Thích Giai luống cuống và ngỡ ngàng bị anh kéo đến bãi đỗ xe, thẳng đến khi ngồi vào trong xe, cô vẫn còn cảm giác chỗ anh nắm tay vừa rồi có chút nong nóng, trong lòng tựa như có chiếc lông chim lướt qua, vừa mềm mại lại vừa ngứa ngứa nói không nên lời. “Không định đi sao?” Thấy cô ngồi yên bất động thật lâu, Lâm Tiêu Mặc không khỏi nhíu mày, ngữ điệu mang theo nghi ngờ. Thích Giai lắc đầu, tùy tiện tìm lấy cái cớ: “Chỗ ngồi hơi xa, em điều chỉnh lại một chút!” Sau khi điều chỉnh chỗ ngồi xong, cô khởi động xe, đang chuẩn bị buông phanh tay điện tử ra, một bóng người đột nhiên áp sát đến, hơi thở nam tính xa lạ mang theo hương rượu chậm rãi tới gần, làm cả người cô cứng đờ, hai mắt mở to, vừa mong chờ vừa lại khẩn trương ngừng thở, anh muốn, là muốn… “Cài dây an toàn vào!” Lâm Tiêu Mặc kề sát vào bên tai cô nói nhỏ, thanh âm mát lạnh thẳng tiến vào trong tai cô đến nơi sâu thẳm. Dây an toàn? Trời ơi, mới vừa rồi cô còn đang suy nghĩ cái gì chứ, cô lại cho rằng anh muốn hôn cô, quả thực là ngu ngốc, lại tự kỷ, nhưng mấu chốt là cô lại thực sự mong chờ, căn bản đây chính là khát khao của sắc nữ mà! Mặt Thích Giai đỏ bừng vừa xấu hổ lại vừa bối rối thắt dây an toàn, nhưng cô làm vài lần vẫn chưa cài được dây, hoảng loạn trong tim đã dần lan tỏa, những giọt mồ hôi mỏng manh liền xuất hiện. “Đây là chỉ số thông minh của nhân viên GS sao?” Lâm Tiêu Mặc cầm lấy dây an toàn bị cô tàn sát bừa bãi, anh dễ dàng cài vào. Trong nháy mắt Thích Giai liền thất thần. Trước kia anh cũng như vậy, cô không làm tốt việc gì liền cười mắng cô là cô ngốc, rồi lại xoa tóc mà sủng nịnh hỏi một tiếng: “Em xác định là không phải đi cửa sau vào đại học P?” “Chỗ ngồi còn chưa có điều chỉnh tốt sao?” Anh lẳng lặng nhìn chăm chú vào phía trước, giọng nói bình tĩnh mà không hàm chứa tình cảm sau cùng vẫn là pha lẫn một chút trêu tức cùng ý cười. Thích Giai lắc đầu, vội vàng buông tay phanh, nhấn xuống chân ga. Xe chạy trên đường lớn, Lâm Tiêu Mặc nói địa chỉ, sau đó không thèm nhắc lại, chỉ là nhắm mắt lại tựa vào ghế dưỡng thần. Trong xe tràn ngập hương bạc hà cùng mùi rượu nhàn nhạt. Xe này được phong kín quá tốt, tốt đến mức cô có thể nghe rõ ràng tiếng hô hấp của anh cũng như tiếng trống ngực mãnh liệt của chính mình. Thích Giai nóng lòng muốn thoát khỏi sự yên tĩnh này, vì thế đưa tay vặn mở CD, âm thanh du dương của tiếng nhạc vang lên, nhịp điệu chậm chãi, tiếng hát thu hút, giai điệu quen thuộc, “As I sit and watch the snow fallin down, I don t miss you at all...” Norah Jone Don t Miss you At All …” không thèm để ý đến anh nữa. Cô liếc mắt sang nhìn Lâm Tiêu Mặc đang nhắm mắt dưỡng thần, khóe miệng khẽ cong lên chua xót. Đây là ca sĩ mà bọn họ đều thích, cô còn nhớ khi cả hai học pháp luật trên lớp, bọn họ mỗi người một chiếc tai nghe chia nhau để nghe nhạc của Norah Jone, anh dựa vào khả năng nghe đặc biệt xuất sắc viết ra từng câu trong những bài hát cô yêu thích. Lâm Tiêu Mặc có ông ngoại là một nhà viết thư pháp, từ nhỏ đã là một người viết chữ đẹp, Thích Giai mỗi lần nhìn chữ anh viết đều đắc ý mà nói trêu đùa: “Em muốn cất giữ thật tốt, về sau chờ anh thành danh sẽ mang đi bán đấu giá!” Anh luôn mỉm cười và vân vê mái tóc đuôi ngựa của cô nói: “Ngốc hết mức, sinh trứng là gà, em cất giấu chữ làm gì, cần phải cất giữ anh thì tốt hơn.” “Đúng nha, em nên nuôi dưỡng anh thành một con gà mái.” Thích Giai lớn mật trêu đùa, đổi lấy sự tức giận của anh “Trừng phạt.” “Hừ, anh sẽ cho em xem gà mái mổ thóc lợi hại như thế nào!” Lâm Tiêu Mặc bắt được cô, đôi môi mỏng mạnh mẽ phong tỏa sự kháng nghị của cô. Âm nhạc chuyển đổi, Thích Giai thoát khỏi dòng hồi tưởng, nhẹ nhàng hít hít mũi, cho xe chạy chạy nhanh đến Thượng Hoàn thành. Cho dù bây giờ đã gần mười một giờ, nhưng xung quanh Thượng Hoàn thành vẫn luôn luôn bị tắc nghẽn, cô một chân đạp phanh lại một chân nhấn ga theo sát dòng xe cộ chậm rãi tiến lên phía trước, chốc chốc lại dừng lại chờ xe đằng trước di chuyển. Trong xe, bài New York City vẫn còn tiếp tục phát ra những tiết tấu vui nhộn, Thích Giai nghiêng đầu nhìn sang khuôn mặt đang ngủ say của Lâm Tiêu Mặc. Sau khi gặp lại kỳ thực cô cũng chưa có nhìn kỹ dáng vẻ của anh, người con trai anh tuấn và rạng rỡ như ánh mặt trời của bảy năm trước giờ đã trở thành một người đàn ông thuần thục và tao nhã, ngũ quan anh tuấn giảm đi sự ngây thơ của tuổi trẻ, thêm một chút thận trọng cùng tuấn lãng, ngay cả bộ trang phục trên người cũng thể hiện thân phận cùng địa vị của anh. Anh thay đổi, sớm không còn là Lâm Tiêu Mặc trong trí nhớ của cô, giữa bọn họ cũng đã thay đổi, đã không thể cùng nhau vui đùa thân thiết, hứa hẹn trọn một đời với nhau. Thích Giai cắn môi, nhìn thấy lông mày của anh hơi hơi nhíu lại trong lúc ngủ mơ mà nhịn không được mà cong khóe môi, người này, thói quen đó vẫn không thay đổi. Năm thứ hai, để có đủ tư cách tham gia tuyển chọn trao đổi sinh viên, anh đã sớm đạt đến điều kiện xét duyệt những vẫn cùng cô chuẩn bị GPA và thi TOEFL. Khi cô chăm chú làm bài thi, thì anh buồn chán lật giở tờ tạp chí, thỉnh thoảng xoay người liền ghé vào bàn ngủ. Mặt bàn lạnh như băng làm anh ngủ thật không thoải mái, cũng giống như bây giờ, nhíu mày lại, nhìn thấy vậy cô nhịn không được mà vươn tay ra xoa nhẹ. Đợi đến khi Thích Giai phản ứng lại thì tay cô đã không tự giác mà đặt lên lông mày đang nhíu chặt của anh, lướt nhẹ qua lông mi… Phía sau vang lên tiếng cói chói tai gọi sự chú ý của cô quay về, cô vội vàng thu tay lại. Trời ơi, cô thế mà…. Cô nhìn sang bên cạnh, thấy Lâm Tiêu Mặc vẫn đang nhắm hai mắt, thở nhẹ một hơi, may là anh không tỉnh dậy, nếu không thật sự xấu hổ muốn chết. Thích Giai hít một hơi thật sâu, theo sát chiếc xe phía trước, chậm rãi thả nhẹ chân ga. Đáng tiếc quá mức chăm chú nên không nhìn thấy mí mắt đang khép kia hơi hơi rung động. Xe đến khu nhà của anh, Thích Giai đang chuẩn bị đánh thức anh hỏi anh xem đỗ xe ở chỗ nào thì Lâm Tiêu Mặc bỗng nhiên mở to mắt. “Tới rồi?” Thanh âm của anh khàn khàn. “Ừm.” Cô nghiêng đầu hỏi “Xe của anh để ở chỗ nào?” “Để tôi tự đi.” Lâm Tiêu Mặc tháo dây an toàn, bước xuống xe. Thích Giai kéo phanh tay, tháo dây an toàn, bước xuống trả lại vị trí lái xe cho anh, định công thành lui thân, không ngờ cô còn chưa có bước đi đã bị Lâm Tiêu Mặc đã nói to: “Đứng ở chỗ này đợi anh!” “A?” Cô khó hiểu. “Tôi tiễn em về.” Thích Giai còn chưa kịp vui mừng đã bị anh dội cho gáo nước lạnh: “Tôi không muốn thiếu nợ tình nghĩa với em.” Cô cắn môi, trong lồng ngực nổi lên nỗi đau khổ khôn xiết, giữa bọn họ đã xa lạ đến tình trạng này sao? Thích Giai ngẩng đầu lên mỉm cười, tuy rằng trong mắt một chút ý cười cũng không có: “Không cần, nhà em cách nơi này không xa, đi một chút là đến.” Thấy cô thật sự xoay người rời đi, Lâm Tiêu Mặc dứt khoát tắt máy, cứ như vậy mà đem xe đỗ lại trước cửa tiểu khu. “Thưa ngài, nơi này không thể dừng xe, sẽ bị phạt đó.” Bảo vệ thấy vậy liền vội vàng đi theo, có lòng tốt mà nhắc nhở. Lâm Tiêu Mặc nhìn về bóng hình Thích Giai, chẳng hề để ý mà nhún nhún vai: “Kệ cho họ phạt.” “Có thể sẽ bị xe rơ -mooc trực tiếp mang đi đó!” Bảo vệ chưa từ bỏ ý định khuyên can. “Vậy cứ để họ mang đi.” Anh nói như không có chuyện gì. Thích Giai ở trong lòng thầm hò hét mấy lần không cần xen vào việc của người khác, nhưng khi nghe anh lơ đễnh trả lời vẫn là không nhịn được xoay người, bất mãn hỏi: “Đem xe vào bên trong đậu sẽ làm mất rất nhiều thời gian của anh sao?” “Vậy em đứng đợi tôi ở đây cũng bị lãng phí rất nhiều thời gian sao?” Anh không trực tiếp trả lời. Thích Giai quay đầu, phủ định phán đoán của mình lúc ở trên xe, anh một chút cũng không trưởng thành, vẫn khăng khăng giữ lại tính trẻ con như trước. “Anh đi đậu xe đi, em chờ anh!” Giọng nói của cô có chút bất đắc dĩ, lại một lần nữa thuyết phục tính bướng bỉnh của anh. “Không cần!” Lông mày anh nhướn lên, lạnh lùng mà nói. Thích Giai đang định phát hỏa, thì người bảo vệ bên cạnh thật nhiệt tình: “Ngài, ngài cứ đi đi, tôi giúp ngài trông chừng cô ấy, cam đoan cô ấy sẽ không chạy mất.” Lời này nghe qua như thế nào cũng khiến cho người ta cảm thấy cô là người bị tình nghi, hơn nữa còn là người bị tình nghi có danh dự kém thế nhỉ? Cô trừng mắt liếc nhìn người bảo vệ một cùng sắc mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng của anh, bất đắc dĩ thở dài: “Mau đi đi.” Anh bảo vệ thật đúng là hết sức tận trung với cương vị công tác, mặc dù Thích Giai đã cam đoan không chạy loạn mà anh ta vẫn kiên trì đợi Lâm Tiêu Mặc đi ra còn cười hì hì với cô: “Em gái, có gì bình tĩnh nói, cãi nhau dễ làm tổn thương tình cảm.” Cãi nhau? Cô khẽ đánh mắt sang Lâm Tiêu Mặc đứng bên cạnh. Bọn họ giống bộ dạng đôi tình nhân đang cãi nhau sao? Thích Giai không có nói dối, nhà cô thật sự ngay phía trước hai con đường rồi rẽ trái, vừa rồi khi anh nói địa chỉ, cô âm thần kinh ngạc, không nghĩ tới hóa ra bọn họ lại ở gần nhau như vậy. Đêm mùa hè, đêm tối làm mất đi sự ồn ào của thành thị, gió thổi nhè nhẹ mang đến sự mát lạnh, bọn họ cứ như vậy đi song song nhau, trầm mặc, chậm rãi im lặng đi đến ngã tư đường, đèn đường bên đường tỏa ra ánh sáng màu vàng, như là ánh mắt trong đêm, ấm áp mà yên tĩnh. Dừng ở con đường vắng vẻ, nghe lá cây bị gió thổi vang lên tiếng xào xạc, cảm nhận được hơi thở bên cạnh vừa xa lạ lại quen thuộc, nước mắt bất ngờ không kịp phòng ngự mà tràn qua hốc mắt. Cô cắn chặt đôi môi, ngăn tiếng khóc tràn ra ngoài, lại ngăn không được từng giọt nước mắt lăn dài theo hai má mà chảy xuống… Lần đầu tiên cô mất đi người mà cô luôn nhung nhớ, lần đầu tiên cô chờ đợi cuối con đường không có điểm tận cùng. Chỉ tiếc, lại tiếp tục trên con đường dài không có điểm cuối. “Tới nơi rồi, cảm ơn anh đã đưa em về.” Thích Giai rất nhanh cầm túi xách, cúi đầu nói cảm ơn. Giọng nói của cô dày đặc giọng mũi không tránh được lỗ tai mẫn cảm của Lâm Tiêu Mặc: “Giọng em làm sao vậy?” “Không sao, có lẽ trúng gió, có chút cảm mạo!” Thích Giai cúi đầu càng thấp, sợ bị anh nhìn thấy nước mắt. “Phải không?” Lâm Tiêu Mặc nâng cằm cô lên, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm vào khuôn mặt vẫn còn đọng những giọt nước mắt của cô. “Tôi cũng không biết em cảm mạo đến mức sẽ rơi nước mắt.” Giọng nói của anh mang theo sự mỉa mai, lông mi nhếch lên. Thích Giai vuốt tóc, cười đến có chút thê lương: “Chuyện anh không biết còn rất nhiều!” “Em đang trách tôi?” Anh xiết chặt cằm của cô, đôi môi nhấp thành một đường thẳng: “Nếu tôi nhớ không nhầm, lúc trước là em không cần tôi” Lúc trước? Lại là lúc trước? Từ khi gặp lại đến nay, từ này tựa như cây gậy lúc nào cũng quất vào lòng cô, chỉ vài ngày ngắn ngủi đã làm cho cô đầm đìa máu tươi, đau đến khó có thể kiềm chế. Thích Giai đè nén cơn đau ngực, cười khổ sở: “Em không trách bất kỳ ai, muốn trách chỉ trách chính bản thân mình.” Lâm Tiêu Mặc buông tay đối mặt với sự kiềm chế của cô, lạnh lùng châm chọc: “Không nhìn ra, tôi nghĩ em đã sống quá dễ chịu rồi.” “Vậy anh muốn em phải như thế nào?” Thích Giai nâng mi, không hiểu hiện tại anh muốn tính sổ với cô hay là có ý nghĩ gì. “Em phải như thế nào?” Lâm Tiêu Mặc ngửa đầu cười, “Tôi chỉ muốn biết, rốt cục em có yêu tôi hay không? Có nghĩ tới vãn hồi tình cảm của chúng ta hay không? Có nghĩ tới buông tự tôn và kiêu ngạo chết tiết của em mà gọi một cuộc điện thoại hay không?” Lúc mới chia tay, Lâm Tiêu Mặc giận dỗi liền tắt điện thoại, không liên lạc với cô, nhưng vài ngày sau anh liền lo lắng cô sẽ gọi điện đến nên đã khởi động lại di động, chỉ là không nghĩ rằng không đã có tin nhắn, lại càng không có cuộc điện thoại nào. Ngày qua ngày, năm này qua năm khác, bảy năm như vậy, vô luận anh đi đến đâu cũng không dám đổi số điện thoại, chỉ sợ cô không tìm thấy mình, chỉ là…cô lại dứt khoát biến mất trong thế giới của anh như thế. Đã từng say rượu, đã từng đau đớn, cũng đã từng khóc. Đến lúc sau anh mới hiểu được, rốt cục cho tới bây giờ người không bỏ xuống được là anh, yêu sâu đậm cũng chỉ là anh mà thôi. Lâm Tiêu Mặc bắt đầu cố ý đem những gì liên quan tới cô trong trí nhớ mà phong tỏa trong lòng. Không dễ dàng hồi tưởng, cũng không cho những hồi ức tốt đẹp kéo dài bởi anh sợ đổi lại là càng thêm oán hận, những nhớ nhung sẽ như cỏ dại mọc khắp nơi. Lúc anh cảm thấy mình có thể quên được, cảm thấy có thể buông xuôi được thì cô gái lại đến làm lay động trái tim đã phủ đầy bụi của anh. Cô nói, “Xin chào” cô lại nói chính xác thời gian, “Bảy năm 4 tháng!” Một khắc rung động kia làm trái tim anh khó có thể giữ được bình tĩnh. Mà hiện tại cô lại khóc hỏi chính mình muốn như thế nào? Nếu anh biết chính mình muốn như thế nào thì sẽ không bởi vì cô có thể nhớ rõ thời gian họ xa nhau mà mừng thầm, liền sẽ không cảm ơn ông trời đã an bài cho anh tình cờ gặp lại cô ở Hậu Hải, lại càng không phải như bị ma xui quỷ khiến kiên trì muốn đưa cô về… Bảy năm trước cô dễ dàng khuấy đảo trái tím anh, bảy năm sau cô cũng có bản lĩnh giống như vậy, làm cho anh tâm phiền ý loạn không biết phải làm sao? Người con gái này như cây thuốc phiện độc, nhưng anh vẫn cố tình uống rượu độc giải khát, vui vẻ mà chịu đựng. Lâm Tiêu Mặc nắm lấy hai tay cô, giọng nói lạnh lùng làm cho đêm hè còn có không khí lãnh lẽo bức người hơn so với mùa đông: “Em có thể hay không nói cho tôi biết, làm sao thể một bên bày ra dáng vẻ tình cũ khó quên, một bên lại bảy năm liền đến một cuộc điện thoại, một cái tin nhắn hay một bức thư đều không có?” “Lâm Tiêu Mặc!” Thích Giai nhíu mày, cổ tay bị anh cầm đau đớn vô cùng, nhưng giọng nói vẫn là xa xôi và bình tĩnh: “Làm sao anh biết em chưa từng liên lạc với anh?”