Buổi sáng của mùa hè thường không nóng nực mấy, thỉnh thoảng lại có một cơn gió mát thổi qua, đây là thời tiết mà Triệu Kiến Lung thích nhất. Sáng dậy sớm luyện công xong nàng định đi ra ngoài dạo mát, nếm thử món điểm tâm mới của quán trà. Sau khi ra ngoài lại nhìn thấy có một cái kiệu được đặt trước con hẻm nhỏ bên ngoài, chắn đường đi của nàng. Nhà nàng không hề có kiệu, phụ thân và huynh trưởng cũng không thích ngồi, lẽ nào có khách đến sao? Đang nghĩ ngợi thì đột nhiên sau lưng vang lên tiếng động, có 2 người một trước một sau đang khiêng một tấm gỗ đi ra từ Nguyệt Môn, nếu như trên tấm bảng đó không phải trải vải đen thì nhìn có vẻ giống như vải tang. “Phụ thân, nhị thúc 2 người đang khiêng gì vậy ạ?” Triệu Kiến Lung đi theo hỏi. Triệu Trường Sơn cảm thấy khó xử, “Hắn bảo 2 người chúng ta phải bi mất đưa khỏi phủ, đến nhờ cậy nhà trọ, cho dù khuyên thế nào cũng không nói.” Nghe nói đến đây, Triệu Kiến Lung kinh ngạc đến cằm cũng sắp rớt xuống. Một người được đại phu đoán rằng phải ít nhất 1 tháng mới xuống giường nổi, thân bị trọng thương, đến động đậy cũng không nổi, người trong tiêu cục cũng nguyện bảo vệ hắn, tại sao lại từ bỏ nơi tốt như vậy mà đi cơ chứ? Nghĩ tới nghĩ lui khả năng lớn nhất chính là hắn không muốn liên lụy đến bọn họ, dù sao sau lưng hắn cũng còn có kẻ thù. Trong đầu lại hiện lên lần đầu 2 người gặp gỡ, câu nói đó của hắn” Đừng cứu ta”. Nàng dường như hiểu ra điều gì, thì ra hắn là không muốn sống. Mặc dù năm đó hắn có ân với nhà nàng, nhưng hôm nay nhà nàng lại cực khổ cứu hắn như vậy hắn lại nghĩ không thông, vậy thì bao nhiêu ngày nàng cực khổ chăm sóc hắn há không phải công cốc sao. Triệu Kiến Lung liền đuổi theo phụ thân và Nhị thúc, đem sự việc nói cho họ biết, 2 người cũng rất kinh ngạc rồi lại khiêng kiệu trở về phủ. “Các người….” Trầm Nguyệt nghe được cuộc nói chuyện của họ, tức đến nói không nên lời. Tức đến ngất đi. Lúc tỉnh lại thì đêm đã khuya, mở cửa sổ ra ánh trăng chiếu rọi vào, hòa với ánh đèn, cái đầu nhỏ quen thuộc đang nằm ngủ một bên giường. Hắn từng cho rằng không nên để nàng yêu hắn, vậy thì làm người mà nàng ghét nhất, làm cho nàng đến chết mới có thể quên đi hắn. Kết quả nàng lại chết như vậy, khoảnh khác đó như trời sập xuống hắn lại không thể chống đỡ nổi. Nàng đã chết đi rồi, hắn cũng không có được nàng, Khoảng thời gian mà nàng chết cho tới lúc hắn vừa tái sinh, hắn đã suy nghĩ rất lâu cuối cùng cũng hạ được quyết tâm đó, hắn từ bỏ nàng, để cho đời này nàng có thể sống tốt hơn. Hắn ra khỏi phủ không phải để đi chết, chỉ là sợ sau khi bản thân khỏe mạnh lại không nỡ rời xa nàng. Không ngờ nàng lúc trước tìm mọi cách để trốn khỏi hắn nay lại tìm cách giữ hắn lại. Nếu như nàng cứ tiếp tục đối tốt với hắn như vậy, sau này bảo hắn làm sao rời xa nàng được? Trong lòng rất khó nghĩ, nhiều lần muốn từ bỏ nàng. Từ khoảnh khắc nàng cứu hắn hắn đã không có sự lựa chọn rồi, chỉ đành phó mặc cho số phận. Triệu Kiến Lung ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn nam nhân này lại có thể dùng ánh mắt đó nhìn nàng. Bởi vì khuôn mặt của hắn chi chít vết thương không nhìn ra được bộ dáng ban đầu, giống như một gương mặt anh tuấn bị vết tích thời gian làm lu mờ đi, chỉ duy nhất ánh mắt vẫn sáng rực như vậy. Hắn là một con người rất kì lạ, làm gợi nên sự tò mò trong nàng. “Tiền bối, người tỉnh rồi sao?” Trầm Nguyệt thu hồi ánh mắt tránh né nàng, cũng nhắm mắt lại, không đáp lại lời nàng. Nàng nghĩ là những cao nhân ít nhiều gì cũng có chút cổ quái, hơn nữa lúc trước người này còn trải qua rất nhiều bi thương, cho nên mỗi lần trong lòng nàng lộ ra chút chấp nhặt thì lại cố ép mình phải thông cảm. “Tiền bối…” “Ra ngoài.” Cứ nghĩ đến bản thân đã cứu hắn 1 mạng, lại khổ cực chăm sóc hắn lâu như vậy, đối phương cứ một mực lạnh lùng vô tình như thế, Triệu Kiến Lung cũng tràn ngập hỏa khí. Nàng lớn tiếng nói:” Đây là nhà của ta, ta vì sao phải nghe lời người!” Hắn giống như trong dự đoán của nàng, không đáp trả nàng, đến hơi thở cũng dường như không có, giống như nàng đang nói chuyện với 1 người đã chết vậy. Triệu Kiến Lung lại nói tiếp: “Ta biết người không muốn ta cứu, một lòng muốn chết phải không?” “Được thôi, Người rõ ràng có thể nói chuyện lại không nói, ta cũng không ép người, ta biết người trong lòng rất khổ tâm. Nhưng ta cũng sẽ không thông cảm cho người, ta cứ muốn chăm sóc cho người, ta xem người khỏe mạnh rồi thì sẽ tỉnh ngộ ra không!” Nói đến đây đã có chút giân dỗi rồi, Triệu Kiến Long xắn tay áo lên, bắt đầu cởi y phục của hắn ra. “Dừng tay!” Hắn thấp giọng nói không ra hơi nhưng ngữ điệu rất lạnh lùng. Hà cớ gì phải đi chấp nhặt với một người tứ chi không cử động nổi, Triệu Kiến Lung lên giọng:” Nói cho người biết, thân thể người ta có chỗ nào chưa xem qua chứ, ta lau thân cho người đã 7 ngày rồi, người không biết sao?” Trầm Nguyệt trong lòng cũng rất kinh ngạc, hắn biết nàng đang chăm sóc hắn, nhưng không nghĩ là nàng dám cởi hết y phục của hắn, chăm sóc tận tình đến như vậy. Đây thật sự không phải Triêu Kiến Lung, hắn trong mơ vẫn chưa tỉnh sao? Bị ánh mắt trầm mặc của hắn nhìn chằm chằm đến có chút bối rối nàng mới ý thức được nàng đã nói ra những điều gì. Khí nóng làm khuôn mặt trắng trẻo của nàng lộ ra chút hồng hào, không hít thở nổi rồi. Nàng đưa mắt nhìn đi nơi khác, giải thích: “Tiền bối, ta chỉ là muốn báo đáp ân tình 9 năm trước mà thôi. Người trong võ lâm có ân tất báo, hôm nay người gặp nạn, người của Tiêu cục Trung Viễn chúng ta cũng không thể khoanh tay làm ngơ được, làm như vậy là người vong ân phụ nghĩa.” Trầm Nguyệt đột nhiên cười phá lên:” Haha….” Triệu Kiến Lung cũng ngơ ngác, đừng nói hoàn cảnh bây giờ không thích hợp, nàng nói những lời đó là đang nói chuyện nghiêm túc, có gì đáng buồn cười chứ, đúng là con người kì quái! “ Tiến bối, nếu người cảm thấy ta làm có chỗ nào không thỏa đáng có thể nói ra, hà tất phải vòng vo.” Lúc trước rõ ràng biết nàng hiểu nhầm hắn là ân nhân cứu mạng nhưng lại ích kỉ che giấu đi, nhưng trên thế gian này không có lời nói dối nào không bị vạch trần, chuyện này sau này có thể càng làm nàng căm ghét hắn hơn. Hiện nay, hắn muốn làm nàng càng căm ghét hắn hơn nên đã nói ra chân tướng. “ Ta là sát thủ của Hồng Hồ Môn, ân nhân của các người, chủ nhân của roi Nhiễu Long Thạch Trung Thiên là mục tiêu ám sát của chủ nhân ta, nửa năm trước đã bị ta lấy đi.” Những lời này giống như mây đen kéo đến làm nàng ngơ ngác, nhìn thấy cổ họng hắn chuyển động, những lời nói lọt vào tai nàng như sự châm biếm mỉa mai, nàng nguyện cho rằng lời hắn nói ra chỉ để chọc tức nàng. “Sao vậy,… không chịu nổi việc cứu sai người sao, ngược lại còn cứu phải kẻ thù? Ta muốn ra khỏi phủ chỉ là không muốn các người biết được chân tướng mà giết ta thôi, bây giờ nghĩ thông rồi. So với việc nằm 1 chỗ như phế vật mặc cho 1 con nha hoàn sắp đặt vậy chi bằng kết thúc một cách nhanh gọn.” Hắn thật sự muốn làm nàng tức đến nỗi bóp chết hắn, còn tốt hơn sự đau khổ bây giờ. Sự huấn luyện hơn 20 năm nay ở Hồng Hồ Môn làm cho tính cách của hắn cố chấp như vậy, thứ hắn muốn nhất định phải có được, thậm chí không tiếc nuối gì mà hủy đi. Sau khi gặp được nàng, hắn giống như một kẻ điên không thể khống chế được. Hôm nay nếu như hắn thật sự được cứu, sau này không chắc sẽ còn quay lại tìm nàng, sẽ còn tiếp tục gây tổn thương nàng.   Người ân nhân mà nàng từ lâu đã không còn ấn tượng, điều nàng ghi nhớ là phải tuân theo tình nghĩa giang hồ, nàng tự nhiên sẽ không phải trả ân tình này, trước mắt chỉ còn lại sự thất vọng, quả là uống phí tâm sức của nàng. “Ngươi nói chân tướng cho ta rồi nhưng lại rơi vào tay ta, vậy ngươi nghĩ theo đạo nghĩa giang hồ ta nên kết liễu ngươi?” “Người là một nữ nhi trọng tình nghĩa trong giang hồ, ta là ma đầu sát thủ tàn nhẫn, ngoài điều đó ra còn có ngoại lệ khác sao?” Từ khi gặp hắn, hắn một lòng muốn chết, nên đối với chân tướng mà hắn nói Triệu Kiến Lung nãy sinh nghi ngờ. “ Việc này khi vẫn chưa điều tra rõ ràng ta tạm thời không ra tay, đợi tìm Phụ thân và thúc thúc thương lượng ta sẽ lại tìm ngươi tính sổ.” Nói xong nàng tức giận chạy ra ngoài, nàng đi rồi chỉ còn lại ánh trắng thê lương bầu bạn cùng hắn. Triệu Kiến Lung do dự đứng ở bên ngoài, ánh đèn còn lại trong vườn cũng đã tắt rồi, cha mẹ chắc đã nghỉ ngơi rồi. Nếu nói chuyện này cho cha, theo tính cách của cha chắc chắc đem người kì lạ đó chặt làm 8 khúc. Việc này nếu chỉ dựa vào lời của người kì lạ đó, lại thêm hắn một lòng muốn chết, sao có thể xem là thật được. Nàng phải tìm người điều tra rõ chân tướng, nhưng mà thương thế của hắn nàng có nên chăm sóc hắn không. Thôi đi, việc này chưa vội quyết định, cứu người phải cứu đến cùng, tiễn Phật phải tiễn đến Tây phương, dù sao hắn cũng là người nàng cực khổ cứu, nàng tất nhiên phải lo rồi. Sau khi nghĩ thông rồi nàng liền quay về phòng mang theo ngân lượng, vội vàng đi khỏi phủ tìm người điều tra rõ nội tình. Qua vài ngày điều dưỡng, thân thể hắn khôi phục lại chút ít, tay chân có thể động đậy rồi. Chỉ là do vết thương của hắn đang kết da non, đau nhức ngứa ngáy không thôi, lại thêm ngày đó hắn ép Triệu Kiến Lung đi nên không có ai giúp hắn bôi thuốc, hắn mồ hôi nhễ nhại trong giấc mơ tỉnh lại, làm cho vết thương càng thêm đau nhức, đau đớn khó nói. Hắn bắt đầu dùng tay đi sờ những vết thương đó, đợi đến khí Triệu Kiến Long vào đến phòng, hắn đã gỡ hết một nửa vết da non đó, máu chảy dính đầy trên khăn trải giường màu xám. Triệu Kiến Lung trừng mắt nhìn hắn, nổi giận hất tay hắn ra, “ Ngươi được lắm, ngươi có thể động đậy rồi đấy? Lại tự ngược đãi bản thân, ta thấy ngươi thật sự chán sống rồi, để ta giúp ngươi một tay!” Nói xong nàng dùng tay chọc vào vết thương đang chảy máu của hắn. Thần kinh da thịt của Trầm Nguyệt vẫn tốt, lúc gỡ vết da non đó hắn còn có thể nhẫn nhịn được sự đau đớn tận xương tủy đó, nhưng dùng lực như nàng làm hắn đau đớn đến chết đi. Huấn luyện của sát thủ bình thường cũng chỉ có thế thôi, hắn đã sớm quen rồi, lúc này đến chân mày cũng không nhăn nhó, giống như một hình nhân bằng gỗ vậy. Triệu Kiến Lung nhìn biểu cảm của hắn, thật sự kinh ngạc. Lúc này nội lực của hắn đã không còn, nhưng từ lúc nàng tiếp túc với hắn hắn sẽ mở mắt nhìn nàng cho thấy thân thể của hắn có cảm giác, hãy còn có chút nhạy cảm. Hắn rốt cuộc đã dùng nghị lực nào để nhẫn nhịn nỗi đau này, mặc dù hắn là một người quái gở, nhưng cũng không thể phủ nhận sự sắt đá của hắn. Bàn tay dính đầy máu làm nàng có cảm giác tội lỗi, việc ngược đãi như vậy chỉ có kẻ ác mới dám làm, nàng vẫn không đủ nhẫn tâm như vậy, nàng cuối cùng vẫn là thu tay về, dùng khăn tay lau sạch sẽ.