta chứ?
Trịnh Ngôn Khánh vội vàng lắc đầu:
- Tỷ tỷ quan tâm, tiểu đệ sao dám trách cứ.
Bùi Thúy Vân tính tình rất nhu hòa, lúc nói chuyện hơi cúi đầu xuống tựa hồ không dám nhìn thẳng Trịnh Ngôn Khánh.
Ở bên kia, Bùi Thục Anh khẽ kêu một tiếng.
Ngôn Khánh và Bùi Thúy Vân liền đi lên, Ngôn Khánh thì ngồi bên cạnh nàng cùng với Lý Vân Tú và Bùi Thúy Vân thì cười nói với nhau.
Tuy hai nữ tử này là chất nhi của nàng, nhưng có thể nhìn ra được, ba người rất hợp ý với nhau.
Hai bên bờ sông, phong cảnh như vẽ, thỉnh thoảng lai có thuyền chạy qua, Lý Vân Tú cùng với Thúy Vân đánh cờ song lục, Trịnh Ngôn Khánh ngồi ở bên cạnh nhìn thấy không thú vị, liền cất bước đi nhìn cảnh sắc hai bên bờ.
Trịnh Ngôn Khánh đối với trò chơi này không thích cho lắm.
Bởi vì trong mắt của hắn, trò chơi này tính ngẫu nhiên quá lớn.
May mắn là một yếu tố rất huyền diệu, rất khó có thể nói rõ ràng.
Trên mặt sông, không khí rất nhu hòa.
Thổi vào khiến cho người ta có cảm giác rất thoải mái.
Bùi Thục Anh đi tới, cười hì hì mà nói:
- Thế nào, có phải ngươi cảm thấy rất nhàm chán không?
Trịnh Ngôn Khánh suy nghĩ một chút rồi khẽ gật gật đầu.
- Thật không hiểu đứa nhỏ nhà ngươi rốt cuộc yêu thích cái gì, Nguyên Khánh còn lớn hơn ngươi, đối với song lục và kích cúc đều rất say mê, còn ngươi, tiểu Yêu, ngươi thích gì?
Trịnh Ngôn Khánh lắc đầu lộ ra một vẻ bất đắc dĩ.
Hắn cũng không thể nói rõ ràng là hắn thích gì, kiếp trước có một giai đoạn hắn thích đánh golf, về sau hắn cũng không có nhiều thời giờ, có khi thì thưởng thức trà, có khi thì xem sách, cùng với tri kỷ nói chuyện phiếm.
Nhưng nói đến hứng thù thì hắn thật sự nói không ra.
Mặc dù đã trùng sinh mười năm nhưng đến nay phần lớn thời gian hắn đều dùng để đọc sách và luyện võ.
Cho nên khi Bùi Thục Anh hỏi đến hắn thật sự không biết phải trả lời thế nào.
- Ngươi đó, đừng để mình giống như một tiểu lão đầu, thật không thú vị chút nào.
Bùi Thục Anh khẽ nói:
- Tại sao không tiêu sái một chút, ta ở cùng ngươi không lâu nhưng có thể cảm nhận trong lòng ngươi tựa hồ có rất nhiều tâm sự, nếu như ngươi tin được cô cô thì có thể thổ lộ hết với ta được không?
Trịnh Ngôn Khánh gãi gãi đầu, nhìn về phía xa xa.
Ánh mắt của hắn hơi thâm thúy, cho người ta biết được hắn đang đăm chiêu.
Kỳ thật hắn cũng không có tâm sự gì chỉ là tính cách không cho phép hắn phóng túng, mỗi bước đi hắn đều phải cẩn thận từng li từng tí.
- Cô cô.
Ngôn Khánh mở miệng, bỗng nhiên con thuyền bị lay động kịch liệt.
Trịnh Ngôn Khánh luyện võ nên thân hình ổn trọng, chỉ là Bùi Thục Anh không có công phu này lảo đảo một cái suýt nữa thì ngã.
Ngôn Khánh nhanh tay lẹ mắt ôm lấy nàng.
Tấm thân ôm nhu ngả vào lòng mình khiến cho Ngôn Khánh không khỏi cảm thấy rung động.
Hiện nay là đầu hạ, quần áo trên người mọi người cũng hơi mỏng manh một chút, thậm chí là có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của nhau.
Trịnh Ngôn Khánh ôm lấy Bùi Thục Anh, cố gắng ổn định tâm thần nhưng đụng chạm thân thể lại khiến cho cơ thể của hắn phát sinh phản ứng.
Bùi Thục Anh cũng cảm thấy Trịnh Ngôn Khánh dị thường, má lúm đồng tiền liền đỏ lên.
- Tiểu Yêu, ngươi...
Trịnh Ngôn Khánh xấu hổ luống cuống tay chân, đỡ Bùi Thục Anh đứng dậy, mà Bùi Thục Anh tim lúc này cũng đập nhanh hơn, khuôn mặt lộ ra vẻ xấu hổ, bàn tay khẽ vuốt tóc lại. Ở phía xa xa bỗng nhiên truyền tới một thanh âm tức giận:
- Bùi Thục Anh, ngươi làm ra chuyện tốt lắm.
Bùi Thục Anh theo thanh âm nhìn lại, sắc mặt bỗng nhiên trở nên trắng bệch.
Chiếc hoa thuyền trước mặt lắc lư từ từ đi tới.
Đây là một chiếc hoa thuyền trước mặt là một thanh y nam tử, hai mắt của hắn trợn tròn, ngón tay run rẩy chỉ Bùi Thục Anh.
- Tiện nhân nhà ngươi khó trách ta sau khi trở về ngươi đoạn tuyệt quan hệ hóa ra là đã vụng trộm với người đàn ông khác.
Truyện khác cùng thể loại
180 chương
26 chương
31 chương
126 chương
65 chương
40 chương
316 chương