"Doãn Nghị có phải anh hết giận em rồi không?" Sương Kha nghiêng người định ôm lấy bạn trai, nhưng bên cạnh lại trống không, khiến cô cảm thấy trong lòng có chút hụt hẫng, ngồi dậy tìm kiếm mong có thể nhìn thấy anh trong căn phòng này.
"Anh là ai?" Sương Kha bỗng giật mình khi nhìn thấy người đàn ông ăn mặc chỉnh tề ngồi trên ghế, đưa tay kéo chăn lên che đi thân thể của mình cô lên tiếng hỏi.
"Ra giá đi." Trạch Hoắc Hàn tỉnh dậy nhìn thấy cô gái nằm bên cạnh mình, mảnh kí ức còn sót lại tối qua hiện lên trong đầu anh, chuyện này đối với anh cũng chẳng có vấn đề gì cả, chỉ cần không phải giống như Tô Lãnh Khiết có ý nghĩ trèo vào cửa nhà anh, thì cô ta muốn gì cũng được.
Nếu như mọi lần anh sẽ để thư ký giải quyết chuyện này, nhưng dù sao đêm qua cũng là cô ta làm thuốc giải giúp anh, nghĩ vậy Trạch Hoắc Hàn xuống giường mặc quần áo vào, ngồi đợi cô gái trên giường thức dậy.
"Anh bị điên à? Ai cho anh vào đây, Doãn Nghị bạn trai anh ấy đâu rồi?" Nghe giọng như vương giả của anh ta khiến Sương Kha chén ghét, giá cái đầu nhà anh đấy, trong đầu cô lúc này chỉ muốn biết Doãn Nghị có phải sau đêm qua liền bỏ cô không.
"Doãn Nghị sao? Thì ra tiên đàn ông hôm qua cô gọi suốt đêm là anh ta." Trạch Hoắc Hàn bỗng nở nụ cười, anh coi cô ta là thuốc giải, cô ta coi anh là thế thân, có phải anh nên suy nghĩ lại xem có nên bồi thường cho cô ta nữa không.
"Tôi chẳng hiểu anh nói gì cả, mau biến khỏi đây trước khi tôi gọi cảnh sát." Sương Kha tức giận nhìn nụ cười trên môi người đàn ông này.
"Cảnh sát sao? Bắt tôi vì tội gì? Cô gái, nhìn mặt cô cũng đã ngoài 20 rồi đấy, nghĩ mình là trẻ chưa thành niên sao?" Trạch Hoắc Hàn ngồi dậy đi đến gần Sương Kha đặt tay lên cằm cô nói.
"Đồ điên." Sương Kha gạt bàn tay đang đặt trên cằm cô của anh ta ra, khó chịu chửi.
Trạch Hoắc Hàn bị Sương Kha chửi mắt liền nhíu lại nhìn cô, nếu hôm qua không phải anh tự xông vào phòng cô ta, anh đã nghĩ cô gái này đang đóng kịch trước mặt anh rồi " Tôi là người đàn ông có trách nhiệm, đêm qua lần đầu của cô là do tôi chiếm lấy, tốt nhất cô nên biết điều ra một cái giá, còn không đừng trách tôi vô tình".
Cái gì đêm qua, lần đầu chứ, anh ta là xuyên không đến đây sao, cô chẳng hiểu gì cả: "Năm nay là năm 2021, anh có biết máy bay là gì không".
Sương Kha thử hỏi.
Trạch Hoắc Hàn không ngờ mình lại ngủ cùng cô gái điên, nghe cô hỏi mí mắt giật giật nói: " Không biết cô bị điên mức độ nào, nhưng đây là thành ý của tôi, cầm lấy mang đi mà chữa trị." Anh lấy tờ ngân phiếu trắng trong túi áo ra, đặt bút ký tên trên đó rồi để trước mặt cho Sương Kha, xong liền đi ra ngoài.
"Trần Hạo đưa Tô Lãnh Khiết tới gặp tôi." Trạch Hoắc Hàn ra gọi phòng liền gọi cho thư ký, chuyện Tô Lãnh Khiết đêm qua dám tính kế, anh sẽ khiến cô ta phải hối hận.
Sương Kha nhìn xuống tờ ngân phiếu trống trước mặt, đưa tay gõ gõ đầu chẳng hiểu gì hết "Không biết bây giờ mấy giờ rồi?" cô kéo chăn bước xuống giường tìm túi xách của mình lấy điện thoại mở lên xem giờ, nhưng bấm mãi không thấy điện thoại sáng, lại sập nguồn rồi sao, Sương Kha thở dài nhấn vào nút nguồn lâu hơn một chút, một lúc sau điện thoại cô hoạt động trở lại.
"Ting ting." tin nhắn trong máy cô kêu lên, Sương Kha nhấn vào xem thử là Doãn Nghị gửi tới: "anh đang ở nước ngoài."
Hôm qua cô sau khi gửi tin nhắn cho anh thì đi luôn tới khách sạn, cũng không để ý xem anh có đồng ý hay không, mặc định là anh sẽ tới.
Doãn Nghị ở nước ngoài vậy hôm qua cô ngủ với ai, nếu là mơ sẽ không chân thực như vậy, vạch chăn cúi xuống nhìn những vết xanh tím trên ngực mình "Mẹ kiếp" Sương Kha lên tiếng chửi thề khi nghĩ tới người đàn ông vừa rồi, hóa ra chính cô mới là người xuyên không trong cuộc nói chuyện của bọn họ.
Tự nhiên gìn giữ bao nhiêu năm lại vì một người xa lạ cướp mất, Sương Kha mặt mếu máo muốn khóc cũng không thể khóc được, nhanh chóng nhặt quần áo dưới đất mặt vào rời khỏi đây.
.....!
"Chào Trạch tổng, đây là cô Sương Kha, nhân viên thiết kế ưu tú của công ty Niệm Thời chúng tôi." Công ty niệm thời may mắn trúng thầu công trình lần này mang theo nhân viên tới bàn bạc dự án với chủ đầu tư.
"Sương Kha đây là Trạch tổng, mà tôi đã nói với công, công trình Cao Ốc Vân Dương là của Trạch tổng đầu tư".
Giám đốc hứa nhìn Sương Kha, sau đó lên tiếng tiếp tục giới thiệu.
"Xin chào Trạch tổng tôi là Sương Kha, kiến trúc sư chính của công trình này." Sương Kha giơ tay ra muốn bắt tay với Trạch Hoắc Hàn.
"Chào cô Sương rất hân hạnh được hợp tác." Trạch Hoắc Hàn lúc này mới ngẩng mặt đứng lên, giơ tay bắt tay cùng cô gái trước mặt, nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc của cô đáy mắt lóe lên tia sáng, nhưng rất nhanh đã thu lại.
Sương Kha nhìn thấy gương mặt anh, vẻ mặt thay đổi, là kinh ngạc xen lẫn lo âu, đây chẳng phải người đàn ông xảy ra tình một đêm cùng cô mấy hôm trước sao, thành phố này nhỏ bé thật không ngờ cứ thế gặp lại anh ta, hơn nữa sau này còn thường xuyên gặp mặt nữa.
"Trạch tổng tôi có việc phải đi trước, Anh có gì thắc mắc cứ hỏi cô Sương đây." Giám đốc Hứa dẫn người tới nhiệm vụ cũng hoàn thành liền rời đi trước.
"Giám đốc Hứa đi thong thả." Trạch Hoắc Hàn bắt tay cùng Giám đốc Hứa, nhìn anh ta rời đi, ánh mắt quét qua Sương Kha nói.
" Cô Sương phải không, có thể cho tôi xem mô hình 3D của cao ốc Vân Dương mà cô đã thiết kế chứ".
"Trạch tổng mời qua đây." Sương Kha bỏ máy chiếu và máy tính trong túi ra bắt đầu thao tác, sau khoảng thời gian ngắn hình ảnh 3D của Cao Ốc Vân Dương hiện ra trước mắt.
"Thật không ngờ một kiến trúc sư thiết kế những công trình chắc chắn như cô sương đây, lại có một thân hình với những đường cong mềm mại như vậy".
Trạch Hoắc Hàn nhìn vào hình ảnh 3D giữa phòng bâng khuâng nói.
"Trạch tổng xin anh tự trọng lời nói của mình." Sương Kha nghe lời anh ta nói, giọng không vui lên tiếng.
"Cô Sương có phải đối với tôi không thiện cảm, tôi chỉ là đang khen cô mà thôi." Trạch Hoắc Hàn đến gần Sương Kha bàn tay chạm vào tay cô nhấn con chuột chỉ đến một điểm trên màn hình.
"Chỗ này sửa lại giúp tôi, tôi muốn thêm đài phun nước vào vị trí trung tâm".
Sương Kha nhanh chóng gõ lên bàn phím tạo khối.
"Trạch tổng thế này đã vừa ý anh chưa?" Cô chỉ vào đài phun nước mới tạo hỏi.
"Tạm thời thế đã, cô gửi qua gmail cho tôi, cần gì chỉnh sửa tôi sẽ nói với cô." Trạch Hoắc Hàn quan sát một hồi, anh dù sao cũng là người làm ăn, sự cẩn thận ngấm vào trong máu rồi.
Không thể qua loa đánh giá một công trình nghìn tỷ được..
Truyện khác cùng thể loại
177 chương
92 chương
47 chương
67 chương