Trên đỉnh Ngọc Bình, bên bờ hồ Đỗ Nam.
Sau trận mưa bão, sen trong hồ hầu như đã rụng hết, mặt nước chỉ còn trơ cành, thỉnh thoảng có cánh chim xẹt qua tạo lên từng gợn sóng nhẹ. Một chiếc cầu dây làm bằng ván gỗ cùng dây thừng bắc ngang qua mặt hồ, tuy có hơi xù xì mộc mạc nhưng giữa khung cảnh thiên nhiên lại thêm mấy phần nên thơ.
Gió thổi lả lướt, trăm hoa đua nở phủ trắng bờ hồ, cá dưới nước lượn lờ phe phẩy đuôi, tò mò trồi lên mặt nước nhìn ngắm xung quanh. Nền trời xanh thẳm, sau cơn mưa càng thêm trong trẻo không một bóng mây, ánh mặt trời phản chiếu mặt nước lấp lánh đến lóa mắt, tuy đã gần xế chiều nhưng vẫn sáng rực rỡ.
Chiếc cầu gỗ cong cong dẫn đến tiểu đình nằm giữa hồ, trong đình có một nam tử áo đỏ đang đứng, vạt áo bay bay trong gió, mái tóc đen dài buông xuống sau lưng, y phục đỏ thẫm thêu hoa tường vi tinh xảo, cánh hoa sống động như đang đung đưa trong gió. Nam nhân ngũ quan như vẽ, sống mũi cao thẳng, đuôi mắt khẽ xếch, dung mạo tuyệt sắc, nhìn qua đều tưởng lầm là một cô gái. Đôi mắt hẹp dài nhàn nhạt quét qua đám người đứng ngoài đình, khóe miệng khẽ mở, dáng vẻ ba phần ưu nhã, ba phần cao quý cùng ba phần yêu diễm, còn có chút cao thâm khó lường.
Có điều...
"Đều tránh ra hết cho ta! Bằng không ta chết cho các ngươi xem!"
Âm thanh chói tai vang lên một cách đột ngột trong phút chốc đã hoàn toàn phá hủy bức tranh thủy mặc hữu tình kia. Nam tử áo đỏ tay nắm chuôi một thanh đao nặng nề, dùng hết sức bình sinh muốn múa đao nhưng lại lực bất tòng tâm, nghiến răng run tay vận sức hồi lâu vẫn không nhấc được đao lên.
"Haiz, ta nói này điện hạ, chúng ta bây giờ không có tâm tình quản chết sống của ngài, dù sao hoàng thượng cũng đã lên tiếng rằng sống thấy người, chết phải thấy xác. Nếu lão nhân gia ngài không theo chúng ta trở về, chúng ta sẽ phải đi tới chỗ của Diêm Vương báo cáo đó." Một thị vệ trẻ tuổi khoác áo choàng xanh đen bộ dạng bất cần đang tựa vào cây cột ngoài đình, ra vẻ khổ sở nói với nam nhân bên trong.
Nam tử áo đỏ nghe vậy liền quay đầu sang, oán hận nói: "Lục Doãn Khê, ngươi được lắm, uổng cho ta thường ngày coi trọng ngươi, hôm nay ngươi lại dám bỏ đá xuống giếng, chờ ngày khác ta trở về kinh, nhất định sẽ bắt tỷ muội của ngươi vào cung thị tẩm."
"Haiz, điện hạ." Lục Doãn Khê ủ rũ nói: "Ngay từ lúc ta xúi quẩy bị giao cho nhiệm vụ này thì đại tỷ ta đã mang ba muội muội còn chưa xuất gia đi tới miếu Niệm An ở rồi, chỉ cần ngài chân trước bước vào Đường Kinh thì các nàng chân sau liền sẽ xuống tóc làm ni cô, dao dùng để cạo đầu cũng đã mài sẵn hết rồi."
"Cái gì?" Trên mặt nam nhân thoáng lộ vẻ sửng sốt, nhưng ngay sau đó liền thay bằng sự phẫn nộ cực độ, hắn tức giận nói: "Các nàng tình nguyện xuất gia chứ cũng không nguyện ý cùng bổn vương xuân phong một phen? Có lý nào lại như vậy!"
Vừa dứt lời nam nhân lập tức quay sang một đại hán áo nâu, hỏi: "Thiết Do, ngươi cũng đối địch với bổn vương sao?"
"Điện hạ." Nam nhân cao to cụp đầu đứng trên cầu, bộ dáng mơ màng như sắp thiếp đi, ỉu xìu nói: "Ta không có tỷ muội."
"Ta biết!" Nam nhân hung ác nói: "Nhưng ngươi có nữ nhi!"
Thiết Do thở dài, hướng ánh nhìn xa xăm về phía trời xanh, bất đắc dĩ nói: "Điện hạ, con gái ta mới vừa đầy tháng ngày hôm qua, ngài dùng con bé để uy hiếp ta, không phải có hơi sớm sao?"
Nói xong, Thiết Do lắc lắc đầu, buồn bực bổ sung: "Ngay cả rượu mừng đầy tháng của con bé ta cũng chưa được uống, đều bởi vì phải chơi đuổi bắt với ngài."
"Được lắm, tất cả các ngươi đều muốn phản rồi mà!" Nam nhân thở hổn hển nhìn quanh, ngó tới nam tử trẻ tuổi dung mạo tuấn tú phong thái hiên ngang còn lại, sầm mặt hỏi: "Tôn Đệ, ngươi cũng muốn đối nghịch với ta?"
Tôn Đệ tà mị nở một nụ cười câu hồn, chớp chớp đôi mắt sáng ngời, nói với nam nhân nọ: "Điện hạ, ta không có tỷ muội nhưng mẫu thân vừa nạp cho ta bốn tiểu thiếp, rất nhiệt liệt mong ngài có thể mang bọn họ vào cung thị tẩm dùm, đó chính là vinh hạnh lớn nhất đời này của vi thần."
"Điện hạ." Một giọng nói mệt mỏi vang lên, là một thiếu niên khoảng mười bảy mười tám tuổi, da thịt màu đồng săn chắc, tư thái linh hoạt như một con báo nhỏ, hắn vừa ngáp vừa nói: "Ngài làm dáng đủ chưa? Bây giờ xuống núi thì còn về kịp trước giờ đóng cửa thành, như vậy buổi tối đến Ngọc Hoa lầu vẫn còn chỗ mà ngồi."
"Ngọc Hoa lầu gì chứ!" Nam nhân tức giận nói: "Nói cho các ngươi biết, lần này ta kiên quyết phải trốn cho bằng được!"
Mọi người bất đắc dĩ nhìn hắn một cái, vẻ giễu cợt trong mắt đủ khiến Hạ hoàng phải xấu hổ mà chạy tới dập đầu ở trước phần mộ của Yến Thế Thành, ý tứ hết sức rõ ràng: ngươi có lần nào không kiên quyết sao?
Nhưng nam nhân vẫn không hề có chút áy náy hay ngại ngùng nào, hắn nhướng mày, vô cùng đại nghĩa lẫm liệt nói: "Phụ hoàng lạm dụng uy quyền, đừng mơ khuất phục được ta."
Thiết Do thở dài, bằng tư thái của người từng trải, tốt bụng khuyên can: "Điện hạ, công chúa của người ta cũng đã vào thành, sứ giả của các nước khác đều lần lượt tới cả, ngài chạy trốn như vậy, hoàng đế Đại Hạ biết được sẽ tức đến xì khói."
"Thì thế, không nhìn sư thì cũng phải xem mặt phật, cùng lắm thì ngài cưới về rồi quẳng một bên không nhìn tới là được."
"Phải đó, nhẫn một khắc gió êm sóng lặng, lùi một bước trời cao biển rộng, điện hạ, chớ để tâm chuyện vụn vặt nữa."
"Câm miệng!" Nam nhân quát lên, bộ dáng sĩ khí ngẩng đầu lên trời, bi thương nói: "Ta đã có người trong lòng, nhất định phải dành chỗ trống chờ nàng."
Bốn người kia khinh thường bĩu môi một cái: ngươi có người trong lòng? Trừ phi Đại Hạ tự nguyện xưng thần với Biện Đường.
Lục Doãn Khê ngẩng đầu lên nhìn mặt trời, thở dài rồi trầm giọng nói: "Điện hạ, đã không còn sớm, chúng ta đừng lãng phí thời gian nữa."
Nam nhân một thân trường bào đỏ khoa trương cẩn thận lui về phía sau một bước, "Ngươi muốn làm gì? Cho ngươi biết, ta nói được thì làm được, các ngươi chớ khinh người quá đáng."
Thiết Do phủi phủi tay hai cái, chậm rãi đứng dậy, vừa lười nhác tiến về phía trước vừa nói: "Làm việc thôi nào, làm xong sớm một chút để còn về ăn cơm nữa."
Tôn Đệ lôi ra một sợi dây dài thượt, bất đắc dĩ lắc đầu, "Xem ra cũng chỉ có thể như thế."
"........."
"Các ngươi định làm gì? Đừng quên lúc trước là ai thu nhận các ngươi, Tiểu Lục Tử, lúc trước ngươi ở sòng bạc bị thua sạch tiền, chính ta chuộc ngươi ra... Thôi được... ta thừa nhận là chính ta sắp đặt lừa ngươi vào tròng, nhưng ta thật sự không có kêu người tới chém tay ngươi mà!"
"Còn ngươi nữa, Tôn Đệ, ngươi quên tình cảnh bi thảm bị mẹ đuổi cổ ra khỏi cửa năm đó rồi à? Thậm chí còn phải ký nợ ở kỹ viện, tất cả cô nương trong thành đều coi thường ngươi, không nhờ có ta thì bây giờ ngươi vẫn còn bị nhốt trong phòng ngầm bên dưới Di Hồng lâu... Ờ... mặc dù ngươi bị mẹ đuổi ra khỏi cửa là do bị ta ép thừa nhận đứa trẻ trong bụng Thu Đào là của ngươi, nhưng ngươi cũng được lợi chứ bộ, lấy được một mỹ nhân xinh tươi như Thu Đào làm vợ kế..."
"........."
Một tràng gào thét thê thảm đột nhiên vang lên xuyên thấu trời xanh, khiến toàn bộ chim chóc cùng dã thú trong phạm vi hai mươi dặm đều bị chấn kinh chạy trốn tứ phía.
Trên đỉnh Ngọc Bình, vị Thái tử tôn quý nhất Biện Đường phát ra tiếng rống cực kỳ bi thảm, to giọng tru tréo: "Một đám vong ân bội nghĩa khốn khiếp, uổng công ta thường ngày luôn thực tâm đối đãi, vậy mà các ngươi lại đẩy ta xuống nước trong thời điểm mấu chốt như này. Các ngươi chống mắt mà xem, sớm muộn gì cũng có một ngày ta bắt toàn bộ phụ nữ trong nhà các ngươi thị tẩm tập thể!"
Khống chế, trói gô xong xuôi, tất cả vừa thở ra một hơi thì chợt nghe thấy tiếng vó ngựa lọc cọc vang lên ở chân núi. Một con tuấn mã lững thững nhấc vó đi từng bước, nhàn nhã y như đang tản bộ ngắm cảnh. Nó đang đi thì đột nhiên nhìn thấy mấy người bọn họ, lập tức dừng bước tò mò giương mắt nhìn.
Đám người nhác thấy trên lưng con ngựa có một người đang nằm thì thoáng kinh ngạc, đồng loạt dõi mắt nhìn sang. Chỉ thấy đó là một cô gái, bộ y phục xanh nhạt trên người tuy đã tả tơi nhưng vẫn có thể nhìn ra chất vải cùng kiểu dáng vô cùng quý giá hoa lệ, chân mang giày thêu hoa, tinh xảo nhưng không phô trương, mái tóc dài đen nhánh hơi rối buông xõa trên lưng, chân dài eo nhỏ, thân thể cao gầy, nhìn qua liền biết là một mỹ nữ vóc người cực đẹp. Có điều dường như tình trạng của vị mỹ nhân trước mắt không được tốt lắm, bởi vì nàng đang nằm gục trên lưng ngựa như đã mê man từ lâu.
"A? Hình là một vị tiểu thư đang ngủ."
Người nào đó mặc dù đang bị trói thành bánh chưng nhưng vẫn tinh mắt nhìn ra mấu chốt của vấn đề, lập tức đưa mắt ra hiệu với mấy người bên cạnh, nói: "Có phụ nữ ở đây, chừa chút mặt mũi cho ta đi, mau, cởi trói ra."
Thiết Do nhìn hắn một cái, nhướng mày, "Không có cửa đâu."
Ngay lúc đó chợt có một trận gió thổi qua khe núi hất mái tóc dài của cô gái lên, hai con mắt tinh như sói của Lý Sách vừa liếc cái liền nhìn rõ, chỉ sửng sốt một thoáng rồi liền lập tức há mồm lớn tiếng hô lên: "Nữ hiệp! Kiều Kiều! Mau tới cứu ta! Ta chính là Lý Sách đây!"
Hắn đột ngột lên tiếng khiến tất cả người vật có mặt đều kinh ngạc, nhất là con ngựa kia, nó lang thang ở chân núi cả ngày cũng không nhìn thấy người nào, bây giờ lại nghe thấy tiếng động lớn như vậy nên tưởng rằng là sói đến, lập tức chấn kinh vung hai chân trước lên, hí một tràng dài. Thiếu nữ gục trên lưng ngựa bị mất chỗ tựa liền ngã xuống trên mặt đất, còn con ngựa kia thì chạy trối chết mất dạng.
"Á!" Lý Sách cả kinh, nhất thời biến sắc, vội vàng kêu lên: "Còn ngẩn ra đó làm gì? Không mau đi cứu người!"
Sau khi thiếu nữ được đỡ vào trong xe, cỗ xe ngựa lăn bánh rời khỏi đỉnh Ngọc Bình với tốc độ nhanh như chớp. Một lúc sau, tại ví trị cỗ xe của hoàng thất Biện Đường vừa rời đi xuất hiện mấy nam tử trung niên ăn vận như tiều phu bước ra từ trong rừng, một người trong đó trầm giọng nói: "Trở về báo với Vương gia, Thái tử phát điên quậy phá tìm cách đào hôn đã sáu lần, tính tình còn hoang đường hơn trong lời đồn, không đáng ngại, tất cả cứ y theo kế hoạch mà làm."
"Dạ!" Người nọ đáp một tiếng rồi thổi một hồi còi, chỉ chốc lát sau, một con chiến mã toàn thân đen nhánh nhanh chóng chạy tới, hắn phi thân lên ngựa rồi phóng đi mất.
Gió mát luồn qua hàng cây xanh hai bên đường núi, sau trận mưa lớn, vạn vật như được hồi sinh, không khí vô cùng trong trẻo.
Sở Kiều vốn muốn đi đến Đường Kinh để tìm Yến Tuân, nhưng nàng thực không ngờ mình lại tiến thẳng vào trung tâm buôn bán của cả đại lục trong tình trạng hôn mê vì độc phát như vậy.
Rất nhiều lúc, thế sự vốn chính là tập hợp của vô số tình cờ, tình cờ đến mức người ta có thể lầm tưởng đó là mộng chứ không phải thực.
Thế nên trong khoảng khắc khi Sở Kiều tỉnh lại, nàng cũng cho rằng mình đang nằm mơ, vì vậy lập tức vung cho người nào đó một quyền, hơn nữa còn cả giận nói: "Sao lại mình nằm mơ thấy tên này?"
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
64 chương
173 chương
50 chương
51 chương