Tình Yêu Quan Trọng Đến Vậy Sao
Chương 1
Editor: Thảo Trúc
Beta: Phi Yến
Chương 1:
Kỉ Bách Linh nằm trên giường, vừa choáng vừa đau đầu, chính bản thân cô cũng không biết mình bị bệnh gì, chỉ cảm thấy toàn thân khó chịu, nhức nhối, nhắm mắt lại có thể ngủ một giấc đến tận hôm sau. Thế nhưng cố gắng suốt mấy giờ vẫn không tài nào ngủ được, cảm giác khó chịu bực bội này vẫn quanh quẩn. Cô muốn đứng lên di chuyển một chút, suốt cả ngày đều nằm trên giường bệnh khiến tâm trạng càng thêm tồi tệ hơn, đột nhiên cô nở nụ cười, hoàn cảnh hiện tại thật giống với những điều cô đang đối mặt, tiến cũng không được mà lùi cũng không xong. Mọi người quen biết đều bảo cô cứ chăm sóc bản thân thật tốt, thế nhưng cô thực chán ghét hoàn cảnh chính mình, muốn khóc vậy mà ngay cả một giọt nước mắt cũng không rơi được.
Trời dần tối, màn đêm chưa vội buông xuống, cô nhìn ra cửa sổ, bên ngoài khung cửa, trời nhá nhem, phủ lên tàn cây ngoài sân tạo nhiều hình thù kì lạ, trong phòng lại là một gam trầm, hết thảy đều mơ hồi, chính cô cũng không nhìn rõ, khát, rất muốn uống nước, cô ngồi xuống giường, ban nãy dùng sức quá nhiều, đầu óc bắt đầu mơ hồ, chỉ muốn nằm xuống.
Kỉ Bách Linh, ngươi ngủ, tốt hãy cứ ngủ đi, tỉnh giậy tất cả đều tốt, cũng sẽ không cảm thấy khó chịu, bực bội, cô tự thuyết phục mình như thế. Thế nhưng, ngủ một giấc có thể dứng lên sao? Qua một ngày mọi việc sẽ tốt lên sao? Cô lại muốn khóc, mẹ cô đã từng nói, cô không còn là một đứa trẻ, phải biết chăm sóc bản thân mình, cô có thể tìm ai mà khóc? Tìm Giang Dịch Sâm hay sao?
Cô vươn tay, ấn đèn bàn, miệng môi khô khốc nứt nẻ, cô rất muốn uống nước.
Cửa phòng đột nhiên bị một cước đá văng, Giang Dịch Sâm nổi giận đùng đùng tiêu soái tiến vào, tay bật công tắc, thoáng chút cả phòng sáng rực, liếc xem người nằm trên giường, ánh mắt lạnh lùng.
"Không phải em không thoải mái sao? Sao tôi cảm thấy em vẫn rất khỏe mạnh?"
Anh nhìn người trên giường đầu tóc hỗn loạn, rối bùi, nhìn trông có vẻ vô cùng bẩn, sắc mặt cô vô cùng khó nhìn trắng bệch trông như một xác chết, một đôi mắt mệt mỏi vô cùng ủ rũ, bộ dạng này có thể dọa người, không cần phải hóa trang thêm.
"Giang Dịch Sâm, tôi thực sự không thoải mái."
Cô nhìn anh, giống như thấy được vị cứu tinh, hoàn toàn không nghĩ ngợi sáng sớm gọi anh, bảo mình không thoải mái, đến tận 7h hơn anh mới trở về, quả thật bây giờ cô đã quá mệt mỏi, nên cũng không cần yêu cầu gì nhiều, nhìn đến thời gian, lòng chợt đau:
"Anh rót dùm tôi một ly nước."
Giang Dịch Sâm khóe miệng liền hạ, môi bạc khẽ mỉm cười tựa hồ như xem trò vui, anh cầm lấy ly nước bằng thủy tinh, xoay người ra khỏi phòng. Đây là cái ly thủy tinh mà lúc trước cô ở bên ngoài lựa chọn rất lâu mới đồng ý mua, cô nói một loạt cái gì tinh xảo, cái đặc biệt rồi thiết kế độc đáo, thậm chí còn khinh bỉ anh không biết thưởng thức. Giang Dịch Sâm cầm ly thủy tinh, đi đến máy lọc nước, cũng không lấy nước nóng mà lấy đầy một ly nước lạnh, rất nhanh liền quay lên lầu.
Kỉ Bách Linh nghe được tiếng bước chân, chống tay ngồi dậy, Giang Dịch Sâm đưa ly nước đến trước mặt cô, giơ tay đem cốc nước cho cô, cô vươn tay ra nhận lấy ngay lúc đó, anh thả tay, cốc nước rơi xuống sàn nhà, "Xoảng" một tiếng. Mảnh thủy tinh vươn vãi khắp nền nhà, Giang Dịch Sâm hai tay ôm ngực vẻ mặt đùa cợt.
"Đây là do em vô dụng, không cầm được ly nước, Kỉ Bách Linh ngay cả một ly nước cũng không cầm được, em nói xem, em sống còn có ích gì? "
Cô trừng mắt nhìn anh, ánh mắt sắc bén hướng đến anh, nhưng chính giờ phút này trông cô như một tờ giấy mỏng, chỉ cần người khác dùng ngón tay đẩy nhẹ một cái, cô cũng có thể trực tiếp ngã xuống.
"Giang Dịch Sâm, anh tại sao lại có thể làm như vậy?"
"Tôi thế nào mà không thể làm như vậy với em? Vậy tôi phải đối xử với em thế nào?"
Anh buông hai tay xuống, đi đến bên cạnh cô, nói vào một bên tai của cô.
"Những lời này của em với tôi thật nực cười, tôi nghe mà buồn nôn? Có thể nói cái khác không?"
Cô nhắm chặt mắt lại, ánh mắt bắt đầu phiếm hồng, ngân ngấn nước.
Biểu tình này của cô, phút chốc làm anh nổi giận.
"Kỉ Bách Linh, ngoài chiêu này cô còn có thể làm gì khác? Khóc khóc khóc, đừng giả bộ mang cái khuôn mặt này ra nói chuyện với tôi, dẹp cái dáng vẻ này đi, tôi mắt có mù cũng không để ý đến cô."
Mặc dù buông lời cay độc, nhưng chính bản thân vẫn cảm thấy trăm ngàn đau xót, đắng cay, muốn mắng bản thân mình đã điên mới cảm thấy như vậy, người nằm trên giường tìm ưu điểm không có, thế nhưng khuyết điểm thì đầy người. Không phải xinh đẹp sao? Phụ nữ xinh đẹp đều nguy hiểm, anh lúc đó nhất định bị điên rồi.
Kỉ Bách Linh cắn môi, không cho nước mắt rơi xuống, hiện tại cái gì cũng không có, không thể để chút tự tôn còn sót lại cũng mất đi được.
"Tôi nói oan cho cô sao? Cô ngoài việc khóc lóc, giở thủ đoạn ra còn có thể đi mét với ba mẹ tôi mà? Gặp ba mẹ tôi rồi bẩm báo không phải tốt lắm sao? "
Anh nhíu mày, nhìn thấy cô mặc áo ngủ đầu tóc rối bời bộ dạng lôi thôi, trong ánh mắt anh toàn bộ đều là chán ghét, anh tiến lên nắm lấy cổ áo cô.
"Kỉ Bách Linh tôi cảnh cáo cô, chuyện của tôi cô đừng có quản, tôi cùng trợ lí thân mật thế nào? Ái muội thế nào? Không phải tôi cùng cô nằm chung một giường thì cô được phép quản chuyện của tôi. Tôi nói cho cô biết, quả thật cô không xứng để so sánh với cô ấy, cô ấy so với cô không lớn hơn bao nhiêu thế nhưng năng lực lại hơn cô rất nhiều, cô cho mình là ai chứ? Tưởng rằng cô trang điểm xinh đẹp, giả vờ lương thiện, thuận mắt được mọi người gọi là Giang thiếu phu nhân, ở cạnh tôi vài ngày thì lên mặt à? Không bằng cô cút đi cho tôi"
Anh buông tay, cô lại ngã xuống giường.
"Giang Dịch Sâm, anh là đồ hỗn đản."
"Tôi có biết bao người theo đuổi? Cô phải cảm thấy thật may mắn khi được tôi để ý, tôi là tên hỗn đản mà cô nói đấy, nếu cô dám mang chuyện của tôi đi nói với ba mẹ tôi một lần nữa thì đừng trách."
Buông ra lời cay độc, chỉnh lại cổ áo, trực tiếp xoay người bước ra khỏi phòng.
Đi đến cầu thang, anh liền nghe được bên trong phòng truyền đến tiếng khóc. Trong lòng bỗng cảm thấy không thoải mái, bạn bè anh nói quả không sai, phụ nữ đều cùng một loại, bộ dạng xinh đẹp cũng chỉ để người khác tiêu khiển mà thôi, ở chung cùng một người phụ nữ xinh đẹp lâu, tất yếu rồi cũng sẽ chán, chỉ có năng lực thực sự mới làm người khác cảm phục. Anh nhớ lại ngày xưa không hiểu nguyên nhân gì một mực theo đuổi cô, cho dù bạn bè khuyên thế nào cũng để ngoài tai, lại còn là người kết hôn đầu tiên trong đám bạn bè thân, hiện tại càng nghĩ anh cảm thấy mình lúc đó bệnh cũng không nhẹ, Kỉ Bách Linh loại phụ nữ này, đến với cô thật quá mức phiền phức, càng nghĩ càng phiền, làm thế nào để hủy bỏ cuộc hôn nhân này, không thể dễ dàng mà muốn kết thúc là kết thúc ngay được.
Giang Dịch Sâm ra cửa, xe thể thao vẫn đậu bên đường, hắn mở cửa bước vào, vừa đụng đến tay lái, anh cảm thấy toàn thân đều thả lỏng, anh thích cảm giác này, sự tự do, rất nhanh, chân đạp lên chân ga, xe phóng đi ngay lập tức. Anh cùng bạn bè có hẹn trước, hiện tại ghé qua chỗ hẹn thời gian vừa kịp lúc, anh cảm thấy mình thực thông minh. Lúc kết hôn đã không chọn mua biệt thự ở ngoại thành, mà lại mua ở đây, nơi này cách trung tâm thành phố không xa, lại tập trung nhiều biệt thự độc lập, lúc ấy Kỉ Bách Linh cũng thích chỗ này và cách thiết kế biệt thự nơi đây, còn viết email phân tích giải thích cho anh thấy biệt thự nơi này tốt và tiện lợi thế nào?
Nghĩ đến Kỉ Bách Linh, sắc mặt anh lại khó coi. Không nên lãng phí thời gian quay về xem cô bệnh thế nào? Cô suốt ngày chỉ biết khóc, bản tính nhu nhước. Dùng cha mẹ để uy hiếp anh? Cô muốn quản anh ư? Anh cảm thấy hành động đó chẳng khác gì bọn học sinh tiểu học viết cáo trạng bắt trộm, còn anh chính là tên trộm được viết trong bản cáo trạng ấy? Hành động thực khiến người khác buồn nôn.
Giang Dịch Sâm lái xe đến đậu ở bên ngoài "Tinh Thần Đêm Khuya" club, vừa bước xuống xe liền thấy Trần Tư Kì, Trần Tư Kì đi làm ăn mặc rất đơn giản. Lại giỏi giang, sau khi tan làm lại có bộ dạng là một tiểu mỹ nhân động lòng người. Giang Dịch Sâm mang Trần Tư Kì cao thấp đánh giá một lần, anh luôn cảm thấy phụ nữ đều mang cái mặt mình trét lên đấy một đống phấn, bôi bôi trét trét nhìn cứ như tượng sáp, mà Trần Tư Kì thì lại trang điểm vừa phải, chỉ làm nổi bật lên sự sắc xảo của bản thân mà thôi.
"Từ xa thấy chiếc xe, nghĩ chắc là anh nên em mới lại đây, đợi một lát người bước xuống xe chính là anh."
Trần Tư Kì hướng đầu về phía anh cười cười.
"Vậy sao?"
Anh nhếch mày, gương mặt lộ rõ ý cười.
Bạn bè bảo anh cười làm cho người khác cảm thấy không an toàn, thực xấu xa, làm việc thì một phong cách tiến thẳng về phía trước, tuy rằng thông minh nhưng cũng không cẩn thận cho lắm. Không hiểu sao Trần Tư Kì lại có cảm tình với anh, thương trường đầy rẫy cạm bẫy, nhiều người lại dùng phương pháp trầm ổn bất động như núi mà đối phó, nghĩ như vậy sẽ mang người khác ra nhìn thấu? muốn bản thân mình lợi hại, vẫn phải là bản tính cạnh tranh. Giang Dịch Sâm tính tình như vậy lại tốt, muốn làm cái gì sẽ cố gắng làm cái đó, bản tính tự do, phóng khoáng.
"Ngoài anh ra còn có ai có thể đủ sức lái xe kiểu như vậy chứ?"
"Đây có thể coi như em đang khen anh?"
"Cũng có thể xem như vậy."
Giang Dịch Sâm cùng Trần Tư Kì cùng nhau tiến vào nhập hội, cũng gần mười mấy người có mặt, có một số người bận việc cá nhân nên không đến, trên cơ bản đã có mặt đông đủ. Mọi người sau khi nhìn thấy Giang Dịch Sâm cùng Trần Tư Kì tiến vào ngay lập tức nháy mắt biểu lộ rõ thâm ý, có người lại còn huýt sáo?
Những người ở đây đều là bạn bè thân quen, điều viết rõ về Giang gia cùng Trần gia, lại nghe Giang gia và Trần gia sắp có hỉ sự, các bậc trưởng bối rỉ tai nhau hai người bọn họ tuổi đều không lớn quá, vì thế không thúc ép, nhưng không ngờ xảy ra biến cố, Giang Dịch Sâm như ăn phải tình dược, nhất định một hai đòi cưới Kỉ Bách Linh. Kỉ Bách Linh làm gì có gia thế? Nói gia thế là lại nâng cô lên, trong nhà bất quá có một cái nhà xưởng nhỏ, dựa vào nhà xưởng mà so sánh với Giang gia, Trần gia thì không cần phải nói. Nhưng điều quan trọng là Giang Dịch Sâm đều bỏ ngoài tai tất cả, mặc bạn bè người thân ngăn cản, khuyên bảo. Giang nhị lão vốn chỉ có mình Giang Dịch Sâm, biết điều đó nên anh mới ra sức làm càn.
Hiện tại nhìn Giang Dịch Sâm cùng Trần Tư Kì ở cùng một chổ, làm mọi người ra sức đoán mò.
"Dịch Sâm thực quả là có phúc, lại kiếm đâu ra một cô trợ lí xinh đẹp như vậy? Không chỉ giỏi trong việc trợ giúp công việc trên thương trường, mà còn cuộc sống hằng ngày luôn có người đẹp bên cạnh, chúng ta phải học tập mới được"
Dương Chấn hớn hở châm ngòi rồi cười một tràng.
"Cũng đâu phải là không chính xác."
Tất cả mọi người phụ họa theo.
"Đến bên kia đi."
Giang Dịch Sâm hướng đến sô pha, rồi quay nhìn Dương Chân liếc anh ta một cái.
"Bị nói trúng rồi nên tâm tư thẹn quá hóa giận?"
Giang Dịch Sâm cười mắng vài câu rồi ngồi xuống, Trần Tư Kì an vị bên cạnh anh, anh quay đầu nhìn về phía cô rồi nói:
"Đứng để ý lời bọn họ vừa nói"
Cô cười lại, không để ý ánh mắt mọi người hướng về phía mình, lộ chút ỷ lại.
Mọi người lại nhớ đến lần hắn dẫn Kỉ Bách Linh đến họp mặt, bọn họ tùy tiện châm chọc một vài câu, Kỉ Bách Linh ngay lập tức lộ sắc mặt không vui, không chỉ làm Giang Dịch Sâm mất mặt trước mặt bạn bè, sau lưng bọn họ còn kháo nhau rằng, lần này Giang Dịch Sâm gặp phải phụ nữ lòng dạ hẹp hòi.
Kỉ bách Linh cùng Trần Tư Kì mang ra so sánh thật đúng là...
Mạc Tuấn Phàm chú ý liếc mắt đến hành động của hai người bọn họ.
"Nói cái gì mà thì thầm to nhỏ, cười như vậy xem ra rất vui à."
Trần Tư Kì cười tươi đáp lại:
"Anh đã bảo là thì thầm to nhỏ rồi đương nhiên không muốn cho anh nghe, có bản lĩnh anh cứ việc nghe lén, không ai cản."
Mọi người khó gặp được Mạc Tuấn Phàm bị người khác phản bác, đều cười chế nhạo hắn, Giang Dịch Sâm cũng bất ngờ nhíu mày, đối với phản ứng của Trần Tư Kì rất vẹn toàn, làm vừa lòng đôi bên lại không phá đi bầu không khí vui vẻ hiện tại.
Truyện khác cùng thể loại
15 chương
23 chương
89 chương
11 chương
583 chương
45 chương
339 chương