Sơ tâm chưa dứt
Chương 2
Có lẽ con người lúc cận kề cái chết mới có những điều ảo tưởng như vậy, hắn lại gặp nàng 1 lần nữa. Vào thời điểm này tại nơi này hắn không nên gặp được nàng. Bởi vì bọn họ lần đầu tiên gặp mặt là 1 năm trước, lúc đó nhiệm vụ ám sát của hắn bị thất bại, ngược lại còn bị truy sát đến bị trọng thương, còn được cô cứu mà lâu ngày nảy sinh tình cảm.
5 năm trước bởi vì sự chiếm hữu ích kỉ của hắn mà ngày nàng thành hôn hắn đã mang nàng đi, và cũng giam cầm nàng. Tròn 5 năm nàng vẫn còn nhớ đến người đàn ông đó, tình cảm ép buộc của hắn gặp thất bại thảm hại. Hắn vốn dĩ là một người mất trí bởi vậy có lúc đối tốt có lúc đối xử không tốt với nàng, lúc tâm trí bình thường hắn hận một nỗi không thể nâng niu chăm sóc nàng, lúc thần trí không minh mẫn lại tìm mọi cách lăng nhục nàng, cuối cùng đã ép nàng lén uống thuốc độc tử tử.
Vì nàng một lòng muốn chết nên đã tính kế từ rất lâu rồi, cho nên đã uống 1 liều lớn thuốc độc, hắn không cứu được nàng chỉ đành ôm nàng vào lòng. Hắn ôm xác nàng 3 ngày, hắn hối hận rồi, tỉnh ngộ rồi nhưng cũng đã quá muộn, trên thế gian này chỉ có sinh tử là không thể cưỡng cầu được.
Ba ngày này hắn cứ nói mãi những câu: chỉ cần nàng ấy tỉnh lại hắn sẽ để nàng đi, chỉ cần nàng có thể sống lại, bắt hắn làm bất cứ chuyện gì cũng được. Có lẽ thành ý của hắn đã cảm động trời xanh, sau khi hắn bệnh qua đời, tỉnh lại thì đã hồi sinh.
Hắn mở to mắt, thời gian có lẽ là 7 năm trước, năm đó hắn và nàng vẫn chưa gặp được nhau, tất cả đều có thể làm lại từ đầu. Vì vậy kiếp này hắn quyết định không quấy rầy nàng, lời hứa lúc đầu hắn đã hứa với ông trời thì bắt buộc phải tuân thủ, nếu không hắn có thể sẽ đi lại vết xe đổ đó.
Không nhớ đến nàng quả thật là khó khăn với hắn, cho dù dành tất cả tâm trí để học võ công hắn vẫn không thể quên đi nỗi tương tư về nàng. Kiếp này vì để tránh gặp tai họa tày đình hắn chỉ có thể chuyên tâm luyện võ, cũng có thể làm tốt việc sau này. Tổ chức ám sát Hồng Hồ Môn nơi hắn ở có một có một cuốn sách nhỏ ghi chép tất cả danh tính của người thuê và “mồi nhử”, hắn âm thầm quan sát và ghi chép lại, chỉ chờ thời cơ để vạch trần trước võ lâm
Giấy khó gói được lửa, sau khi sự việc bại lộ, mặc dù hắn đã sớm chuẩn bị những vẫn không thể địch lại lực lượng của tổ chức. Hắn bị đuổi theo ám sát đến hàng trăm dặm cuối cùng lại đến nơi có nàng.
Ánh mắt đó cũng chỉ là ảo tưởng, một người bị trọng thương trốn đến rừng núi sâu rồi làm sao còn có thể có kì tích xuất hiện có thể sống sót cơ chứ, thân thể hắn rất nhanh có thể bị dã thú làm mồi, xương cốt bị chôn vùi rồi trở về với cát bụi. Có lẽ sự hồi sinh của hắn chỉ là một giấc mộng mà thôi, trong mơ cái gì cũng có, thật tốt quá.
Đối với người áo đen, Triệu Kiến Lung cảm thấy rất hiếu kì, hơn nữa nàng cũng xem hắn là ân nhân cứu mạng rồi, nên cứ năm lần bày lượt chạy đến xem hắn, chăm sóc hắn. người áo đen cũng thường xuyên cau mày, mồ hôi đầm đìa, cứ lau đi chẳng bao lâu lại đổ mồ hôi, cũng hay thường gặp ác mộng, hắn trong mơ cứ kêu tên của một người, cái tên đó vừa hay lại cùng âm với nàng. Nhưng điều làm nàng kinh ngạc hơn là có 1 lần nàng vô thức đáp lại 1 tiếng thì hắn ngay lập tức cũng yên lặng, chân mày cũng giãn ra.
Sau đó nàng cũng bắt đầu quen với tiếng gọi của hắn, có lẽ “Lung Lung” là tên cô gái mà hắn thích, cũng có thể là người thân của hắn đã gặp nạn chẳng nên.
Bởi vì hắn thường ngủ đến mồ hôi đầm đìa lại thêm thân thể suy nhược, nếu như nhiễm phải phong hàn thì đến thần tiên cũng cứu không được hắn rồi. Đơn Chính không lâu trước vừa kết hôn với Tiêu sư Vương Nghĩa nên không tiện tiếp xúc với nam nhân khác. Cho nên những ngày này Triệu Kiến Lung giúp hắn lau người, dù sao lúc trước cũng đã nhìn thấy rồi nên cũng chẳng có gì phải tránh né cả. lúc mới bắt đầu còn cảm thấy có chút ngại ngùng, đối với nàng mà nói hắn chẳng qua cũng chỉ là khúc gỗ mà thôi.
Hôm nay cũng như mọi ngày nàng lại chuẩn bị một chậu nước nóng, cởi áo của hắn ra, mở đai áo ra, rờ xem vết thương của hắn đã bắt đầu kết vảy rồi, lúc lau người cho hắn cũng đỡ phiền phức. Triệu Kiến Lung đang chuyên tâm lau vết thương nên không để ý thấy lông mày, đến ngón tay của hắn cũng động đậy.
Mở mắt Trầm Nguyệt một lúc lâu sau vẫn không thích ứng với hiện thực, đặc biệt là cảm giác thân thể có 1 sự tiếp xúc ấm nóng không ngừng. Hắn nhìn 1 cái rồi lại thu ánh mắt lại, người đang thay hắn lau người lại là nàng. Hắn trốn còn không kịp, chỉ hận một nỗi muốn xé nát Triệu Kiến Lung. Cho dù lần đó bị thương thì nàng cũng chưa từng tiếp xúc với thân thể hắn, có lúc chỉ nhìn qua rồi thôi.
Lúc nàng quay người lấy khăn lau thì nhìn thấy thân thể hắn động đậy liền bị dọa sợ rồi ngã xuống đất, may mà nàng phản ứng nhanh nhẹn đã quay người nhanh, rồi mới chèn lên cánh tay của hắn, nhưng vì vậy mà khăn tay cũng bay lên. Nàng ngẩng đầu nhìn lại hắn, ánh mắt phức tạp của hắn một lần nữa đã kéo được sự chú ý của nàng. Một lúc sau nàng mới cảm giác đang dán vào người hắn, liền lùi ra, thật ngại quá đi.
Trầm Nguyệt nhắm mắt lại, khuôn mặt của hắn do mất máu quá nhiều mà nhìn có vẻ già đi, đã che đi sự anh tuấn lúc trước. Hắn muốn cựa quậy nhưng thân thể ngoài cảm giác đau đớn ra thì chẳng còn biết gì nữa, hắn bởi vì nhiệm vụ thất bại mà lúc hồi hồi sinh nàng lại cứu hắn, bởi vì hắn phản bội Hồng Hồ Môn.
Rõ ràng là không thể bên nhau tại sao ông trời lại sắp đặt cuộc trùng phùng nực cười đến vậy, ông trời là muốn thử xem hắn có tuân thủ lời hứa hay không sao?
“Ngươi…..” Triệu Kiến Lung nhất thời không biết phải xưng hô thế nào, “ Tiền bối, có phải người còn rất đau không?”
Trầm Nguyệt không phản ứng, cho dù hắn thật sự có sức để nói chuyện hắn cũng không dám lên tiếng. Trái tim chìm trong bùn đất không dám thoát ra.
Tình yêu mãnh liệt của hắn chỉ có thể đẩy cô xuống vực thẳm mà thôi, vậy chi bằng để hắn 1 mình rơi xuống vực thẳm.
“ Ta giúp người bôi thuốc, bôi thuốc xong sẽ không còn cảm thấy đau nữa.” cảm thấy có vẻ hắn bị đau đến không nói nên lời, do đó Triệu Kiến Lung liền quên đi chuyện lúc nãy mà leo lên giường, nhặt chiếc khăn bị rơi xuống đất.
Lung Lung của hắn, không, là Triệu Kiến Lung đã bao lâu rồi không nhẹ nhàng nói chuyện như vậy với hắn rồi, nàng ấy bình thường không phải là nói chuyện với gương mặt lạnh tanh thì sẽ đấu võ tay chân với hắn rồi. Võ công của nàng không tệ, thật ra đánh nhau thật ra rất đau.
Người hắn có chút ngứa ngáy, dường như có cảm giác ai đó đụng vào, Trầm Nguyệt ráng hết sức mở to mắt thì nhìn thấy nàng không kiêng dè gì mà đang bôi thuốc trên người hắn. việc này sao có thể để nàng ấy làm cơ chứ, hắn rốt cuộc đã hôn mê bao lâu rồi?
Trầm Nguyệt chưa hề so sánh những vết thương trước đây hay bây giờ, hoàn toàn là 2 quá trình khác nhau, lúc trước có thể tự chăm sóc bản thân, bây giờ cách cái chết chỉ bằng 1 hơi thở mà thôi.
Triệu Kiến Lung biết hắn đang nhìn nàng, ánh mắt của hắn mỗi lần nhìn nàng đều làm cho nàng cảm thấy rất kì lạ, có chút sợ sệt muốn rời đi, lại rất muốn tìm hiểu. Nàng liền cố ý không nhìn hắn, dù sao hắn cũng không nói chuyện nổi, cũng không thể cựa quậy, nàng hãy cứ coi hắn giống như thường ngày chỉ là 1 khúc gỗ.
Cố gắng làm tốt mọi chuyện, đã chuẩn bị lui xuống đi tìm Nhị thúc, thì nàng ngẩng đầu lên đã bị làm cho ngơ ngác rồi. Hắn cứ nhìn chằm chằm nàng, đôi mắt đỏ hoe, có giọt nước mắt chảy xuống, trong mắt hắn giống như có rất nhiều điều muốn nói nhưng không thể thốt lên được.
Triệu Kiến Lung căng thẳng đến nỗi tim cứ đập thình thịch, nhỏ giọng hỏi: “Tiền bối, có phải ta đã làm đau người rồi không?” Nàng nhấc khăn lên định lau nhưng cảm thấy không thích hợp, cuối cùng bỏ khăn tay xuống. “ Ta đi gọi Nhị thúc đến.”
Nhìn biểu cảm của nàng ấy vội vàng chạy đi giống như bộ dáng lúc trước muốn trốn tránh hắn, đau buồn rồi đến thư thái, Triệu Kiến Lung có lẽ trong lòng nàng đã khắc cốt ghi tâm nỗi sợ đó rồi, thời gian cũng không thể xóa mờ vết thương.
Cách 1 ngày sau, Triệu Kiến Lung lại xách 1 thùng nước đến trước phòng hắn, nâng lên rồi lại bỏ xuống, do dự không thôi. Đối với một Trầm Nguyệt đã tỉnh lại, trong lòng nàng vô thức kháng cự lại việc phải đi chăm sóc hắn, dù sao cũng không còn là khúc gỗ mặc cho nàng muốn làm gì thì làm nữa rồi, nàng không thể 1 lần nữa không câu nệ tiểu tiết cùng 1 nam nhân lạ ngày đêm bên nhau được, huống hồ gì còn phải giúp hắn thay quần áo và còn có sự tiếp xúc thân thể nữa, đã đến lúc cần 1 nha hoàn khác đến chăm sóc hắn rồi. Hôm nay là ngày cuối cùng, tối đến gặp cha để thương lượng tìm một người có thế tin tưởng đến chăm sóc hắn rồi.
Nghĩ đến đây tâm tình nàng bớt đi lo lắng, gõ cửa thì trong phòng tự nhiên sẽ không có ai trả lời nàng, nàng đứng trước cửa sửa sang lại y phục rồi mới đi vào.
Không biết hắn đã ngủ chưa, mắt nhắm, gương mặt bình thản.
Triệu Kiến Lung đặt thau nước xuống, bò lên giường nhẹ nhàng kêu vài tiếng thì không thấy có phản ứng gì. Chỉ cần hắn đừng tỉnh thì tốt, lúc bàn tay cô định mở đai thắt xuống thì hắn đột nhiên lại mở mắt.
“Tiền bối…” Triệu kiến Lung lại bị dọa đến nỗi chỉ dám ngoan ngoãn nhìn hắn. Bình thường nàng cởi mở hào phóng không biết sợ là gì nhưng lúc đối mặt với hắn thì trong lòng bất chợt lại không yên.
Trầm Nguyệt không muốn nhìn thấy nhất là bộ dạng này của nàng, cũng không muốn nàng nhìn thấy thân thể sống không ra sống chết không ra chết của hắn, làm cho hắn càng căm ghét bản thân hơn, cho dù đã tái sinh cũng không làm nàng vứt bỏ khúc mắc được. Có lẽ trong cuộc đời nàng không nên có hắn, hắn không nên xuất hiện.
“Ra ngoài.”
Triệu kiến Lung nghĩ là mình nghe nhầm rồi, tiền bối không phải bị trọng thương sao, không có sức lực nói chuyện mới đúng.
“Tiền bối? Lúc nãy người nói gì?”
“Ra ngoài.” Trầm Nguyệt nhắm mắt lại, hắn bất lực lúc này lại muốn đứng dậy, nhưng nhiều nhất cũng chỉ có thể động đậy cánh tay. Toàn thân giống như bị ngàn cân đè lên, lần bị trọng thương này còn nghiêm trọng hơn so với trong tưởng tượng của hắn. Tối qua vận động một chút thể lực giống như bị rút hết không khí, giống như 1 người không có chút nội lực nào cả.
Triệu Kiến Lung không hề biết thân thể của hắn dường như không có cảm giác gì, ngơ ngác một hồi thì mới nhớ đến chuyện hôm qua, còn cho rằng bản thân nàng đã làm đau hắn.
“Tiền bối, có lẽ là do bình thường ta quen tập võ nên lúc chăm sóc người không biết nặng nhẹ.”
Trầm Nguyệt trong lòng bị dày vò vô cùng, thì ra không gặp mặt so với với gặp gỡ còn tốt hơn. May mà thân thể hắn đã bị khống chế nếu không thì tình cảm dồn nén bấy lâu nay sẽ phát tiết ra hết, có thể sẽ không thể khống chế được bản thân mà làm hại nàng 1 lần nữa.
Hắn đối với nàng lúc này mà nói cũng chỉ là một người lạ, không biết nặng nhẹ, không biết đến tình yêu hay hận thù, đây đã là kết cục tốt nhất rồi.
Nàng đợi một lúc sau hắn vẫn chưa có phản ứng thì mới đi ra ngoài.
Không biết vì sao trong lòng lại có chút thất vọng, rõ ràng là nàng không muốn đến, có thể khác xa với dự kiến. Nàng còn nghĩ rằng câu đầu tiên hắn mở miệng nói sẽ là “đây là đâu, nàng là ai”, sau đó nàng đó cho hắn biết sự thật, rồi từ đó nàng hỏi rõ thân phận của hắn.
Cao nhân thì sẽ có chút cổ quái mà, hắn không hề thích bị người khác làm phiền.
Triệu Kiến Lung đem sự việc này nói rõ với phụ thân và Nhị thúc, đến đêm khuya lại phái thêm 1 nha hoàn nhanh nhẹn đến, kết quả vẫn là bị đuổi ra ngoài.
Triệu Trường Sơn và Triệu Trường Lâm sốt sắng đi đến phòng thăm hỏi, kết quả lại bị nói một câu làm cho họ kinh ngạc đến không nói nên lời.
Truyện khác cùng thể loại
73 chương
111 chương
66 chương
130 chương
18 chương