Thuận lợi hơ khô thẻ tre! Thẩm Hàm thật ngok nghek Khi phim điện ảnh quay tới những cảnh phim cuối cùng, Đông Hoàn đặc biệt mời tới một vài người có tiếng nói ở ngành giải trí trong nước, dẫn đầu là Lý Tĩnh tới Ý làm phỏng vấn. Đây cũng là chiêu bài quen thuộc của các công ty ___ thứ nhất là tỏ ra sự coi trọng với nghệ sĩ, thứ hai là nhân cơ hội tuyên truyền luôn ở nước bạn. Quay xong hâu trường bộ phim, Lý Tĩnh lại an bài cho họ phỏng vấn với cánh truyền thông. Đêm trước đó, Thẩm Hàm ngồi trêи giường xem câu hỏi phỏng vấn mà buồn bực: “Đến một câu hỏi về vấn đề tình cảm cũng không có?” Dương Hy bưng chén nước đưa tới: “Cái gì?” “Hơ”, Thẩm Hàm nhanh chóng ngồi thẳng giải thích, “Không phải em thích trả lời mấy câu hỏi về tình cảm, nhưng mà không có thì không hợp lý!” Không phải truyền thông thích nhất bát quái sao, thế mà một câu cũng không có, tối thiểu cũng phải hỏi hình mẫu lí tưởng của cậu như nào như nào chứ? Dương Hy ngồi cạnh cậu: “Câu hỏi đã được công ty duyệt rồi, sửa chữa hai lần, người chốt cuối cùng là Nghiêm tổng” Thẩm Hàm bừng tỉnh đại ngộ, thì ra là thế! Chú sáu quả nhiên thích ăn dấm chua, ngay cả vấn đề bình thường như thế cũng không cho phóng viên hỏi! “Em đây là biểu cảm gì vậy?”, Dương Hy trêu chọc. “Cũng tốt”, Thẩm Hàm quẳng tập câu hỏi, trườn người qua cọ cọ vai Dương Hy cười hì hì, “Em cũng may tránh theo được một kiếp!” Dương Hy bóp bóp lỗ tai cậu ta, “Mau đi ngủ sớm đi.” “Công khai”, Thẩm Hàm ghé vào tai anh hỏi, “Anh có nghĩ tới chuyện sau này không?” “Em muốn công khai với truyền thông?”, Dương Hy nói, “Bây giờ còn sớm, ít nhất phải chờ 《THE SUNSET 》chiếu xong hẵng nói”. “Không phải công khai với truyền thông”, Thẩm Hàm nhìn anh mặt đầy nghiêm túc. “Hay là gặp cha mẹ đôi bên? Bên anh không có vấn đề gì, về phần bác trai bác gái anh cũng sẽ nghĩ biện pháp đối phó, em đừng lo lắng”. “Em còn có một anh họ nữa”, Thẩm Hàm nhắc nhở. “Anh biết”, Dương Hy cười, “Lúc Đại Diên gặp chuyện anh ấy cũng giúp đỡ không ít, là một người không tệ”. “Đợi ổng biết được quan hệ của chúng ta anh sẽ không cảm thấy ổng tốt nữa đâu” Công dân tuân thủ luật pháp cái thần mã ấy… Chú thích: thần mã (shén mǎ) gần giống với "Shénme" (cái gì), ở đây mang nghĩa châm biếm phủ định. Aka: tuân thủ luật pháp cái bíp ấy… “Vì sao?”, Dương Hy hỏi. “Ổng còn khó đối phó hơn ba mẹ em nhiều, thích làm lớn chuyện lại còn dữ dằn, mỗi lần về nhà còn đều định làm mối cho em”. Nhắc đến chuyện này Thẩm Hàm rất là bi phẫn luôn á, không phải làm công dân tốt sao, có mà bà mối thì đúng hơn, toàn giới thiệu con gái cho mình. “Không sao, hãy giao cho anh”, Dương Hy bóp mặt cậu, “Nhất định không có vấn đề”. “Được không đó” Thẩm Hàm hoài nghi. Dương Hy gật đầu. Vì vậy Thẩm Hàm lập tức yên tâm lại, ở chung lâu như vậy, chỉ cần người yêu lộ vẻ mặt này thì mọi chuyện chắc chắn không có vấn đề. Tuy không biết ảnh làm thế nào, nhưng mà tín nhiệm cũng là một cách nói chuyện yêu đương đó! Đầy tim an tâm, hạnh phúc quá không hold được rồi. Chiều hôm sau, hai người đúng giờ tới khách sạn, vì trước đó đã tiếp xúc với truyền thông nên bầu không khí khá nhẹ nhõm, cũng không có vấn đề gì quá sắc bén. Thẩm Hàm nhịn không được cảm khái thêm một lần, chú sáu thật là quá khí phách. “Nghe nói Thẩm Hàm lần này vì quá nhập vai nên bị ảnh hưởng tâm lí, các fan vô cùng lo lắng. Có thể tiết lộ một vài thông tin cho chúng tôi biết được không?” “Cảm ơn sự quan tâm của mọi người. Là tôi quá nhập tâm vào nhân vật trong kịch bản, cũng may được mọi người giúp đỡ nên may mắn không xảy ra chuyện gì”. Người giúp đỡ ở đây đương nhiên là Dương tiên sinh, cơ mà lại không nói ra được, Hàm Hàm không vui. Tại sao tui không được show ân ái?! “Lần này ca khúc chủ đề bằng tiếng Trung sẽ do Nhạc Nhạc đảm nhận, cậu có nghĩ tới việc tiến thêm một bước vào ngành ca nhạc hay không?” “Không”, Phương Nhạc Cảnh lắc đầu. “Thật ra giọng hát của tôi không quá tốt, kỹ thuật cũng chưa được đào tạo nhiều. Chờ bộ phim được công chiếu mọi người sẽ thấy ca khúc này chỉ đơn giản là lời độc thoại nội tâm hướng đến sự yên bình. Vậy nên đạo diễn âm thanh mới không quá xem trọng vấn đề giọng hát của tôi, bởi lẽ cảm xúc thực sự mới là thứ quan trọng nhất”. “Vậy Thẩm Hàm thì sao?” “Tôi?” Thẩm Hàm đang suy nghĩ thình lình bị hỏi bất ngờ không biết chuyện gì, bản năng ngẩng đầu nhìn Dương Hy, đúng lúc bị truyền thông chụp được, nhanh chóng bị đưa lên mạng. Trong ảnh chụp Thẩm Hàm dưới trời chiều, đầu hơi ngước lên, đáy mắt mờ mịt như chú cún lạc đường. Nhìn dĩ nhiên phi thường moe, nhưng fan lại lập tức nghĩ tới tin đồn lần trước cậu bị ảnh hưởng tâm lý thì vô cùng lo lắng ___ sao còn chưa khôi phục chứ, sao mặt vẫn ngốc thía này, không phải bị gì rồi chứ! Một nhóm fan hâm mộ khác bình tĩnh hơn bày tỏ, Hàm Hàm lúc nào chẳng vậy, hoàn toàn không có vấn đề gì đâu, các mẹ đừng lo lắng. Thế nhưng nhanh chóng lại bị phái lo lắng bác bỏ, Thẩm Hàm nhà chúng ta bình thường có ngốc thật nhưng đâu có đến mức này đâu huhu, các mẹ xác định là không có chuyện gì chứ? Chúng tôi lo phát khóc rồi! Thẩm Hàm tắm xong đi đọc bình luận: “Fan hâm mộ của tui nói mặt tui ngok” Trái tim thủy tinh thánh khiết tan nát đầy đất, loại tranh luận không có logic này các cô còn nói làm gì, dù bên nào thắng thì tui cũng không vui nổi có biết không hả! Phương Nhạc Cảnh không trả lời cậu ta, vội vàng đăng nhập vào trang cá nhân trả lời các câu hỏi nhiều như nước thủy triều của fan Thẩm Hàm _ Tin tôi, Thẩm Hàm thật sự không có vấn đề gì hết á! Thẩm Hàm bi phẫn ôm gối: “Rõ ràng là cùng trả lời câu hỏi giống nhau, tại sao mọi người đều khen mặt cậu thông minh hả!” Sao đến lượt mình lại thành bị chê mặt ngok chứ huhu~ Mười phút sau, Phương Nhạc Cảnh đưa iPad cho Thẩm Hàm: “Thanh minh thất bại”. “Vì sao!” Thẩm Hàm đỏ mắt vò tóc ngồi dậy. “Vì tấm hình kia quả thực quá ngu”, Phương Nhạc Cảnh chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, “Tớ nhìn cũng thấy quá đần”. Thẩm Hàm ném iPad qua một bên, hai đứa đánh nhau một trận. Sau đó xỏ dép lê, tìm Dương Hy. “Em… không sao chứ?” Dương tiên sinh đang tập thể hình nhận điện thoại trở về phòng ngủ, bị khuôn mặt đằng đằng sát khí của ai đó dọa tới kinh ngạc. “Mau giúp em quay một đoạn video gửi cho fan hâm mộ. Phải thông minh, cơ trí một chút”, Thẩm Hàm yêu cầu. Dương Hy nín cười. Thẩm Hàm nhìn anh chằm chằm. Dương Hy giơ tay đầu hàng. Về phần “cơ trí một chút” quay như thế nào, Anse Al cũng chưa chắc có được đáp án. Phương Nhạc Cảnh sau khi nghe tin chân thành đề nghị: “Nếu không chúng ta đừng quay nữa, dứt khoát mở live trò chuyện với fan, hai bên giao lưu thì người hâm mộ có thể nhận ra cậu không ngok nghek rồi”. Thẩm Hàm mặt tái nhợt: “Thôi bỏ đi”. Vạn nhất không thành công thì chẳng phải còn ngok thêm sao. Phương Nhạc Cảnh cười ra tiếng: “Tớ đùa đấy, thế mà cũng tin”. Thẩm Hàm: … Loài người thật đáng giận. Chuyện này cuối cùng kết thúc bởi việc Dương Hy upload một đoạn video hậu trường của hai người lên mạng. Trong video Thẩm Hàm vô cùng hoạt bát, khác hẳn với tấm ảnh kia, người hâm mộ cuối cùng cũng yên tâm. Dù cảnh quay khá ầm ĩ lại ở khoảng cách xa nên không thể nghe rõ nội dung, thế nhưng chuyện này ai cũng rõ, dĩ nhiên là đang quay phim điện ảnh rồi. Đương nhiên, sự thật không phải vậy. “Cậu có thể cười giả hơn không hả!” “Không đấy, một hai ba bốn năm” “Nhìn càng ngày càng đần”. “Câm miệng, xem chiêu lão hổ lên núi đây!” “Này nói chuyện bình thường được được không?” “Không phải hôm qua Boss gọi điện cho cậu rồi sao?” “Không có” “Dối trá, đây nghe lén được rồi nhá, chú sáu ơi chú sáu à, chú sáu ới ời”. Phương Nhạc Cảnh cầm cái cốc nhựa trong tay ném qua. Thẩm Hàm nhanh chóng bỏ trốn. Đoạn video này được quay lên (không có tiếng), fan hâm mộ lập tức nước mắt tuôn dòng. Moe quá, cảm động tới trái tim thiếu nữ của chúng tôi rồi! Vì thế đêm đó, hot search lại thêm một nội dung _ hai tiểu thụ chơi đuổi bắt. Nghiêm Khải xem xong cũng phải bật cười, nhìn tấm ảnh Phương Nhạc Cảnh chụp trêи điện thoại mà vuốt ve. Mau trở lại nào. Bộ phim cuối cùng cũng đóng máy vào một ngày cuối hè, chậm hơn dự tính gần một tháng. Cảnh cuối kết thúc bằng phân cảnh Phương Nhạc Cảnh trong vai An Lạc vì tìm hung thủ thực sự mà hai tay cũng nhuốm tội ác, quyết định không theo hẹn ước tới gặp em trai ra tù, mà mua một tấm vé lên thuyền đi xa để tìm về yên bình, không may tàu đụng phải đá ngầm. Con tàu dần bị nuốt chìm trong tiếng la hét, mặt biển một lần nữa trở về im lặng như thể chưa xảy ra chuyện gì. Vì cảnh quay dưới nước nên Phương Nhạc Cảnh đã sớm có chuẩn bị, đoàn phim không chỉ mời tới một đoàn huấn luyện viên mà còn thêm cả một đội cứu hộ đặc biệt _ đương nhiên, tiền ghi sổ cho Augustine. “Đừng sợ”, Thẩm Hàm động viên, “Tớ ở trêи bờ chú ý cậu”. Tình nghĩa anh em gì đó vô cùng cảm động, thật làm người ta muốn rơi nước mắt. Phương Nhạc Cảnh không chịu nổi: “Lời cậu nói một chút tin cậy cũng không có”. “Phải không?” Thẩm Hàm tay trái cầm khoai tây chiên, tay phải bưng sữa chua, miệng chùn chụt một cái kẹo ʍút̼, tỏ ra mình rất vô tội. Vì phần quay của cậu đã hoàn thành hết nên đặc biệt có 3 ngày xá tội được ăn đồ ăn vặt thoải mái. Kẻ tham ăn bị đói cơm hơn nửa năm bỗng nhiên lại được ăn nhiều, loại sung sướиɠ như vầy người bình thường không hiểu được đâu. Phương Nhạc Cảnh xoay người, hoàn toàn không muốn nói chuyện với kẻ này nữa. “Cầm giúp em”, Thẩm Hàm kín đáo chuyển đống đồ ăn vặt cho Dương Hy, mình thì cầm điện thoại qua hóng hớt. “Đừng sợ, khu nước này khá nông, nhân viên cứu hộ cũng sẵn sàng bên cạnh trợ giúp. Nhớ kỹ động tác chưa?”, An Ngải hỏi. Phương Nhạc Cảnh gật đầu, “Không có vấn đề”. “Vậy tốt rồi, cố gắng lên” Vì Phương Nhạc Cảnh khá đáng tin nên đạo diễn không quá lo lắng, lúc rời đi còn thuận tiện xách Thẩm Hàm đang xem náo nhiệt đi. Thẩm Hàm: … Để tôi qua xem chút thôi mà, lỡ hứa với Boss phải chụp ảnh gửi về rồi huhu! Thật ra cảnh quay dưới nước này khá đơn giản, toàn bộ quá trình Phương Nhạc Cảnh chỉ càn nhắm mắt chậm rãi chìm xuống, nhưng Anse Al trước nay vẫn yêu cầu cực cao tới cảnh quay, chỉ sai lầm một chút cũng phải quay lại. Vì thế Phương Nhạc Cảnh cũng đành quay một lần lại thêm một lần, đến khi kết thúc cũng không tránh khỏi uống vài ngụm nước. Thẩm Hàm nghiêm túc mật báo cho Nghiêm tổng _ Nhạc Nhạc đã quay xong. Nghiêm Khải nhanh chóng rep lại __ Sao rồi, thuận lợi không? Phương Nhạc Cảnh một bên cầm khăn lông lau tóc định qua chỗ đạo diễn xem lại cảnh quay, ai ngờ không cẩn thận vấp phải hòn đá nên lảo đảo. Thẩm Hàm nhắn lại __ Hình như hơi suy yếu, thiếu chút nữa là ngã rồi. Mười phút sau, Nghiêm Khải gọi cho Phương Nhạc Cảnh: “Quay xong rồi?” “Ừ”, Phương Nhạc Cảnh hắt xì liên tục ba cái, “Sao anh biết?” Nghiêm Khải nhíu mày: “Bao giờ em về?” “Không biết nữa, chắc phải vài ngày, còn phải làm lễ đóng máy, Augustine còn định mời mọi người ăn thịt nướng chúc mừng”, Phương Nhạc Cảnh trả lời. Nghiêm Khải dừng một chút mới nói: “Em về sớm được không?” “Vì sao?”, Phương Nhạc Cảnh khó hiểu. “Bởi vì, anh nhớ em”. Lý do này đúng là không thể cự tuyệt mà! Phương Nhạc Cảnh: … “Nhạc Nhạc”, giọng Nghiêm tổng dịu dàng sắp chảy ra nước. “…Được rồi”, Phương Nhạc Cảnh thỏa hiệp, “Để em nhờ Phùng Chử đặt chuyến bay sớm nhất về”. Nghiêm Khải gật đầu, miệng cong lên chứng tỏ tâm trạng rất tốt. “Phải về sao”, Phùng Chử nghe vậy khó hiểu, “Sao không ở lại chơi mấy ngày? Mọi người còn định tới Bắc Âu đó”. “Nếu không anh cứ đi đi, em phải về sớm chút”. Phùng Chử bật cười: “Tôi là trợ lý của cậu, làm gì có chuyện lại bỏ cậu một mình chứ. Nếu cậu muốn về vậy để tôi đi báo đạo diễn”. “Đừng”, Phương Nhạc Cảnh đẩy anh ngồi lại xuống ghế, “Nửa năm nay anh theo em cũng mệt mỏi rồi, vừa vặn đi du lịch thả lỏng chút đi, không cần để ý đến em”. “Cậu chắc chắn?”, Phùng Chử hỏi. Phương Nhạc Cảnh gật đầu. “Tâm trạng cậu rất tốt?” “Quay xong bộ phim dĩ nhiên là vui rồi”, Phương Nhạc Cảnh bịa ra lý do rất tiêu chuẩn. “Không đúng”, Phùng Chử đứng lên, lần thứ N hỏi lại, “Thành thật nói với tôi, cậu đang yêu ai rồi đúng không?” Phương Nhạc Cảnh lần thứ N lắc đầu: "Không có mà”. “Không có mới lạ đấy”, Phùng Chử không dễ lay chuyển, “Ánh mắt cậu dạo này càng ngày càng lạ, đừng tưởng tôi không biết gì”. “Em vẫn quay phim suốt mà, làm gì có thời giờ mà yêu đương?”, Phương Nhạc Cảnh hỏi ngược lại. Phùng chử bị hỏi khó không trả lời được. Hay lắm! “Hơn nữa trong đoàn phim cũng có mỗi 7 người là nữ”, Phương Nhạc Cảnh tiếp tục nói, “Anh cảm thấy em lại yêu người trong giới chắc?” Phùng Chử 囧 một cái. Yêu người trong giới. “Em đi được chưa?” “Cậu nhất định không được gạt tôi”, Phùng Chử cường điệu, “Công ty rất chú ý tới phương diện này của cậu, Nghiêm tổng cũng triển khai một lần rồi, không được để dính chút "bụi hoa" nào, tin đồn cũng không, càng đừng nói là yêu đương ngoài đời thật”. Đến lúc đó không biết trời long đất lở thế nào đây. “À”, Phương Nhạc Cảnh tâm tình phức tạp. Hay lắm, để sau này em bỏ anh nhé Nghiêm Khải, dù sao thì không được yêu đương cơ mà! “Cậu có đang nghe không đấy?”, Phùng Chử phất tay trước mặt cậu. “Có”, Phương Nhạc Cảnh hoàn hồn. “Thật không có bạn gái?”, Phùng Chử hỏi lại. “Không có”, Phương Nhạc Cảnh quyết đoán lắc đầu, cái này là không có thật mà. “Được rồi”. Phùng Chử quyết định tạm thời tin tưởng. “Vậy để tôi đi báo với đạo diễn và Lý Tĩnh trước rồi đặt vé máy bay giúp cậu”. “Cảm ơn anh”, Phương Nhạc Cảnh bình tĩnh xoay người, thập phần tỉnh táo. Phùng Chử suy tư hơn mười phút vẫn còn xoắn xuýt. Tại sao nghe cậu ta phủ nhận thế rồi mà vẫn cảm thấy cậu ta đang yêu nhỉ? Hai người cũng rất tin tưởng nhau mà? Mà ở một biệt thự trong nước, Nghiêm lão gia vì thua cờ mà tâm trạng không tốt chút nào. “Cha định đánh tới lúc nào thì về?”, Nghiêm Khải rót chén trà đưa qua. “Không đi”, lão gia tử trừng anh, râu ria phấp phới. Lại dám thắng cha mày à. Thằng nghịch tử. Nghiêm Khải nhẹ giọng: “Mẹ đã giục nãy giờ rồi, nếu không về sớm chỉ sợ bà ấy lại giận thôi”. “Đúng”, lão gia tử gật đầu. Nghiêm Khải tiếp tục nói: “Chiêm lão cuối tuần sẽ về châu Âu, hạng mục mới của công ty cũng ổn định rồi, con giúp cha đặt vé máy bay nhé?” “Không đi”, lão gia tử phất phất tay, “Ta ở đây nửa năm nữa”. Nghiêm Khải đau đầu: “Vậy mẹ phải làm sao?” Chưa biết chừng giờ này đang giận sôi lên rồi. “Mẹ bay mấy ngày nữa cũng về”. Nghiêm Khải khϊế͙p͙ sợ: “Mẹ con định về?” Lão gia tử bình tĩnh gật đầu, dùng ánh mắt thâm ý quét anh một lượt. Nghiêm Khải: … Không phải nói chờ dẫn con dâu về sao, sao lại tự chạy đến rồi? Lão gia tử chậm rì rì uống trà, non lắm con ạ, lời mẹ mi nói mà cũng tin. Lời nói trước giờ đều là mây bay~ “Bác gái về nước sao”, Phương Nhạc Cảnh nghe xong sửng sốt. “Ừ”, Nghiêm Khải tựa lưng vào đầu giường. Phương Nhạc Cảnh quyết đoán: “Vậy em ở lại đi ăn thịt nướng với Augustine”. “Không được!”, Nghiêm Khải nháy mắt ngồi dậy, “Về đúng ngày, nếu không anh đến châu Âu bắt người!” “Vậy anh ở nhà đi đừng tìm em nữa”, Phương Nhạc Cảnh phụ bạc. Nghiêm Khải trừng mắt: “Em định vứt bỏ anh?” “Em khẩn trương mà”, Phương Nhạc Cảnh ôm gối dựa. “Khẩn trương gì chứ, anh cũng đâu có ý định mang em tới gặp mẹ”. “Nhưng mà…”, Phương Nhạc Cảnh muốn nói lại thôi. “Nhưng cái gì?”, Nghiêm Khải hỏi. “Bác gái … sẽ không theo dõi anh chứ?” Khoảng thời gian này trong lúc quay phim cậu cũng nghe được không ít tin tức của cha mẹ chồng tương lai. Thông tin về Nghiêm lão gia khá bình thường, dù sao ông cũng chỉ là thương nhân. Nhưng Moli thì khác, với tư cách là hoa đán nổi tiếng một thời, bà có không ít thông tin khiến người nghe phải tặc lưỡi. Ví dụ như để diễn tốt vai gián điệp và đi tìm hiểu các nhân vật đặc biệt, ví dụ như đi theo dõi để thể nghiệm cảm giác khẩn trương, … Thậm chí biến đối tượng bị theo dõi thành cha của con mình… Quả thực là một giai thoại truyền kỳ. Nghiêm Khải mặt cứng đờ: “Đó đã là chuyện của rất nhiều năm trước rồi”. “Tin tức gần đây cũng không ít”, Phương Nhạc Cảnh nhỏ giọng lầm bầm ___ năm đó khi gặp được đối thủ cạnh tranh tại New York, giữa hai người đã xảy ra một cuộc chiến khốc liệt… Cuộc chiến quẹt thẻ mua sắm… Bấy giờ vẫn còn là nỗi sợ của bao người! Hơn nữa kết hợp những miêu tả của Nghiêm Khải và lời đồn mình nghe được, Phương Nhạc Cảnh đã sớm não bổ ra hình ảnh của một bác gái "phách khí cường thế" còn có "võ công cao cường". Vì thế, dù đứng trêи khía cạnh nào cậu cũng cho rằng hai người khó có thể chung đụng được, ở lại Ý có thể tránh được một kiếp nạn cũng tốt. Nhưng mà boss của chúng ta tất nhiên không đồng ý. Vì thế, một tuần sau, Phương Nhạc Cảnh xách vali lớn nhỏ lên đường về nước. Cùng lúc đó, Moli cũng đang chờ máy bay về nước ở Mỹ, khuông mặt lãnh diễm mang kính râm bự, tay cũng đeo một viên kim cương bự không kém… Quả nhiên loại sự tình đi tìm con dâu này, vẫn phải để ta tự thân xuất mã! - Hết chương 83- Spoil chương 84: “Mẹ anh có ấn tượng tốt với em, cha anh cũng có ấn tượng tốt với thịt khô của em”.