Sổ Tay Sinh Tồn Ở Cổ Đại
Chương 29 : Chuyện phức tạp
Chuyển ngữ ♥ Gyanji
Beta ♥ Nhã Vy
Sở Thu Nguyệt trở về Sở phủ, chỉ thấy hai người Giang Thiến Thiến và Hà Tương Tư đều ở trong đại sảnh, vẻ mặt không được vui. Sở Lưu Sương và Sở Yên Ba ngồi một bên, cũng không rõ chuyện gì xảy ra.
Thấy Sở Thu Nguyệt trở về, Giang Thiến Thiến nói: “Thu Nguyệt, có phải con vừa từ Dạ Tử quán của Xuân Nguyệt về không?”
“Vâng.” Sở Thu Nguyệt gật đầu, nói, “Mà con cũng đã biết chuyện rồi.”
Giang Thiến Thiến dừng một chút, lắc đầu nói: “Đứa nhỏ này đúng là làm loạn. Lúc đầu đáng ra mẫu thân không nên tin tưởng nó sẽ thực sự yên phận mà mở cửa hàng son phấn.”
Hà Tương Tư chen miệng nói: “Aiz, đúng là không hiểu được, đứa nhỏ Lưu Uyển này luôn luôn rất có chừng mực, sao lần này lại . . . . . .”
Nói kiểu này chẳng khác nào đang trách móc, như thể đang nói Sở Xuân Nguyệt làm hư Sở Lưu Uyển vậy.
Sở Thu Nguyệt nghĩ, con ruồi không đâm được vỏ trứng, một cây làm chẳng nên non, nếu như bản thân Sở Lưu Uyển tốt như vậy, làm sao có thể bị mấy lời nói nói ba xạo của Sở Xuân Nguyệt đả động?
Quả nhiên là Giang Thiến Thiến lại đi xin lỗi, nói: “Cũng đều tại Xuân Nguyệt không đúng. Đứa nhỏ này thật là. . . . . . Aiz.”
Hà Tương Tư lại an ủi Giang Thiến Thiến: “Coi như là trẻ con tuổi còn nhỏ, chung quy cũng không hiểu chuyện . Lúc đó ở Dạ Tử quán nhiều người như vậy nên cũng không tiện nói, đợi một lát chúng quay về phải dạy bảo lại một phen.”
Giang Thiến Thiến gật đầu: “Đương nhiên phải như vậy rồi.”
Sau đó Hà Tương Tư và Giang Thiến Thiến cũng kể cho Sở Liên Đinh và Sở Liên Bình chuyện này, chỉ là vì dù sao chuyện đó cũng liên quan đến thứ đồ nhạy cảm, hai người nói đến chuyện này đều dẫn trượng phu tới nơi khác nói, để cho Sở Lưu Sương và Sở Yên Ba biết được cũng không tốt —— thật ra thì Sở Yên Ba lớn hơn Sở Thu Nguyệt nên cũng không có gì , chẳng qua là nàng không thích đến những nơi đông người, tính tình cũng có chút mắc cỡ, e dè nên mới không đi.
Mà Tôn Sắt Tiêm bởi vì Sở Nguyên Sơ không thoải mái, cộng thêm cũng không thèm để ý chuyện hai đứa nhỏ mở cửa tiệm cho nên cũng không tới Dạ Tử quán.
Sở Liên Đinh và Sở Liên Bình nghe xong cũng dở khóc dở cười, nếu chúng đã muốn như vậy thì cũng nên khoan dung một chút, mặc dù hai người họ cũng nghĩ làm như vậy là vô cùng không nên, nhưng nghe Sở Xuân Nguyệt thiết kế can tịnh khố cũng đều khen phát minh này thật xảo diệu.
Tuy nói đợi bọn họ quay về sẽ dạy dỗ tốt hơn nhưng dù sao Sở Liên Bình cũng là một thương nhân, cảm thấy Sở Xuân Nguyệt có dũng khí đáng khen. Con bé này. . . . . .thật đúng là không biết nên làm gì, nên nói gì.
Giờ lên đèn, Sở Lưu Uyển và Sở Xuân Nguyệt mới từ từ trở lại.
Thấy bầu không khí căng thẳng, các nàng liền hiểu được mọi người muốn nói chuyện của các nàng, vì thế Sở Xuân Nguyệt vội vàng nói trước: “Con, con làm chuyện đó thật sự là hơi đi quá giới hạn, nhưng dù sao cũng có ý tốt. Con hi vọng mọi người không trách phạt. . . . . .”
Sở Lưu Uyển lại không nói gì.
Sở Liên Bình cau mày nói: “Vớ vẩn! Thật sự là vớ vẩn! Còn là nữ tử chưa về nhà chồng tại sao lại đi bán thứ đồ như vậy? Chẳng qua là ban đầu các ngươi nói là chỉ bán son phấn nên chúng ta mới cho các ngươi thử một chút, giờ lại như vậy là sao?”
Sở Liên Đinh cũng nói: “Cả hai đứa đều là người hiểu chuyện, sao lần này lại làm chuyện như vậy?”
Sở Xuân Nguyệt há miệng định nói gì đó nhưng Sở Lưu Uyển đã vội nói trước: “Ai nha, cha mẹ, chú thím, thật ra con cũng không không rõ lắm . . . . . . Lúc bắt đầu, đường muội chỉ nói nàng nghĩ ngoài bán son phấn còn muốn cùng bán chút ít vật gì đó khác, con cũng thật sự không biết lại là như vậy . . . . . . Nếu biết trước con đã không tham gia vào chuyện này. Đáng tiếc là đến lúc con biết được thì cũng không còn cách nào . . . . .”
Những lời nàng ta nói thật ra cũng có một nửa là sự thật, dù sao Sở Xuân Nguyệt đúng thật là nửa chừng mới bỗng nhiên nghĩ ra ý tưởng bán can tịnh khố.
Sở Xuân Nguyệt nhìn chằm chằm Sở Lưu Uyển, trong lòng thầm mắng, được lắm, đúng là loại nữ phụ độc ác, lại đẩy trách nhiệm lên người mình? ! Nàng vốn đang tính để cho Sở Lưu Uyển cầu tình, như vậy những người khác sẽ dễ dàng tha thứ một chút, ai ngờ. . . . . .
Một lát sau nàng lại nghĩ, thôi được thôi được, dù sao mình bây giờ nhịn một chút trước, tương lai rồi cũng sẽ có người hiểu được nổi khổ tâm riêng của mình .
Thế là nàng yên lặng nhìn sang Sở Lưu Uyển nói: “Đúng, là muội không tốt, là muội nửa chừng mới bỗng nhiên nghĩ ra cách như vậy mới làm liên lụy tới đại đường tỷ, mọi người cũng đừng trách đại đường tỷ, là con không tốt.”
Dừng một chút lại không nhịn được, nói: “Mặc dù đại đường tỷ cũng tích cực . . . . . .”
Hóa ra Sở Xuân Nguyệt nói những lời đó xong cảm thấy không cam lòng, cho nên lại bồi thêm một câu này.
Sở Lưu Uyển mất hứng nói: “Tỷ tích cực như vậy mới có thể giúp đỡ được muội đấy. Đường muội, muội nói như vậy chẳng phải giống như là đang nói tỷ tỷ trốn tránh trách nhiệm sao.”
Chẳng lẽ không đúng sao?
Sở Xuân Nguyệt nghĩ thầm, sau đó nói: “Không đâu, muội không phải là có ý này.”
Hai người trên mặt hòa thuận nhưng trong lòng cũng chả ưa gì người kia, lúc này hai người đều cảm thấy đối phương là nữ phụ nói xấu hãm hại mình, còn mình là nữ chính Bạch Liên Hoa.
Sở Thu Nguyệt ngồi ở một bên ăn bánh chẻo, cảm thấy mùi vị không tệ.
Sở Liên Đinh nói: “Aiz, được rồi được rồi, các con đã đã mở ra thì còn có thể làm gì nữa? Chẳng lẽ vì chuyện như vậy mà bắt các con đóng cửa? Chẳng qua là chuyện này. . . . . . Aiz, nếu truyền đi thì thật là mất mặt .”
“Sẽ không như vậy đâu.” Sở Xuân Nguyệt cười cười nói, “Thật ra thì mọi người chẳng phải rất cần vật này sao. Nói thí dụ như chỉ trong một ngày hôm nay mà đã bán đi được hơn một trăm cái! Trên căn bản, chỉ cần có các tiểu thư mua, mặc dù mọi người đều có chút xấu hổ, nhưng cũng đã len lén nói cho con biết, nhìn qua cũng cảm thấy rất tốt!”
“Thật sao?” Hà Tương Tư nhíu mày, có chút kinh ngạc, “Như vậy sao? Nói thật là ta cũng vậy cảm thấy cái này rất tốt, nhưng không biết chính con là người nghĩ ra, nên cũng không biết có nên mua hay không.”
Sở Xuân Nguyệt che miệng cười một tiếng: “Con đã hiểu. Nhưng con cảm thấy cái này cũng rất tốt, cho nên có mang về một ít.” Dứt lời liền nói với Tiểu Trúc: “Tiểu Trúc, đem túi cho Ngọc Quyên.”
Ngọc Quyên là nha đầu bên cạnh Hà Tương Tư, Sở phủ vốn có bốn thiếp thân nha hoàn có chữ Ngọc đầu tên, theo thứ tự là Ngọc Liêm, Ngọc Hộ, Ngọc Quyên, Ngọc Cừ, hai người trước là hầu hạ Sở Lưu Uyển , hai người sau là hầu hạ Hà Tương Tư . Bốn nha hoàn này vốn là chính là Hà Tương Tư đã quen dùng, sau lại chia cho Sở Lưu Uyển hai người, sau nữa không biết đã đem Ngọc Liêm đi đâu rồi.
Hà Tương Tư cười cười: “Xuân Nguyệt thật là chu đáo.”
Dứt lời liền phất phất tay để cho Ngọc Quyên nhận lấy túi đem đi cất kỹ.
“Mẹ, người cũng có đấy ạ, lát quay về con sẽ cho người mang đến phòng cho mẹ.” Sở Xuân Nguyệt nói với Giang Thiến Thiến.
Giang Thiến Thiến cười lắc đầu: “Con đó. Con cho rằng như vậy chúng ta sẽ không nói gì nữa sao?”
Sở Xuân Nguyệt dí dỏm nói: “Con biết rồi, nhưng cho dù bị nói thì cũng muốn đem đồ tốt cho mẹ dùng mà.”
Hôm nay tâm tình Sở Xuân Nguyệt rất tốt, lại từ Sở Lưu Uyển học được không ít những lời lấy lòng người …, miệng lưỡi như mật như đường, làm cho tâm tình mọi người cũng không tệ. Sở Lưu Uyển ngược lại lại thành vai phụ. Như nàng ta mong muốn, không ai trách cứ nàng ta, nhưng đồng thời cũng không còn người nào chú ý tới nàng ta, việc này đối với nàng ta lúc trước mà nói là vô cùng vô cùng hiếm thấy .
Nhất là khi nàng ta còn viết một bài thơ đặc sắc như vậy.
Kết quả lại không một ai nhắc tới.
Một lát sau, những người khác cũng tới, Tôn Sắt Tiêm mang theo Sở Nguyên Sơ tới, không ai nhắc lại chuyện ở Dạ Tử quán, coi như là ngầm đồng ý rồi. Sở Xuân Nguyệt trong lòng vui rạo rực, nhưng trong lòng Sở Lưu Uyển vạn phần không thoải mái, chỉ rầu rĩ ăn cơm.
Vốn là mọi chuyện đều đang rất tốt, thế nhưng lúc ăn cơm xong, Sở Xuân Nguyệt lại nói với Tôn Sắt Tiêm: “Tôn di nương, con vừa tự làm ra một thứ đồ mới mẻ vô cùng hữu dụng, có để cho người một ít. Một lát con sẽ đi lấy cho người tiện thể chỉ người biết cách sử dụng.”
Nói thẳng ra là can tịnh khố đi.
Tôn Sắt Tiêm ngẩn người, cười nói: “Đa tạ Xuân Nguyệt.”
Xuân Nguyệt vui vẻ nói: “Không có gì!”
Nhìn điệu bộ này của nàng ta hẳn là muốn dựa vào phát minh này để lôi kéo tất cả những nữ nhân có thể lôi kéo được. Sợ rằng ngay cả Bạch Du Du, Giang Ninh cũng có phần.
Nhưng Sở Xuân Nguyệt không để ý chuyện này có quan hệ rất phức tạp, nếu như nàng muốn lén cho thì không có gì, nhưng đang ở trên bàn ăn lại nói chuyện này sẽ chọc cho Hà Tương Tư mất vui.
Nhưng Hà Tương Tư cũng không có biểu hiện gì, chẳng qua lau miệng, mang theo nha hoàn đi xuống.
Sở Xuân Nguyệt không nhận ra, tiếp tục nói chuyện cùng Tôn Sắt Tiêm.
Nàng ta nghĩ Tôn Sắt Tiêm luôn luôn cơ khổ đáng thương, bỗng nhiên có người đối xử tốt với nàng ấy, đương nhiên nàng ấy sẽ vô cùng mang ơn. Cũng giống như Ngọc Liêm lần trước, rất dễ dàng lôi kéo. Đáng tiếc Ngọc Liêm thoáng cái đã không thấy tăm hơi, nhưng Tôn Sắt Tiêm không như vậy, dù sao Tôn Sắt Tiêm cũng không thể bị Hà Tương Tư làm cho biến mất được? Cho nên lấy lòng nàng ấy là chuyện vô cùng dễ dàng lại là việc rất có lợi.
Sở Lưu Uyển lạnh mặt nhìn Sở Xuân Nguyệt, cũng đang nghĩ đến chuyện lần trước của Ngọc Liêm.
Sở Xuân Nguyệt lôi kéo người bừa bãi như vậy nhưng lại quên mất “kẻ thù của bạn bè chính là kẻ thù”. Như vậy chỉ sợ rằng cuối cùng sẽ chẳng lấy lòng được bên nào.
Nhưng nàng cũng không muốn nói gì, chỉ cười cười rồi đi xuống.
Truyện khác cùng thể loại
34 chương
75 chương
23 chương
27 chương
10 chương
10 chương