Giữa trưa mùa hạ, mặt hồ đầy sen tĩnh lặng như tờ, một cơn gió nhẹ khẽ thổi đem theo hương sen bay khắp lầu các.
Hai nha hoàn nửa quỳ trên mặt đất, tay phe phẩy quạt tạo gió. Bốn góc lầu các đều có đặt khối băng làm mát, trong góc là một chiếc giường được phủ rèm bằng sa thật mỏng, thiếu nữ một thân cung trang vàng nhạt đang nằm vùi trên giường, mái tóc đen nhánh rơi tán loạn trên gối, lông mi dài thượt, mi tâm khẽ chau, sắc mặt tái nhợt nhưng không tổn hao gì đến vẻ xinh đẹp của nàng. Chiếc áo ngủ bằng gấm mỏng như sa có đóa tường vi thật lớn thêu bằng chỉ kim tuyến trắng đen xen kẽ chỉ bạc ở trước ngực, dưới ánh sáng rực rỡ bên ngoài, đóa hoa lấp láp như tia nắng lướt qua mặt nước.
Chân mày vừa khẽ nhíu, đôi cánh tay thon dài trắng nõn liền chậm rãi cử động, hàng mi cong vút như cánh bướm nhẹ chớp hai cái rồi mở ra, để lộ đôi mắt sâu thẳm như nước hồ thu. Sở Kiều có chút thảng thốt mờ mịt nhìn quanh, không biết mình đang ở đâu.
"A! Ngài tỉnh rồi!" Tiểu nha hoàn chỉ khoảng mười ba mười bốn tuổi thấy nàng tỉnh lại thì vô cùng vui vẻ, lập tức đứng dậy chạy ra ngoài hô lên: "Tỉnh rồi, tỉnh rồi!"
"Xin phu nhân nằm xuống trước, chờ thái y tới bắt mạch cho ngài." Vừa nói, một nha hoàn khác vừa đưa tay cởi sợi dây cột ở bên hông giường như muốn thả xuống một lớp rèm thật dày nữa.
Bên dưới là lớp chiếu Thanh Tư đắt tiền có tác dụng làm mát rất tốt, xiêm y trên người đã ướt đẫm mồ hôi, vài sợi tóc ướt dính bết ở hai bên tóc mai, Sở Kiều cau mày nhìn về phía nha hoàn, trầm giọng hỏi: "Ai là phu nhân?"
"Chính là ngài." Tiểu nha hoàn nghi ngờ nói.
Sở Kiều lộ vẻ âm trầm, cẩn thận đánh giá bốn phía rồi trầm giọng nói: "Đây là đâu? Ngươi là ai? Sao ta lại ở chỗ này?"
Tiểu nha hoàn như bị dọa sợ, do dự hồi lâu mới ấp úng đáp: "Đây là hoàng cung, nô tỳ... nô tỳ là Thu Tuệ, phu nhân là do điện hạ mang về."
"Hoàng cung?" Sở Kiều nhăn trán, nhất thời nhớ tới giấc mộng khi nãy, trong mộng nàng có nhìn thấy một khuôn mặt tươi cười nhìn rất muốn đánh.
Chẳng lẽ...?
Nàng đẩy tiểu cung nữ ra rồi vọt xuống giường, vạch tấm màn phát tiếng kêu đinh đang ra, lập tức chạy ra ngoài.
"Phu nhân! Phu nhân còn chưa mang giày!" Tiểu nha hoàn nhanh chóng rơi lệ, vừa khóc vừa đuổi theo sau.
Trời chiều đỏ rực như lửa, hồ xanh thăm thẳm, Sở Kiều chạy chân trần trên hàng lang gấp khúc được xây theo phong cách cổ xưa, nhìn ra ngoài chỉ thấy mặt hồ phủ kín lá sen xanh mởn, ở giữa hồ tọa lạc một cái đình tinh xảo được xây toàn bằng gỗ cũng theo phong cách cổ rất đơn sơ mộc mạc, trên cột vẫn còn giữ vân gỗ tự nhiên biểu thị số tuổi của gốc cây. Tám mặt thủy các không có rào chắn nên gió thông lồng lộng, làm lay động tầng tầng màn che bằng lụa mỏng màu xanh.
Bên dưới màn lụa bay bay, chính giữa thủy các là một nam tử trẻ tuổi đang gác chân tựa người trên một cái ghế cũng bằng gỗ, trên tay là một bầu rượu bằng bạc tinh xảo, không chén cũng không đồ nhắm, chỉ có vài đài sen vừa mở, vài hạt sen trắng nõn tựa trân châu rớt trên mặt đất. Cánh tay còn lại của nam tử cầm một trường tiêu bằng ngọc xanh biếc, hắn không thổi tiêu mà chỉ đưa các ngón tay chuyển động qua lại, linh hoạt lả lướt như đang khiêu vũ. Hơi nước bốc lên từ mặt hồ bay lãng đãng, che khuất dung mạo của nam nhân, chỉ có thể góc áo đỏ thẫm của hắn khẽ lay động trong gió, thật giống như cánh bướm muốn bay vút lên.
"Phu nhân! Phu nhân..."
Ước chừng có hơn mười thiếu nữ mặc cung trang đang chạy theo sau Sở Kiều, người cầm giày người cầm áo choàng, cất giọng thánh thót nỉ non kêu gọi.
Đoàn người chạy tới gần, nam tử đột nhiên nhếch môi khẽ nở nụ cười vô cùng đẹp mặt, ngũ quan như họa, đôi lông mày nhẽ nhướng, mắt cong cong như cành liễu, hắn đột nhiên để trường tiêu xuống, sau đó giang hai cánh tay ra, tươi cười nói: "Kiều Kiều đến đây, cho ta một cái ôm nóng bỏng mừng trùng phùng sau nhiều ngày xa cách nào!"
*Bốp*, một quyền mạnh mẽ đánh thẳng vào ngực nam nhân, một tiếng kêu thảm thiết như heo bị giết chợt vang lên giữa không gian hữu tình. Sở Kiều chộp lấy cổ áo nam nhân, tức giận nói: "Lý Sách, ngươi đang giở trò quỷ gì hả?"
"Á! Bảo vệ điện hạ!"
"Có thích khách! Mau bảo vệ điện hạ!"
Tiếng thét chói tai hỗn loạn nhất thời vang lên, Lý Sách vừa ho khan vừa phất phất tay với đám người, "Không có chuyện gì, không có chuyện gì, không cần kinh hoảng, tất cả lui ra hết đi!"
Đợi đến khi đám người còn đang nghi hoặc dần tản đi hết, Lý Sách mới giương khuôn mặt đau khổ lên nhìn thiếu nữ, tội nghiệp nói: "Ta nói này Kiều Kiều, nàng có thể đừng lần nào gặp cũng dùng phương thức như vậy để biểu đạt tình cảm với ta không? Đau lắm đó."
"Ngươi có ý đồ gì? Tại sao lại bắt ta về?"
Lý Sách bất đắc dĩ thở dài, chớp chớp đôi mắt long lanh, "Kiều Kiều, nàng dùng thái độ như vậy đối mặt với ân nhân cứu mạng mình sao?"
Sở Kiều vẫn không nhúc nhích, lớn tiếng quát lên: "Mau nói sự thật!"
"Ta nói thật mà!" Lý Sách bất đắc dĩ thở dài, "Ta đang trên đường đào hôn thì gặp được nàng bị hôn mê, nếu không phải do cứu nàng thì ta đã không bị phụ hoàng trói gô lại bắt trở về rồi. Kiều Kiều, ta hy sinh cho nàng nhiều như thế mà nàng lại đối xử với ta như vậy, ta thực đau lòng."
Sở Kiều nghi ngờ nhìn hắn chằm chằm, vẻ mặt có hơi thả lỏng, "Thật không?"
Lý Sách lập tức giơ tay lên tuyên thệ, "Nếu nói sai thì trời tru đất diệt."
Nhướng mày suy nghĩ một chút, cuối cùng Sở Kiều thả tay ra, trầm giọng nói: "Thật xin lỗi."
"Không sao." Lý Sách tiêu sái cười một tiếng, híp mắt nói: "Ta quen được mỹ nữ động tay động chân với mình rồi."
Vừa dứt lời, Lý Sách đột nhiên hớn hở nhảy lên như một con khỉ, đẩy Sở Kiều đến đằng sau cây cột, còn mình thì bày tư thế ngồi như khi nãy, sắc mặt lộ vẻ u buồn nhưng ngoài miệng vẫn dặn dò: "Chớ đi ra, sắp xong rồi."
Gió thổi nhè nhẹ, mặt hồ thăm thẳm, Lý Sách khoan thai hất vạt áo, giơ trường tiêu lên mép, khẽ mở đôi môi.
Lúc Sở Kiều cho rằng hắn sắp thổi lên mấy tiếng tiêu khó nghe thì sau lưng nàng lại vang lên một hồi tiêu uyển chuyển, âm thanh du dương khiến lòng người thanh thản. Nàng nhất thời quay đầu lại, nhìn thấy một lão đầu tóc bạc trắng ngồi chồm hổm trên mặt đất, đang dùng tư thế vô cùng không phù hợp cao giọng thổi tiêu.
Sở Kiều còn đang không giải thích được thì chợt nghe thấy một trận tiếng cười ríu rít từ đằng xa, nàng ngẩng đầu lên nhìn thì thấy ở dưới tàng cây bên bờ hồ có một nhóm thiếu nữ trang điểm xinh đẹp đang đi qua, các nàng nghe được tiếng tiêu liền đồng loạt nhìn sang, chỉ trỏ về phía Lý Sách, ánh mắt lộ vẻ kinh hỉ cùng hâm mộ.
Lý Sách vẫn bày tư thế nhàn nhã thổi tiêu, ánh mắt xa xăm không rõ hắn đang nhìn cái gì, màn lụa phất phơ theo gió khiến thân ảnh của hắn trở nên thấp thoáng hư vô, thật giống như trích tiên.
Chừng qua nửa thời gian uống cạn chung trà, những thiếu nữ kia mới chầm chậm đi xa, thấy ở đằng xa có một nam tử giơ cây cờ đỏ lên phất phất hai cái, Lý Sách mới thở phào một hơi, quay sang nói với lão đầu núp sau cây cột: "Được rồi được rồi, đừng thổi nữa."
Lão đầu ngồi núp ở đấy đã một lúc lâu nên chân cũng đã tê rần, lão run rẩy đứng lên, đầu đầy mồ hôi, nói: "Thái tử điện hạ..."
"Được rồi, Vu phu tử, ngươi về đi, ta bảo đảm con trai ngươi sẽ không phải đi Nam Cương canh phòng biên giới nữa... đổi thành... ờ, đổi thành con trai của lão Lục phu tử đi vậy, ai bảo ông ta không biết thổi tiêu cũng không biết đánh đàn, sinh con gái còn vô cùng khó coi."
"Dạ, dạ, đa tạ điện hạ thành toàn." Lão đầu vội vàng nói cảm ơn rồi được hạ nhân dìu xuống.
Sở Kiều kỳ quái nhìn nhìn Lý Sách, chân mày nhăn thành một cục, khó hiểu hỏi: "Ngươi đang làm cái gì vậy?"
"Nàng có nhìn thấy không?" Hai mắt Lý Sách nhất thời sáng lên, vui vẻ nói: "Trong đám thiếu nữ vừa rồi có một người mặc váy màu lục, nàng có nhìn thấy không?"
Sở Kiều nhướng mày, đáp: "Ta mải nhìn ngươi thể hiện, làm gì có thời gian chú ý người nào mặc váy màu lục chứ."
"Haiz, đáng tiếc, thực đáng tiếc." Lý Sách gật gù, "Nàng là đứa con gái vừa mới hồi kinh của hộ bộ thị lang Hà đại nhân, có tài thổi tiêu, dung mạo lại cực kỳ xinh đẹp, quan trọng nhất là ta gặp nàng hai lần mà cả hai lần đó nàng đều không nhìn thẳng mặt ta."
"Không nhìn thẳng mặt ngươi là chuyện rất kỳ lạ sao?"
"Dĩ nhiên rồi!" Lý Sách rất tự nhiên khẳng định, "Được rồi, không nói những chuyện này nữa, bất kể là vì nguyên nhân gì, dù sao cũng không dễ có dịp Kiều Kiều tới Biện Đường, hôm nay ta sẽ làm chủ nhà tận tình dẫn nàng đi chơi một vòng vậy."
Sở Kiều nhất thời sửng sốt, ngây ngẩn hỏi lại: "Đi chơi?"
Lý Sách giơ tay ra vịn vai Sở Kiều, bật cười: "Kiều Kiều, làm người chớ có cứng nhắc như vậy, ngoài chuyện thay mặt Đại Đồng hành chém chém giết giết báo thù thì đời người còn rất nhiều thú vui đó."
Gió nhẹ nhàng phe phẩy, mặt nước gợn sóng, trên chiếc cầu gỗ xuất hiện một nam một nữ đi ra khỏi đình, từ xa chỉ nghe được tiếng ồn ào huyên náo.
"Không được, ta có việc phải làm, cần phải đi ngay!"
Nam nhân sốt ruột biện giải: "Trong người nàng đang mang kỳ độc, trong vòng mười ngày đến nửa tháng tới tuyệt không thể đi!"
Sở Kiều nhướng mày, trầm giọng nói: "Chuyện của ta không cần ngươi quan tâm."
"Kiều Kiều, nàng thực nhẫn tâm. Ta vì cứu nàng mà bỏ mặc kế hoạch chạy trốn, chấp nhận bị bức vào cuộc hôn nhân chính trị như vậy để đổi lấy nàng được chạy chữa. Vậy mà nàng cũng không thể bầu bạn với ta được mấy ngày tự do cuối cùng trong đời sao?
"........."
"Lý Sách, ta cần tìm người, ngươi có giúp ta hay không?"
Lý Sách khẽ hừ, "Là nam hay nữ?"
"... Là nam..."
"Không giúp."
"Không cần phải dứt khoát như vậy chứ!"
"Chuyện khác đều được, chỉ có chuyện này là không cần thương lượng! Ta không cho phép người bên cạnh mình mà còn đi nghĩ tới nam nhân khác."
"Ngươi đang đùa hả, ta với ngươi có quan hệ gì chứ?"
"Bất kể là quan hệ gì thì nàng cũng đang vũ nhục mị lực phái nam của ta."
Sở Kiều vô lực rên lên một tiếng bi thảm, "Lý Sách, mỗi ngày ngoại trừ nữ nhân, trừ mị lực phái nam của bản thân ra thì trong đầu ngươi không có gì khác sao?
Lý Sách nhất thời nghiêm chỉnh giảng giải: "Có chứ, ta cũng có quan tâm chút ít đến quốc gia đại sự cùng vài vấn đề trong sách đề cập, ví như số lượng cùng tố chất của con gái ở Biện Đường, còn có kết cấu cơ thể phái nữ, ta thậm chí còn lập chí tìm cách đề cao địa vị xã hội của phụ nữ nữa cơ."
Nhờ nghe được câu cuối mà Sở Kiều kiềm chế được ham muốn đập cho nam nhân này một trận, nàng nghiến răng hỏi: "Ồ? Vậy ngươi định làm thế nào để đề cao địa vị xã hội của phụ nữ ở Biện Đường."
"Chuyện này... ta cảm thấy..." Lý Sách len lén nhìn quanh một thoáng rồi nhỏ giọng nói: "Nếu phụ nữ trong thiên hạ đều thành thân thích của hoàng thất thì địa vị của bọn họ tất nhiên sẽ được đề cao một cách rõ rệt rồi."
"Trở thành thân thích của hoàng thất?"
"Đúng vậy, ví như tự hiến mình cho hoàng thất thị tẩm, dâng con gái hoặc tỷ muội lên cho hoàng thất, làm mai hay đề cử mỹ nữ cho hoàng thất, cũng như... Á! Kiều Kiều, đây chính là địa bàn của ta, sao nàng có thể nói động thủ liền động thủ như vậy!
Ánh đèn dần dần được thắp sáng, màn đêm buông xuống, Đường Kinh phồn hoa càng thêm huyên náo nhộn nhịp.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
64 chương
173 chương
50 chương
51 chương