Soán Đường

Chương 152

Tam Lặc là một loại rượu ngọt lưu hành ở thời Tùy Đường. Đời sau rất nhiều người nói, rượu Tam Lặc là rượu mạnh của riêng người hồ, kỳ thật rượu Tam Lặc so với Champagne ở đời sau cũng gần giống nhau. Ở trong đống tuyết băng thật lâu, bị suối nước nóng ngâm bình rượu này ánh lên từng vết đặc thù. Thẩm Quang từ trong nhà gỗ lấy ra mấy cái chén, đem rượu đỏ rực rót vào. Tiết Vạn Triệt bưng lên uống một hơi cạn sạch sau đó nhịn không được quát to một tiếng thống khoái, lại rót thêm cho mình một chén nữa. Tiết Thu cười nói: - Ngôn Khánh quả nhiên có nhã cốt. - Chúng ta ở trên Long Môn sơn tắm suối nước nóng, có rượu Tam Lặc để uống, thật là thống khoái, không biết tên Mạch Mập này bây giờ ra sao rồi. Đúng thế, đám người Bùi Hành Nghiễm cũng cảm thấy một áp lực không hiểu, Mạch Tử Trọng không biết đã luyện tập tới đâu rồi. Đúng vào lúc này, Sĩ Kiệt đã mang Đậu Hiếu vào trong núi. - Lão Đậu, ngươi nghĩ kỹ chưa? - Chư vị công tử, Đậu Hiếu đã nghĩ kỹ. - Được quyết định như vậy. Cũng may Bùi Hành Nghiễm, Tiết Vạn Triệt những người này đều có tính tình hào phóng, mà Tiết Thu Diêu Nghĩa cũng không để ý nếu không đừng nói đến Đậu Hiếu ngay cả Từ Thế Tích và Thẩm Quang cũng không có tư cách ngâm mình ở dòng suối nước nóng này. Đậu Hiếu do dự một cái rồi cắn răng cởi bỏ quần áo nhảy vào dòng suối nước nóng. Dòng suối này khiến cho hắn bị bỏng nhịn không được mà khẽ kêu lên một tiếng, ở bên kia Thẩm Quang đã bưng một chén Tam Lặc tới trước mặt Đậu Hiếu. - Hôm nay thật thống khoái, phong cảnh lại đẹp, Ngôn Khánh tại sao không làm một bài thơ đi? Trịnh Ngôn Khánh lúc này đã uống liền ba chén Tam Lặc, khiến cho hắn không khỏi hào hứng đại phát. Cái gì là ẩn giấu tài năng, cái gì là tự ô kỳ danh hắn đều quên đi. Mắt hắn say lờ mờ, nhìn mấy người khác rồi cầm một cây gậy khẽ gõ vào chén. - Diêu Nghĩa kỵ mã tự thừa thuyền, Nhãn hoa lạc tỉnh thủy để miên Thẩm Quang tam đấu thủy triêu thiên, Đạo phùng cúc xa khẩu lưu tiên Ngận bất di phong hướng tái tuyền, Thế Tích nhật hưng phí vạn tiễn Ẩm như trường kình hấp bách xuyên. Hàm bôi nhạc thánh xưng tị hiền Nguyên Khánh tiêu sái mỹ thiểu niên, Cử hãm bạch nhãn vọng thanh thiên, Trừng như ngọc sấn lâm phong tiền. Tiết Thu cũng chỉ là nhất thời cao hứng không ngờ Ngôn Khánh lại có thể lập tức làm ra thơ. Ban đầu là Thẩm Quang, tới Từ Thế Tích đến khi tới Bùi Hành Nghiễm thì hắn mừng rỡ vô cùng. - Tới phiên ta, tới phiên ta chưa? Tiết Vạn Triệt oa oa kêu to. Trịnh Ngôn Khánh sau khi uống đầy một chén Tam Lặc thì nhìn chằm chằm vào Tiết Vạn Triệt, nhưng sau đó lại xoay chuyển ánh mắt nhìn về phía Diêu Nghĩa: - Diêu Nghĩa trường trai tú phật tiền, Túy trung vãng vãng ái đào thiện. Diêu Nghĩa tín phật, nhưng lại bất kể thức ăn mặt, hiện tại hắn nằm trên bờ hồ có vẻ ngủ say. - Ta đâu rồi, ta đâu rồi? Hắn liền hát tiếp: - Bá Bao tam bôi thư thánh truyện, Thoát mạo lộ đính phụ huynh tiền, Huy hào lạc chỉ như vân yên. Bá Bao, tức là tự của Tiết Thu. Tiết Thu không khỏi lộ ra vẻ mỉm cười, nhẹ nhàng gật đầu. Ngôn Khánh nghĩ thầm, dù sao mình đã vô sỉ tới mức này rồi, cứ vô sỉ tới cùng vậy. - Ngôn khánh nhất đấu thi bách thiên, Lạc dương thành ngoại cốc trung miên Thiên tử nhược hô bất thượng triêu, Tự xưng thần thị tửu trung tiên (Ngôn Khánh một đấu, thơ trăm thiên Ngủ trong quán rượu tại Lạc Dương; Thiên tử kêu tới chẳng lên thuyền , Tự xưng thần là tiên trong rượu) (Bài thơ này là Đỗ Phủ ca ngợi Lý Bạch, Ngôn Khánh lấy luôn để ca ngợi mình thì quả là.....) Tiết Thu bọn họ liền lập tức vỗ tay vang dội. Tiết Thu bọn họ thi nhau vỗ tay. Ngôn Khánh dùng những lời này, cũng giống như trước kia hắn làm ra câu "sĩ cam phần tử bất công hầu" đều khí khái, bỏ qua công danh. Tiết Vạn Triệt quả thật nóng nảy. Hắn lớn tiếng nổi giận kêu to: - Ngôn Khánh, ta đâu rồi, có ta không? Đoán chừng rằng trêu chọc hắn tới đây là đủ rồi, Trịnh Ngôn Khánh lúc này mới hát: Tiết tam ngũ đấu phương trác nhiên, Trừng mục dục liệt thùy cảm ngôn?" - A... Tiết Vạn Triệt há to miệng. Tiết Vạn Triệt quá khứ vốn từng uống rượu quá nhiều, say khướt đả thương người ở Trường An, sau đó trợn trừng mắt khiến bốn phía yên lặng. Tiết Thu bọn họ khẽ giật mình, sau đó cùng nhau cười to. Một bài bát tiên ca khiến cho mọi người cảm thấy thoải mái rất nhiều, Tiết Vạn Triệt thì thẹn đỏ mặt ngồi xuống, một lát sau đột nhiên hỏi: - Ta khi uống rượu xong, quả thật như vậy sao? Lời nói này lại đem tới một thanh âm cười vang dội. Trịnh Ngôn Khánh ngâm mình trong nước, đột nhiên chui ra, đem bọt nước bắn tung tóe. ------------------ Khất Hàn cũng không phải là một ngày lễ mà là ngày mà thời tiết lạnh nhất trong năm, vào ngày khất hàn, mọi người sẽ mặc trang phục lộng lẫy đi ra ngoài chơi, hơn nữa còn vẽ lên trên mặt các loại mặt nạ, vừa múa vừa ca hát. Cái này từ đâu truyền ra, cũng khó có thể xác định được. Nhưng nghe nói, khất hàn có nguồn gốc từ các nước tây vực. Thời gian khất hàn ước chừng khoảng nằm trong tháng chạp hàng năm, khi đại hàn qua đi. Bọn người Trịnh Ngôn Khánh vào thời điểm Khất Hàn, ngoại trừ Thẩm Quang và Từ Thế Tích ở lại trúc viên thì tất cả mọi người đều về đoàn tụ người thân mười ngày, dù sao cũng sắp đến ngày hai mươi tám tháng chạp, bây giờ không về chỉ sợ sau này gấp rút luyện tập không thể về nữa. Cùng lúc đó, Nam Uyển võ đài cũng đã khua chiêng gõ chống. Bởi vì trong nội cung truyền đến tin tức, ngày hai mươi tám tháng chạp, hoàng đế Dương Quảng sẽ suất lĩnh văn võ bá quan đại thần, lên huyền vũ môn Nam Uyển xem cuộc chiến. Nam Uyển võ đài chính là nơi cấm quân đóng lại. Tin tức một khi truyền ra không tránh khỏi một hồi chấn động, Mạch Tử Trọng cùng với Trịnh Ngôn Khánh trong mắt tất cả mọi người đều là tranh giành mỹ nhân mà đấu với nhau, nhưng trên thực tế, trận đấu này đã là màn đánh cờ của giới quyền quý, bất kỳ ai lúc này cũng không thể ngăn cản. Đồng Sỉ phường, tại Phích Lịch đường. Lúc này một thanh âm trong nhà oán giận vang ra: - Trưởng Tôn Thịnh, tính tình con người kia ta biết rõ, hắn chắc chắn sẽ không dễ dàng gây ra chuyện thị phi, làm sao có thể dễ dàng nổi lên xung đột với tên họ Mạch được? Còn nữa, ngươi không phải đáp ứng thu hắn ấy làm đệ tử sao? - Tại sao sắp tới tháng giêng rồi vẫn không có động tĩnh gì? Thanh âm này không hề cố kỵ, thậm chí còn mang theo giọng điệu trách cứ.