“Ta….” Khó mà nhìn thấy hắn nhất thời không biết nói gì như vậy, rõ ràng nên là ngữ điệu ôn nhu thì lại trở thành ngữ khí cứng nhắc: “Đưa người rời khỏi đây.” Chỉ có như vậy. Triệu Kiến Lung trong lòng lại đột nhiên kích động, nhìn hắn không chịu quay lưng lại thì ngơ ngác một hồi. “Đi đâu?” Lần này làm cho trái tim vốn đã chết của hắn như được hồi sinh, trong lòng lại có chút kì vọng, vốn dĩ là người không chút vướng bận, đi đâu cũng được, chỉ cần là nơi có nàng. “Ra khỏi địa đạo sẽ ra đường chính.” Không biết vì sao nàng lại cảm thấy thất vọng với câu trả lời của hắn. “Ngươi vẫn chưa nói rõ với ta chuyện năm đó, ngươi không thể đi. Huống hồ gì bây giờ ngươi lại bị truy sát, nếu như không muốn bị bắt đi thì nên biết nơi nào là nơi an toàn.” Triệu Kiến Lung tất nhiên cho rằng hắn bây giờ đang tìm kiếm nơi lánh nạn nhưng lại quên mất hắn một lòng muốn rời đi, sao lại quan tâm đến sự lo lắng của người bên cạnh. *Truyện được dịch và đăng tại page Sắc - Cấm Thành* Truy sát ta là Hồn Hồ Môn người trong giang hồ nghe đến là sợ hãi, không phải là Môn phái của nàng có thể đối địch. “Triệu cô nương, ngày đó nàng cứu ta, hôm nay ta đã báo ân, giữa chúng ta không có dính líu gì.” “Ngươi!” Triệu Kiến Lung đứng lên, “Đúng thật là lòng tốt bị xem như gan lừa.” Nàng không muốn tiếp tục chuốc bực vào người, phủi bụi trên y phục, trả gậy lại cho hắn “Được, đi thì đi, ta cũng không muốn nói chuyện ở nơi này.” Trầm Nguyệt nhặt lên những cây nến bị gãy đôi giống như tim hắn, thắp nến cháy lên một lần nữa, nhìn ngắm ánh lửa yếu ớt, nhất thời không khống chế được lại nhớ đến chuyện cũ. Nàng từng dùng ngọn nến mà hắn để lại trong phòng để đốt đi những thứ hắn xây đắp nên, cho dù hai người có thể chết bên nhau, cũng có ý muốn chôn thân trong biển lửa. Nàng đã từng tuyệt vọng đến bao nhiêu, thì bây giờ hắn lại tuyệt vọng bấy nhiêu. *Truyện được dịch và đăng tại page Sắc - Cấm Thành* “Không phải ngươi nói muốn đi sao, sao lại lề mề như vậy, ngươi rốt cuộc muốn làm gì?” Sau đó trên đường đi cũng không nói gì, sự kích động đã được che giấu kĩ trong sự im lặng của cả hai. Trầm Nguyệt kéo sợi dây nối với con đường để có thể nhìn thấy mặt trời lần nữa. Triệu Kiến Lung sau đó cũng leo lên, ngạc nhiên nhìn thấy Huynh trưởng cùng nam nhân áo choàng tím đang đứng ở đó. Triệu Thanh Chuẩn nhìn thấy muội muội cũng ngơ ngác một hồi, dường như không ngờ đến 1 nam nhân đi không nổi này lại có thể đơn thân độc mã cứu được muội muội từ tay đám người Huyết U Tông. “Lung Nhi!” Hắn kích động nắm lấy vai của muội muội, nhìn trên dưới khắp nơi hỏi han:” Muội có bị……” Nhìn thấy muội muội lúc nãy tâm tình vui vẻ nhảy qua, Triệu Thanh Chuẩn hối hận đã nói bậy, thật là điều nào không nên nhắc lại nhắc. Hắn ngượng ngùng chuyển câu chuyện qua hướng khác, “Lung Nhi, chúng ta về trước đi, chuyện này cha vẫn chưa biết, chúng ta phải suy nghĩ cẩn thận có nên nói chuyện này cho cha biết không.” Trầm Nguyệt lúc này mang một diện mạo khác, Triệu Thanh Chuẩn vẫn chưa nhận ra hắn nên quay lại cảm tạ hắn. Triệu Kiến Lung đi qua, khuôn mặt lộ ra nụ cười bất đắc dĩ, dường như lĩnh ngộ được điều gì, nói với hắn: “Mặc dù ngươi đã nói cho ta biết sự thật, nhưng ta không hiểu tại sao ngươi lại không muốn giết ta. Có lẽ mệnh ngươi chưa hết là do ông trời sắp đặt ngươi lần này đến cứu ta. n oán chấm dứt, nguyện ngươi nếu có lần sau thì đừng nên bước chân vào thành Giang Ninh. *Truyện được dịch và đăng tại page Sắc - Cấm Thành* Nàng nói đúng, sự xuất hiện của hắn đích thực là do sự đắp đặt của ông trời, hắn chỉ là một vị khách qua đường, trùng hợp gặp nhau mà thôi. Lần này từ biệt, nàng sẽ quên hắn nhanh thôi, sống một cuộc sống mà nàng từng mong ước. Triệu Thanh Chuẩn nhìn xung quanh, nhìn thấy muội muội bước lên ngựa, tò mò hỏi: “Lung Nhi, muội nói gì với hắn vậy? Cái gì mà giết với không vậy?” “Huynh nghe nhầm rồi.” Triệu Kiến Lung cũng không quay đầu nhìn lại mà quất ngựa đi. Triệu Thanh Chuẩn quay đầu nói: “ n tình của vị huynh đệ này ta sẽ ghi nhớ trong lòng. Hoan nghênh huynh đến thành Giang Ninh, chúng ta là Tiêu cục Trung Viễn ở thành Đông. Mong ngày gặp lại!” Nói xong liền vội vàng đuổi theo muội muội. Sau khi Triệu Kiến Lung được cứu thì tính tình càng tĩnh lặng hơn, về đến phủ liền không ra khỏi nhà, cứ hay ngẩn ngơ hoặc là không màng ăn uống, Triệu Thanh Chuẩn toàn bộ quy kết lại muội muội thật sự đã bị người xấu ức hiếp. Hắn thân là nam nhân cũng không tiện đi hỏi kĩ, hơn nữa chuyện này càng không biết nên nói thế nào với phụ thân. Lúc tối, Cha và Nhị thúc còn hỏi đến chuyện Huyết U Tông bị giết, thuận tiện còn hỏi đến cô gái bị bắt đi cùng, làm hắn sợ sệt một hồi, nghĩ đến tin tức đã bị lộ. Hôm nay, lúc dùng bữa Triệu Trường Sơn nhắc với huynh muội bọn họ chuyện cuối tháng nhà biểu huynh có tiệc cưới. Họ hàng trong thành Giang Ninh cũng không ít người muốn làm thân, trên người mang theo không ít tài vật, cần người trong Tiêu cục hộ tống. Bởi vì Triệu Kiến Long nhiệm vụ đầu tiên ở thành Tường Chi làm việc rất thỏa đáng, lại thêm đều là họ hàng thân thích cả, nên nhiệm vụ lần này liền giao cho huynh muội họ. Triệu Trường Sơn bởi vì bản thân còn có hàng hóa quan trọng của Tiêu cục cần đưa đi nên để huynh muội họ đi trước chuẩn bị. *Truyện được dịch và đăng tại page Sắc - Cấm Thành* Vào mùa hè con đường chính thức rộng rãi và yên tĩnh đến lạ, nhưng gặp rắc rối không phải người mà là vật. Có thể do cổ xe ngựa đã quá cũ kĩ, dưới trời nóng lại bị hư nhiều canh giờ liền, lúc rẽ vào 1 con đường thì một con ốc xoắn đã rơi vỡ khỏi trục liên kết của bánh xe làm cho bánh xe lăn ra ngoài. Lúc Triệu Kiến Lung nghe thấy âm thanh vỡ nứt thì đã phản ứng kịp thời nhảy xuống đuổi theo bánh xe. Đáng tiếc đã đến muộn một bước, bánh xe cách bàn tay chỉ một phân thì chỉ đành ngơ mắt nhìn nó rơi xuống vực sâu. Những con ngựa sau lưng bị kinh sợ hí lên dữ dội, nàng quay đầu nhìn lại chỉ nhìn thấy con ngựa đỏ chạy về phía vách đá, cho dù phu xe có điều khiển thế nào cũng vô ích, huynh trưởng cũng đang đuổi theo sau. Nhìn thấy xe ngựa nghiêng ngả phía đằng xa đang muốn theo ngựa rơi xuống vực, Triệu Kiến Lung một bên đuổi theo, một bên mồ hôi nhễ nhại, căn bản không kịp, sợ sẽ gây ra chuyện rồi. Vào lúc này có một thanh niên cường tráng đang đi qua, nhanh nhẹn cắt đứt dây thừng, cùng lúc dùng tay chặn đứng xe ngựa sắp rơi xuống vực. Phu xe kinh sợ vội nhảy xuống đất, Triệu Thanh Chuẩn cũng đã đuổi kịp, vài người hợp lực kéo xe ngựa quay lại đường chính. Họ hàng trong xe vội đi xuống, may mà không bị thương, chỉ bị kinh sợ liền oán thán, Triệu Thanh Chuẩn không ngừng an ủi họ. Triệu Kiến Lung đi đến gần Triệu Trường Lâm là người xuống xe cuối cùng, hỏi han: “Nhị thúc, người có bị thương không?” Triệu Trường Lâm chỉ tinh thông y thuật, không hề có chút võ công nào, lúc này không hề trách tội huynh muội bọn họ. Mọi người đều cảm ơn vị thiếu niên anh dũng trẻ tuổi, đối phương không hề để lại danh tính liền rời đi. Triệu Thanh Chuẩn quỳ xuống nơi chiếc xe, quan sát đoạn trục gỗ bị đứt gãy, mặt lộ lên sự khó hiểu. Triệu Kiến Lung cũng quỳ xuống xem, hỏi: “Huynh, trước khi xuất phát không phải chúng ta đã kiểm tra kĩ rồi sao?” “Còn là tự huynh đi kiểm tra, lúc đi không hề có vết nứt nào.” Huynh trưởng đã làm trong Tiêu cục vài năm rồi, rất ít phạm những sai lầm này, không chừng có nguyên nhân nào khác, nàng liền ghé vào tai huynh trưởng nói: “Lẽ nào có ai đó đã động tay động chân?” Ánh mắt của Triệu Thanh Chuẩn nói với nàng rằng hắn cũng có sự nghi ngờ đó. Huynh muội hai người đi thăm dò xung quanh một vòng, khuôn mặt mọi người đều lộ vẻ hoảng loạn, căn bản không thể nhìn ra ai là người đang chột dạ. Có điều nếu loại hết những người ngồi trên xe này thì cũng không có ai dám lấy tính mạng mình để mạo hiểm cả. Nếu thật là có nội gián động tay chân thì chắc chắn cũng là người của 2 chiếc xe còn lại. *Truyện được dịch và đăng tại page Sắc - Cấm Thành* Người của 3 chiếc xe nam nữ đều được phân chia để ngồi lên 2 chiếc xe, lần này đi đường đều bình an không xảy ra sự cố nào nữa, có điều huynh muội 2 người cũng hiểu rõ, lần này danh tiếng của Tiêu cục coi như tan tành rồi. Triệu Kiến Lung đợi mọi người đều dừng chân ở nhà trọ thì nhận ra vị thiếu niên đã giúp đỡ bọn họ cũng đang ngồi dùng cơm. Huynh muội họ cảm kích liền tiến đến cùng dùng cơm nhưng tiếc là đối phương đã nhẹ hàng từ chối. Triệu Kiến Lung liền đi đến quầy tính tiền cơm của vị Thiếu niên . Đợi Thiếu niên gọi Tiểu nhị đến tính tiền thì mới biết rằng có người đã tính tiền rồi. Theo sự chỉ điểm của Tiểu nhị thì thiếu niên nhìn sang bàn của Triệu Kiến Lung, vừa hay ánh mắt hai người lại gặp nhau. Nàng mìm cười, vị thiếu niên cũng đáp lại. Sau bữa cơm chính là lúc chim chóc hót vang náo nhiệt nhất, trong âm thanh ồn ào này thì Triệu Kiến Lung nghe thấy âm thanh vui tai truyền đến, xóa tan tâm tình bực bội bởi vì sự nóng nực và ồn ào. Triệu Kiến Long mở cửa nhìn khắp phòng thì phát hiện ra âm thanh được truyền tới từ căn phòng trong góc. Phòng ở nhà trọ là phòng kiểu hướng mặt trời, có một hành lang thông dài, bên phía thì là một đình viện và hồ nhân tạo. *Truyện được dịch và đăng tại page Sắc - Cấm Thành* Triệu Kiến Lung cảm thấy hơi nhàm chán liền thử đi qua, cổng lớn bị đóng lại, nàng đã sớm đoán ra được liền không để tâm lắm, lúc đang định quay người thì cánh cổng lúc này lại bị mở ra. Đối với ánh mắt của thiếu niên nàng cảm thấy có chút ngại ngùng. “Mời vào.” Triệu Kiến Lung ngẩng đầu lên có vẻ không tin, đối phương liền tránh ra nhường nàng đi vào. Không ngờ đến vừa đi vào thì liền đĩnh đạc nói chuyện rất lâu. Biết được danh tính của vị thiếu niên là Tả Hoan, nếu tính ra thì 2 người lại thuộc họ hàng xa. Quen biết Tả Hoan làm tâm tình buồn bã đã lâu của Triệu Kiến Lung vui tươi lên không ít. *Truyện được dịch và đăng tại page Sắc - Cấm Thành* Những ngày tiếp theo, Tả Hoan hẹn nàng lại vui vẻ đồng ý ngay.