Sơ tâm chưa dứt
Chương 9
Gia tộc của Biểu huynh Triệu Kiến Lung cũng là một bang phái trong võ lâm, đến dự tiệc cưới lần này đại đa số là người trong giang hồ. Tiêu cục Trung Viễn ở nơi này cũng được xem là có danh vọng, người của Triệu gia được sắp xếp vị trí gần chủ nhân nhất. Triệu Kiến Lung phân phó trên dưới, xa xa vang lên tiếng pháo nổ, dường như có nhân vật nổi tiếng đang bước vào.
Phía trước có một đám hộ vệ, phía sau là người người nam nhân trung niên mặc áo thêu rộng màu đỏ, người có mặt ở đó đều đứng lên đón tiếp, nhà chủ nhân càng cung kính nghênh đón hơn.
Sau khi trưởng thành thì Triệu Kiến Lung có cơ hội được đi đây đó với cha, vì vậy vẫn chưa được gặp những nhân vật có tiếng tăm này. Nàng tò mò nhìn, một bên lại hỏi huynh trưởng.
Triệu Thanh Chuẩn đáp: “Đây là Bang chủ bang Phi Diệp Nhậm Khải Nam, là một trong những người được chọn làm Minh chủ võ lâm lần này. Cha cũng muốn chào hỏi ông ấy, mãi mà chưa tìm được cơ hội.”
Quả nhiên chưa nói dứt lời thì Triệu Trường Sơn và Triệu Trường Lâm mỗi người cầm 1 ly rượu đến, rất nhanh thì Nhậm Khải Nam đó bị bao vây chật kín.
Triệu Kiến Long cũng nhìn ngắm xung quanh, nhìn thấy Tả Hoan đang ngồi cách đó hai bàn. Trong cảnh họ hàng thân thích đang trò chuyện trao ly, Tả Hoan dường như rất khó hòa nhập. Nàng bèn nâng bình lựu lên vẫy vẫy với Tả Hoan sau đó đi ra bên ngoài.
Triệu Kiến Long ở sân đình đợi rất lâu nhưng vẫn chưa nhìn thấy hình bóng Tả Hoan đâu. Nàng uống rượu, có chút thất thần, không biết thần trí trôi dạt đến đâu. Trong mơ hồ nhìn thấy một bóng hình quen thuộc đang đi qua trước mắt, nàng trong lòng kinh ngạc liền đứng dậy đuổi theo. *Truyện được dịch và đăng tại page Sắc - Cấm Thành*
Bóng hình ấy đi rất chậm rãi, lúc nàng sắp đuổi kịp thì đối phương đã rẽ sang cửa Nguyệt Môn, không tìm thấy tung tích. Nàng thuận theo con đường đi đến gian giữa, giữa biển người và âm thanh ồn ào rất khó tìm ra.
Vai bị ai vỗ một phát, bởi vì đang nhập thần mà giật thót lên, quay đầu thì nhìn thấy huynh trưởng và tả Hoan.
Triệu Thanh Chuẩn dường như đã uống hơi nhiều, chóp mũi có chút đỏ, ánh mắt có chút lờ đờ, “Lung Nhi, huynh kêu muội mấy tiếng sao không trả lời vậy?”
“Muội đang tìm người.”
“Tìm ai chứ?” Triệu Thanh Chuẩn cười cười,” Có phải là đang tìm Tả huynh đệ không, lúc nãy nhìn thấy huynh ấy chạy sai hướng, huynh giúp muội đưa đến nhưng lại không thấy muội ở trong đình.”
“Chạy sai hướng?” Triệu Kiến Lung cảm thấy hơi kì lạ, rõ ràng huynh ấy tận mắt nhìn thấy nàng đi ra, sao có thể đi sai hướng chứ?”
“Thôi bỏ đi, để muội đi 1 mình.” Nàng không nghĩ nhiều liền đi khỏi.
Triệu Thanh Chuẩn đẩy Tả Hoan một cái, xúi giục: “Tả huynh đệ, huynh đi qua đó đi.”
Tả Hoan mắt nhìn về phía gian giữa, có do dự một lát, đối mặt với Triệu Thanh Chuẩn thúc giục, hắn chỉ đành đi theo.
Triệu Kiến Lung nuốt xuống một ngụm rượu, đậy nắm bình lại. Tả Hoan ngồi xuống trước mặt nàng, nhìn sắc mặt nàng một lúc, nhớ đến mỗi lần gặp nàng đều với hình ảnh này, người đây lòng đặt nơi đâu, cuối cùng không nhịn được hỏi: “Triệu cô nương có tâm sự sao?”
Triệu Kiến Lung một tay để lên gò má nhắm mắt lại:” Nếu đã là tâm sự, vậy không thể nói ra được rồi.”
“So với việc cứ buồn bã như thế, chi bằng dùng rượu giải sầu.” Nói rồi Tả Hoan thay nàng rót đầy rượu để đến trước mặt nàng.
Triệu Kiến Lung không nghi ngờ hắn, đem rượu mà Tả Hoan đưa đến, từng li từng li uống hết, cho đến khi bình rượu trống rỗng. Tửu lượng của nàng không tốt, lại không có ăn gì, tất nhiên sẽ dễ say. Lúc này Tả Hoan lại nói: “Triệu cô nương ngồi đây đợi, ta đi lấy một bình rượu khác.”
Nàng dường như không nghe thấy nên không trả lời, cảm giác đầu óc nặng nề muốn đi ngủ, liền không phòng bị mà nằm bò lên bàn. Tả Hoan vừa đi được vài bước, quay đầu lại nhìn thì thấy khuôn mặt yên tĩnh của nàng thật đẹp, không nhịn được lại quay trở lại, bàn tay do dự đưa ra và lúc chạm vào tóc thì cuối cùng lại rút tay về, đi ra một hướng khác phía sau của đình và không quay lại nữa. *Truyện được dịch và đăng tại page Sắc - Cấm Thành*
Triệu Kiến Lung không hề chợp mắt, không biết vì sao, hôm nay luôn cảm giác trong lòng không yên. Nàng mở mắt ra, đập vào mắt là một chiếc áo choàng màu nâu đang đứng trước mặt, đây không phải là y phục mà họ hàng hoặc là phụ thân và huynh trưởng mặc, sự kinh sợ làm cho nàng tỉnh ra ít nhiều liền lập tức đứng dậy. *Truyện được dịch và đăng tại page Sắc - Cấm Thành*
Người kì lạ trước mắt lại là một người lớn tuổi, chỉ là y phục này lúc nãy khi nàng đuổi theo người đó, cũng là màu sắc này. Nàng một lần nữa quan sát khuôn mặt của người lớn này, ánh mắt thâm trầm quen thuộc, có một y niệm hiện lên: “Là ngươi?”
Nụ cười khổ của “Người già” làm nhăn hết khuôn mặt, dung mạo thay đổi nhưng lòng khó mà thay đổi được. Triệu Kiến Lung cảm giác chính là hắn, dù sao nàng cũng từng bao nhiêu đêm chăm sóc hắn mà.
Nàng lúc trước không muốn hắn xuất hiện chút nào, nhưng nàng của hiện tại lại dễ dàng nhận ra hắn. “ Người ở đây lúc nãy, người đừng để hắn tiếp cận.”
Câu nói đến quá bất ngờ, lại có nhiều điều kì lạ. “Ngươi nói Tả Hoan?” Triệu Kiến Lung cảm nhận được ánh mắt hắn bây giờ có thể phun ra lửa, cảm xúc trong hắn vừa tức giận vừa căng thẳng.
“Ha…..” Hắn cười lạnh lùng, châm chọc nói: “Ta không biết lúc này hắn tên là gì, nhưng người chính là kẻ đó.”
“Ngươi đang nói gì vậy?”
“Hắn và ta là người lạ, ngươi tốt nhất nên đề phòng.”
Triệu Kiến Lung không biết là do say hay là do tức giận, gò má đỏ hây hây, từ chối nói: “Người là quái nhân, huynh ấy là người bình thường, bằng hữu của ta không cần người vô vị như ngươi xen vào.”
Thì ra trong lòng nàng, lại phân định hắn và Tả Hoan rạch ròi như vậy. Tả Hoan đối với nàng quan trọng như vậy, nàng bây giờ đến ánh mắt nhìn hắn cũng tàn ngập sự khinh bỉ. Đố kị làm hắn sinh ra ý niệm tăm tối kia, hắn muốn để nàng bên cạnh, cùng lôi nàng xuống địa ngục. *Truyện được dịch và đăng tại page Sắc - Cấm Thành*
Trầm Nguyệt lần nữa bẻ gãy cây gậy nắm chặt trong tay, âm thanh làm hắn tỉnh ra, nhìn thấy biểu cảm sợ hãi của Triệu Kiến Lung đang lùi về phía sau. Giống như thái dộ lúc trước của nàng, lặp đi lặp lại vẫn là sự căm ghét hắn. Trong thâm tâm hắn biết hắn là một đại ác ma, cho dù có áp chế thế nào thì sẽ cũng lộ ra, hắn luôn nghĩ nếu không có được thì sẽ hủy hoại. Phật không độ hắn, hắc ám cuối đời hắn lại ảo tưởng đi trộm ánh sáng.
Hắn đi đến gần nàng, chậm rãi nói: “Nếu muốn Triệu Trường Sơn không gặp điều bất trắc gì thì ngươi nên giết hắn đi.”
Triệu Kiến Lung nhìn cánh môi đang mấp máy của hắn, âm thanh cố tình kiềm xuống làm cho nàng sởn tóc gáy. Hắn lại nhắc đến phụ thân, có vẻ hắn biết được âm mưu nào đó. Nàng bình tĩnh lại, đem lời nói của hắn kết nối lại, cho ra một kết luận, nàng nghi ngờ hỏi: “Ý ngươi nói Tả Hoan giống ngươi đều là sát thủ?”
Biểu cảm của Trầm Nguyệt đã mặc nhận điều đó, Triệu Kiến Lung lại hỏi: “Ý của người là hắn sẽ giết phụ thân ta?”
“Nhưng phụ thân ta những ngày này đều xuất hiện trước mặt hắn, vậy tại sao hắn không ra tay?”
“Bây giờ chủ nhân vẫn chưa hạ lệnh.”
Nàng còn tưởng rằng đối phương đã nắm được chứng cứ rõ ràng, sau khi nghe đến câu nói không có chút chứng cứ thì nàng cảm thấy không thể tin tưởng được. Trong lòng cảm thấy buồn cười, nhưng bên ngoài lại không nói chuyện thêm nữa. *Truyện được dịch và đăng tại page Sắc - Cấm Thành*
Trầm Nguyệt mặt không biểu cảm, tiếp tục nói với nàng: “Hôm nay hắn nhất định ra tay ở bữa tiệc.”
“Không phải ngươi nói vẫn chưa có lệnh sao?”
“Lần này là Nhậm Khải Nam.”
Triệu Kiến Long thấy hắn nói sự việc rất trịnh trọng, trong lòng lại tin tưởng vài phần, cứ xem sự việc hôm nay rồi tự khắc sẽ rõ.
“Người bị truy sát phải dựa vào đổi dung mạo sống qua ngày, hành động lại bất tiện thì những tin tức này từ đâu mà ra vậy?”
“Không thể nói.”
Nàng lúc trước không hề có liên quan gì đến Trầm Nguyệt, nhưng bởi vì sự hồi sinh của hắn dã làm đảo lộn trật tự lúc trước, sự việc phát triển đến bước này đã vượt qua dự liệu. Nói trước sẽ không can dự vào cuộc sống thường ngày của nàng, để cuộc đời nàng trôi đi bình thường, nhưng việc này không thể không lo, xem như hắn đang trả lại những gì đã nợ nàng. Chỉ cần qua ngày hôm nay, kiếp trước 2 người không thể ở bên nhau, kiếp này không còn vướng bận.
Triệu Kiến Long trở lại bữa yến tiệc, ánh mắt cứ nhìn Nhậm Khải Nam đang ngồi ở bàn bên. Bên cạnh ông ta còn có 8 hộ vệ xem ra võ công rất cao cường, trong giang hồ còn đồn đại “Diệu Bút thần công” mà Nhậm Khải Nam tu luyện đã đạt đến điểm mà nó đã đạt đến đỉnh điểm. Ông ta tuy rằng thần thái trầm định nhưng không hề đụng đến thức ăn trên bàn, một tay cũng không động để bên cạnh, nhất định là đang đặt trên cây bút ở bên hông, đề phòng bất ngờ. *Truyện được dịch và đăng tại page Sắc - Cấm Thành*
Nhìn một nơi khác vị trí mà Tả Hoan ngồi bây giờ đã trống không, quả nhiên không xuất hiện nữa, yến tiệc người qua kẻ lại, hắn rời đi không ai để ý đến. Thật sự là như điều Trầm Nguyệt nói sao, Tả Hoan là nội quỷ. Nhớ đến lần đầu tiên gặp mặt, sự cứu giúp của Tả Hoan, đến vài ngày tiếp xúc với nhau, tình bạn đã dần dần thêm sâu sắc…. Nàng có chút không muốn phải nghĩ sâu thêm nữa, hi vọng mọi thứ chỉ là kế li gián của tên quái nhân kia.
Nhưng….. tại sao hắn lại phải chia rẽ chứ?
Lại nói theo thái độ tránh né nàng của hắn sao có thể vô duyên vô cớ đến chỉ điểm cho nàng?
Truyện khác cùng thể loại
80 chương
15 chương
501 chương
96 chương
68 chương