Soán Đường

Chương 209

Dựa theo sự phỏng đoán của Đóa Đóa, Ngôn Khánh nghe tin tức này xong chắc chắn sẽ khiếp sợ, thậm chí là tức giận. Nàng nào biết được Trịnh Ngôn Khánh phản ứng vô cùng bình tĩnh, chỉ ừ một tiếng. Hắn phản ứng như vậy lại khiến cho nàng cảm thấy bối rối. - Ngươi nói Cáp công công, có phải là chủ nhân của Đại Định tửu lâu, Cáp Sĩ Kỳ không? - A.... Đóa Đóa đứng lên, lui về phía sau hai bước, khiếp sợ mà nói: - Ngươi, ngươi làm sao mà biết được? Ngôn Khánh lộ ra vẻ tươi cười. Kỳ thật trong lòng hắn cũng rất kinh hãi. Tuy nhiên hắn có thói quen không dễ biểu lộ thái độ cảm xúc ra khuôn mặt, với kinh nghiệm của Đóa Đóa cũng không thể nhìn thấu nội tâm của hắn. Hơn nữa vừa riồ Đóa Đóa nói nàng trước kia đi Tương Châu sau đó lại đi Hán Nam tập võ khiến cho Trịnh Ngôn Khánh cảm thấy một ý niệm quái dị. Hắn liên tưởng rất nhiều chuyện. Năm năm trước Đóa Đóa viết bài Biệt phú phái người mang tới cho hắn, người kỵ sĩ kia ăn mặc không phải giống hệt như Di Lặc áo trắng sao. Nếu như những người kia là Di Lặc áo trắng mà Đóa Đóa tới Tương Châu tập võ, Trịnh Ngôn Khánh dĩ nhiên là tự nhiên liên tưởn đến ông chủ của Đại Định tửu lâu trong thành Lạc Dương, Cáp Sĩ Kỳ. - Ta đoán. Trịnh Ngôn Khánh mỉm cười, nắm chặt hơn bàn tay nhỏ bé kia. - Đóa Đóa, ngươi có thể cho ta biết, đến tột cùng là có chuyện gì xảy ra không? Đang yên bình, tại sao ngươi lại cấu kết với Di Lặc áo trắng. Đóa Đóa dùng sức một cái, muốn giãy tay khỏi tay của Trịnh Ngôn Khánh., Thế nhưng Trịnh Ngôn Khánh khí lực cũng không hề nhỏ, Đóa Đóa vùng vẫy hai cái không thoát khỏi tay củ Trịnh Ngôn Khánh nên đình chỉ chống cự. Nàng cúi đầu không nói một lời, tựa hồ đang suy nghĩ gì đó. Mà Trịnh Ngôn Khánh thì khẽ nói: - Kỳ thật ta đã chú ý đến Di Lặc áo trắng đã rất lâu rừ bốn năm trước, Đóa Đóa ngươi có thể nói cho ta biết, cuối cùng là có chuyện gì xảy ra không? - Ta.... Đóa Đóa trong lòng khó xử vạn phần. Kỳ thật lúc nàng tới đây đã muốn đem chân tướng nói cho Trịnh Ngôn Khánh biết. Nàng tin tưởng người mà nàng xem là tiểu đệ đệ từ nhỏ đế lớn này sẽ tuyệt đối không bán đứng nàng. Lúc Trịnh Ngôn Khánh ôm nàng vào trong ngực, nàng biết rõ hắn và trước kia chưa hề thay đổi. Đúng thế, hoặc nếu có thay đổi cũng không nhiều lắm. Tuy nhiên những lời kia sắp tới miệng, Đóa Đóa lại không dám nói. Nàng sợ, nàng sợ... nếu như nàng nói ra sự thật kia sẽ mãi mãi mất đi hoài bão mà nàng ôm ấp. Nhưng nàng... nhất định phải nói. - Kỳ thật ta không họ Từ cũng không phải là Từ Đóa, đây chẳng qua là họ của mẹ ta. Trịnh Ngôn Khánh lại nắm chặt bàn tay nhỏ bé, hắn cảm thấy trong lòng Đóa Đóa đang lạnh buốt nên khẽ kéo nàng ta ngồi xuống, im lặng lắng nghe. - Ta... ta kỳ thật là họ Vũ Văn. - Họ vũ Văn? Lần này, Trịnh Ngôn Khánh vô cùng kinh hãi, ở Đại Tùy, ai cũng biết đến họ Vũ Văn, đặc biệt lầ Tư Lệ đại phu, Bộc Dương quận công Vũ Văn Thuật. Đóa Đóa tựa hồ như đã dễ thở hơn một chút, nàng hít sâu một hơi rồi nói: - Ta tên là Vũ Văn Đóa, thuộc hoàng tộc Bắc Chu Triệu vương, cháu gái của Vũ Văn Thương. Trịnh Ngôn Khánh vô ý thức lại nắm chặt bàn tay mềm mại của Đóa Đóa. Hắn dùng lực hơi lớn, Đóa Đóa khẽ nhăn mày lại nhưng không lên tiếng, chỉ mở to hai mắt nhìn Trịnh Ngôn Khánh. Trịnh Ngôn Khánh cười khỏ một tiếng: - Vậy ta không phải phải gọi ngươi một tiếng quận chúa sao? Đóa Đóa cứng họng không biết trả lời thế nào. Nàng nghĩ đến rất nhiều phản ứng, thậm chí nghĩ đến Trịnh Ngôn Khánh sẽ phản bội nàng, nhưng nàng lại không ngờ hết lần này tới lần khác Trịnh Ngôn Khánh lại nói một câu như vậy, thế nên những lý do mà nàng chuẩn bị để thoái thác đều trở nên vô dụng. Tại sao mỗi lần nói chuyện với tiểu nam nhân này mình lại không có khí lực? Tại sao nãy giờ mình muốn chiếm quyền chủ động nhưng lại không lần nào có thể thành công? Trịnh Ngôn Khánh luôn có những phản ứng khiến cho người khác không dự đoán được, cho nên hắn luôn giữ quyền chủ đạo khi nói chuyện. Nghĩ tới đây, Đóa Đóa đột nhiên có một cảm giác buồn rầu vô lực, nhìn nam nhân trước mặt nàng không biết phải trả lời thế nào. Trịnh Ngôn Khánh liền nở ra nụ cười. Loại khống chế ngôn ngữ này, trong con đường làm quan phải thường xuyên sử dụng. Thực sự trong lòng hắn khi nghe Đóa Đóa nói vô cùng kinh hãi, Triệu vương Vũ Văn Thương, đó không phải là vương gia thời nhà Tùy mà chính là Bắc Chu Triệu vương năm đó Dương Kiên cướp được vương triều Bắc Chu, Triệu vương Vũ Văn Thương không tuân theo Dương Kiên, lại còn chửi mắng, kết quả là cả nhà bị tru diệt, tuy nhiên tình huống cụ thể thì Trịnh Ngôn Khánh không rõ ràng, chỉ biết là có chuyện như vậy. Một phương diện nữa là do Dương Kiên đoạt được Bắc Chu đã khống chế đủ loại chủ đề. Mà phương diện khác, những người bình thường cũng không dám đem chuyện này ra luận đàm, những người biết nội tình không thể nói rõ ra cho nên Trịnh Ngôn Khánh đối với Vũ Văn Thương cũng không hiểu rõ lắm. Đóa Đóa hai lần có ý đồ cướp lấy quyền chủ động đều không thành công. Nàng liền khẽ nói: - Tiểu Tú, ngươi có nhớ năm đó khi ngươi được Trịnh gia gia nhận làm cháu nuôi không? - À, gia gia ta cũng đã nói qua, lúc ta vừa sinh ra thì bị vứt bỏ ở nơi hoang dã, ông ấy ôm ta trở về rồi nuôi dưỡng thành người. - Trịnh gia gia là người tốt. Đóa Đóa khẽ nói: - Kỳ thật lúc Trịnh gia gia nhận ngươi làm con nuôi cũng chính là lúc Dương tặc đuổi giết chúng ta, khi gia tổ ta gặp nạn lúc đó cha ta và Cáp tổng quản đi ra ngoài mới thoát khỏi, về sau cha ta và Cáp tổng quản tới Lạc Dương triệu tập bộ hạ cũ của gia tổ ta ngày xưa, từ từ tích súc lực lượng, mưu đồ báo thù rửa hận. Thật không ngờ, người bán đứng chúng ta lại chính là bọn Hạ Nhược Bật. Mẫu thân mang theo ta mà lưu lạc, trong lúc thất lạc mẹ ta quyết định tìm một chỗ để che chở, vì vậy liền tới Trinh gia, thật không ngờ năm năm trước, Cáp tổng quản đã điều tra ra được, phái người tìm chúng ta, lúc đó chúng ta mới biết, Cáp tổng quản đã mang theo đệ đệ của ta phá lớp vòng vây, về sau nương theo tài phú còn lại của gia phụ năm đó, tai Tương Châu đứng vững, dùng tên giả là Cáp Sĩ Kỳ, trở thành thương gia giàu có nhất địa phương. Chỉ là nói lý ra, Cáp tổng quản chưa bao giờ bỏ qua ý niệm báo thù của gia phụ. Hiện nay triều đình Dương Tặc dần ổn định, mặc dù đã trải qua sự tranh giành thái tử nhưng cũng không suy suyển gì, cáp tổng quản lúc đó ở Tương Châu thấy Di Lặc áo trắng hoành hành, liền dùng một số tiền lớn gia nhập vào đó, nhanh chóng trở thành thủ lĩnh nơi này, bí mật tích súc lực lượng.