Soán Đường

Chương 193

Dương Hạ tạ thị ở thời kỳĐông Tấn đại danh đỉnh đỉnh, là danh môn thế gia, đặc biệt là Tạ An và TạHuyền, chỉ là sau thời Nam Bắc triều thì đã bắt đầu xuống dốc. Đến thời Khai Hoàng Tạ thị đệ tử không có nhân tài xuất hiện, so với HuỳnhDương Trịnh thị thì còn thê thảm hơn vài phần. Nhưng không nên xem thường bất kỳ thế gia nào. Giống như những gia thế môn phiệt nhà cao cửa rộng tuy rằng sinh mệnh mỏng manhnhưng không biết bất kỳ lúc nào bọn họ có thể quật khởi. Cho nên Ngôn Khánh không hề dám có chút nào đón tiếp không chu đáo. Chú cháu Tạ Hoằng lập tức nhảy xuống, bùn nước văng khắp nơi mà nói: - Các hạ là Trịnh Ngôn Khánh? Hẳn là tiên trong rượu, Bán Duyến Quân đại danhđỉnh đỉnh đúng không? Ta Hoằng nhìn qua Trịnh Ngôn Khánh, vứt bỏ áo mưa trên người lộ ra một khuônmặt uy vũ hùng tráng. Tạ Khoa bên cạnh hắn cũng cởi áo mưa ra. Nhìn hắn ước chừng khoảng mười ba mười bốn tuổi, bàn tay vô cùng lớn, ngón taydài nhỏ, đặc biệt là ngón trỏ và ngón cái có vết chai cho thấy người này vềtiễn thuật không hề tầm thường. Lông mày như kiếm, cặp môi đỏ son, hàm răngtrắng toát lưng đeo đai ngọc, còn có một túi thơm trên đó. Phàm là đệ tử thế gia đều đeo túi thơm, đây là phong tục đã được lưu truyền từthời kỳ Đông Tấn tới nay. Nghe nói tổ tiên của Dương Hạ Tạ thị là Tạ Huyền lúc còn trẻ cũng rất thích đeotúi thơm, chỉ tiếc Tạ Huyền mất sớm lúc tráng niên, trước khi chết vẫn vuốtvuốt túi thơm không ngớt. Dân gian lưu truyền Tạ gia đều là người phong lưu nho nhã. Trịnh Ngôn Khánh chắp tay nói: - Tiên sinh quá khen, Ngôn Khánh bất quá chỉ là một tiểu tử, là tiên trong rượuhay Bán Duyến Quân thì không dám nói. Nói xong, người nhà họ Trịnh liền giúp đỡ dắt ngựa của hai chú cháu Tạ Hoằngqua một bên. Tạ Khoa rút túi đồ trên lưng ngựa ra, đặt ở đại điện, trong đó có răng sói, còncó một cây hoành đao bốn xích, và một cây cung, nhìn qua là biết không hề nhẹchút nào. Trịnh Ngôn Khánh tranh thủ dẫn Tạ Hoằng vào đại điện. - Thời tiết này thật là đồ bỏ, may mà gặp được tòa miếu này, mạo muội quấy rầythật là có lỗi. Tạ Hoằng phong lưu nho nhã, nhìn lên có phong độ của một người trí thức. Trịnh Ngôn Khánh đem lửa tới, Mao Tiểu Niệm cũng chuẩn bị đồ ăn phân phát chomọi người. - Tạ tiên sinh nếu không chê thì dùng cơm một chỗ với chúng ta. - Ha ha, đi ra ngoài có cơm canh nóng hổi, vô cùng thỏa mãn, làm sao có thể chêđược? Tạ Hoằng tiếp nhận một bát canh và một chén thịt, há miệng bắt đầu ăn. Tạ Khoa thì phong lưu văn nhã, từ từ nhai nuốt, tựa hồ cảm nhận tư vị của từngmón ăn. - Tạ tiên sinh muốn đi đâu vậy? - À, chất nhi của ta học ở Trường An không lâu, huynh trưởng ta gửi thư tớithông báo, chất nhi của ta được tiến cử làm tú tài ở bản địa cho nên chúng tatừ Trường An trở về Dương Hạ. - Đây là chuyện tốt, chúc mừng Tạ huynh. Ngôn Khánh chắp tay, Tạ Khoa cũng vội vàng hoàn lễ, khẽ nói: - Chỉ là tú tài, không sánh được với uy phong của Trịnh huynh. Trịnh Ngôn Khánh có được tước hiệu Vân Kỵ Úy, cái này ở Lạc Dương cũng không cógì quá kỳ lạ quý hiếm. Lời nói của Tạ Khoa cũng có ý hâm mộ ở trong đó, hắn hỏi: - Vừa rồi Trịnh huynh giương cung bạt kiếm tựa hồ có hơi cảnh giác, không biếtcó chỗ nào không ổn vậy? Hắn hỏi trực tiếp ngữ khí vô cùng nhu hòa khiến người nghe vô cùng thoải mái. Trịnh Ngôn Khánh nói: - Cũng không có gì không ổn chỉ là trên đường phát hiện có mấy người nên cẩnthận một chút thôi, cộng thêm với nhị vị đến đột nhiên cho nên lúc nãy mới có chútđắc tội, kính xin đừng trách. - Đã ra bên ngoài dĩ nhiên phải coi chừng một chút. Tạ Hoằng liên tục khoát tay rồi nhẹ than một tiếng: - Chỉ là hai năm qua, sông Lạc đúng là hơi không yên tĩnh. Trịnh Ngôn Khánh cũng không muốn nói nhiều đến vấn đề này nữa, gây chuyện khôngtốt chỉ sợ sẽ khiến mang đến tội danh vọng nghị triều chính. Mà Tạ Hoàng cũng có chừng mực đem cuộc nói chuyện chuyển đến chuyện khác. Tạ Hoằng làm quan ở Trường An, đối với triều chính dĩ nhiên hiểu rõ hơn so vớiTrịnh Ngôn Khánh, cho nên bắt đầu mở lời không dứt. Chỉ là Trịnh Ngôn Khánh cũng cảm thấy, Tạ Hoằng này không giống như thế gia đạitộc bình thường. Lời nói cử chỉ hơi có vẻ của một người xuất thân, khám phá hồng trần, hiểu rõcuộc đời, đắc đạo cao nhân. Ngôn Khánh hỏi: - Tạ huynh đã được tú tài, vậy chắc cũng có danh tự rồi? - À, nó còn nhỏ, nhưng đã được Vương Viễn Tri Vương lão thần cho nên hiệu làÁnh Đăng. Tạ thị trầm luân gần trăm năm, có được nhân tài như vậy dĩ nhiên vô cùng kíchđộng. Trịnh Ngôn Khánh trong lòng khẽ động. Tạ Ánh Đăng, người này chính là Tạ Ánh Đăng hay sao? Hắn kinh ngạc nhìn Tạ Ánh Đăng, danh tiếng của Tạ Ánh Đăng hắn đã nghe qua, ởtrong Tùy Đường Diễn Nghĩa, Tạ Ánh Đăng chính là một trong bốn mươi sáu ngườicủa Ngõa Cương Trại. - Huynh nhìn ta gì vậy? Tạ Khoa nhìn thấy Trịnh Ngôn Khánh nhìn mình chằm chằm thì không nhìn được màcất tiếng hỏi. Ngôn Khánh vội nghiêm mặt nói: - Không có gì, chỉ là ta đang nghĩ Tạ huynh có được công danh, không lâu saunhất định có thể thăng chức rất nhanh. Tạ Hoằng nghe được thì cười ha hả: - Đa tạ Bán Duyến Quân đã cho cát ngôn. Mưa to bỗng nhiên dừng lại rồi bỗng nhiên lại tiếp tục. Đứt quãng dằng co hai ba lần, cuối cùng cũng đã yếu bớt. Lúc này, đã đến buổi tối, Ngôn Khánh thấy cảnh tượng này thì dứt khoát qua đêmở đây. Bởi vì mưa lớn nên đường chắc chắn sẽ vô cùng lầy lội. Chú cháu Tạ Hoằng cũng không rời khỏi, Trịnh Ngôn Khánh xuất ra một sương phòngcho bọn họ nghỉ ngơi. Những người còn lại thì được Bùi Chương sắp xếp, người trực đêm, người nghỉngơi, cổ miếu nhanh chóng được an tĩnh lại. Tiểu Niệm là nữ hài tử cho nên được sắp xếp nghỉ ngơi ở hậu điện. Trịnh Ngôn Khánh, Thẩm Quang Bùi Chương còn có Đảng gia ba vị huynh đệ thì an giấc ở trong đại điện. Mưa từ từ ngừng lại đã đến nửa đêm, mây đen trôi đi lộ ra ánh trăng tỏ tròn, sao lập lòe giữa bầu trời. Bnố phía đang yên tĩnh ngẫu nhiên truyền tới thanh âm chiến mã phì phì. Trịnh Ngôn Khánh ngủ không được vì vậy lẳng lặng ngồi dậy im lặng lau hai thanh đao. Dưới chân hắn là Tế Yêu và Tứ Nhãn, bọn chúng thấy động tĩnh khẽ nhếch mắt lên rồi lại cụp xuống.