Slytherin hắc ám ánh sáng

Chương 24 : Muốn nghịch thiên cải mệnh (chống lại ý trời, thây đổi số mệnh).

"Cho nên chị lựa chọn dùng thái độ lạnh lùng, thờ ơ để đối xử với hắn?" Bỗng nhiên Khả Ny hiểu được nỗi khổ tâm của Duy Na, biết tại sao chị Duy Na lại gây sự với Tom Riddle, bởi vì yêu không có kết quả, thì lưu lại chỉ có thể là vô tận thống khổ. Còn chưa bắt đầu thì đã đã kết thúc, đó là nỗi đau lớn nhất. Duy Na cũng biết, tình yêu ở nơi đó là không có kết quả, hơn nữa người kia lại là Voldemort trong tương lai. Nhưng có rất nhiều chuyện không phải chúng ta có thể khống chế được, giống như chuyện tình cảm, Khả Ny nghĩ, vào cái thời điểm mà Duy Na ngoài ý muốn bước vào thế giới kia, có thể là do tò mò hoặc là cảm thấy thú vị, chính chị ấy cũng chưa từng nghĩ tới, mọi chuyện sẽ trở thành như bây giờ. Hiện tại sự việc cũng đã xảy ra rồi, nó để lại cho Duy Na là một vết thương lòng sâu sắc. Vĩnh viễn không thể trở lại như lúc ban đầu được—— "Chia tay là bịn rịn lưu luyến và réo gọi*, tổn thương sẽ càng tăng. Chỉ có sự lạnh nhạt thờ ơ mới là cách giải quyết tốt nhất, thời gian luôn luôn là thánh dược chữa thương. Khi thời gian xóa hết những vết tổn thương trong lòng bản thân, thì hắn mới có thể từ trong đoạn cảm tình sai lầm này mà tỉnh lại." Âm thanh của chị rất dịu dàng, như thể cái cảnh tượng kia đang ở trước mắt chị vậy. *Réo gọi:ở đây tức là người ta đã quay lưng rồi mà cứ réo gọi nhau khiến người kia phải ngoái lại, không tiếp tục đi về phía trước được Đồng hồ đang lẳng lặng đong đưa trên tường, những cơn gió từ bên ngoài khẽ thổi qua tấm màn mỏng, nhẹ nhàng mát lạnh. Dường như tâm hồn của chị đã bay đi rất xa, tựa như một làn khói xanh mộng ảo, tĩnh mịch dập dờn giữa những năm tháng bụi bặm. "Nhưng mà chị ơi, cho dù hắn có tỉnh thì có ích lợi gì, chẳng phải kết cục của hắn đã được định trước từ sớm rồi sao?" Cô khó hiểu nhìn Duy Na, hẳn chị ấy phải rõ ràng hơn so với cô mới đúng chứ, Tom Riddle sẽ có kết cục như thế nào. Có tỉnh hay không, thì trước sau gì cũng chẳng thể thay đổi được kết cục của hắn. "Chị. . . . . ."Trong giọng nói của Duy Na có phần hơi ngập ngừng, đối với kết cục đau đớn ấy. Có lẽ vốn chị ấy không muốn thảo luận vấn đề này, chỉ là vì nghi vấn của cô, nên mới trò chuyện với cô lâu như vậy, cô nghĩ, từ lúc bắt đầu cho tới bây giờ, chị ấy vẫn luôn sống trong nhận thức thức của mình. "Duy Na, chị có biết hắn đã giết bao nhiêu người không? Nhiều mạng người như vậy, có thể bỏ qua được sao?" Duy Na, chị có biết ở trong đó có cả người mà em quý trọng không? Bọn họ là những đứa trẻ dễ thương, vậy mà lại bị hủy bởi tình yêu sai lầm đầy đáng tiếc và dã tâm của chính Voldemort. Một Voldemort xem mạng người như cỏ rác, chậm rãi ra đời trong những năm tháng đó. Duy Na cười khổ nhìn cô, khẽ xoa tóc mai của cô, "Nini, nó đối với em mà nói chỉ là một câu chuyện, cần gì phải để ý như thế?" Khẽ rủ long mi xuống, che dấu nội tâm bi thương, có lẽ trước kia là như vậy, nhưng bây giờ đối với cô mà nói, nó đã không còn là một câu chuyện bình thường nữa! Nó là chân thật, hồ nước lạnh lẽo kia, chiếc xe lửa bốc khói dày đặc, căn chòi nhỏ của Haig. . . . . . "Em chỉ không muốn chị giấu chuyện này ở trong lòng thôi." Duy Na có chút cảm động, khẽ ôm lấy cô, "Nini, cám ơn em!" Nhìn bóng đêm đằng xa, giọng của chị nhẹ nhàng vang lên bên tai cô, "Em cũng biết kết cục đã được định trước, chúng ta căn bản không thể thay đổi. Không cần suy nghĩ nhiều làm gì, nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai còn phải đi học nữa!" Không thể thay đổi sao —— Đúng thế! Kết cục sớm đã được định ra, cô vốn không nên ưu thương như vậy, không phải cô đã sớm biết như vậy rồi sao? Nhưng mà —— vì sao lòng cô lại đau như vậy. Trong lòng giống như đánh rơi mất thứ gì vậy? Chẳng lẽ cô thật sự muốn cam chịu số phận, mặc kệ cứ để kết cục phát triển như trong nguyên tác, để cho Sievert và Lily chết, nhưng cô làm được sao? Cô có khả năng xem tất cả mọi chuyện như chưa từng xảy ra không, xem nó như là cái kết của một câu chuyện sao? Không! Cô làm không được, cô thật sự làm không được. . . . . . Duy Na, cho dù chị đã thông suốt và có thể bình tĩnh trước cái chết của Tom Riddle, nhưng cô vẫn không thể đứng nhìn kết cục cuối cùng của người mà cô quan tâm được. Sievert là rụt rè đáng yêu tuy hơi khó tính, Lily thì tràn đầy nhiệt huyết. Ngay cả james bọn họ, bây giờ vẫn rất ngây thơ. Dù sao chúng vẫn là những đứa nhỏ, sao cô có thể bỏ xuống được, nắm tay thật chặc. "Nini, ngày mai chị sẽ đi Bỉ, ba bảo chị qua đó tham dự nghiên cứu khe hở thời không, có lẽ sẽ không trở về trong thời gian ngắn." Lúc Duy Na bước ra tới cửa, thì xoay người nói với cô. Cuối cùng thì chị cũng đã thành công, thông qua cuộc khỏa sát nghiên cứu thời gian ở nửa tháng trước, chính thức trở thành một thành viên trong đó, có thể làm việc cùng với ba mẹ. Nhưng giờ phút này, Duy Na lại không cảm thấy vui vẻ gì, chỉ lo lắng nhìn cô, "Một mình em ở nhà phải cẩn thận, sau này được nghỉ chị sẽ trở về thăm em." Đôi khi cô thường hay suy nghĩ, nếu lúc đầu Duy Na không xuyên sai thời gian, mà đến triều Thanh, thì có phải mọi thứ đều sẽ khác hay không. Chị ấy tuyệt đối sẽ không yêu ai ở thời đại mà người đàn ông có ba vợ bốn nàng hầu này, bởi vì dưới sự giáo dục của mẹ, chúng ta tôn trọng, tán thành tình yêu thuần khiết. Mà bọn họ lại vô cùng bẩn, cả người từ trên xuống không biết đã bị bao nhiêu người chạm qua, nghĩ đến thôi đã cảm thấy buồn nôn rồi. Mà khi Duy Na xuyên sai thời gian đến gặp Voldemort, lúc ấy Voldemort vẫn còn là một đứa trẻ ngây thơ, đối với chị ấy mà nói, căn bản không có lực phòng bị. Cô nhẹ nhàng đáp ứng, nhưng ánh mắt lại nhìn đồng hồ trên cổ tay Duy Na, rốt cuộc phải làm thế nào mới có thể lấy nó từ trên tay chị đây. Ngày mai chị sẽ rời đi, hơn nữa không biết ngày nào trở về. Luận văn đã viết xong rồi, nhưng kỳ nghỉ của cô chỉ còn có vài ngày. Cô không thể chờ đợi thêm được nữa, bằng không nếu cứ tiếp tục đợi thì thời gian sẽ kéo dài rất lâu. Đến lúc đó tất cả đều đã quá muộn, suy cho cùng cô cũng không biết tính toán khoảng cách thời gian như thế nào, nhưng cô biết thời gian của bọn họ trôi qua nhanh hơn so với chỗ cô. Cô trở về mấy ngày nay, không biết chỗ bọn họ đã trôi qua bao lâu rồi, không biết Lily có ổn không? Cô nhất định phải nhanh chóng trở lại —— Buổi chiều ngày hôm sau, sau khi kết thúc tiết học cô trở về nhà, hành lý của chị đã chuẩn bị tốt, ăn cơm chiều xong sẽ rời đi. "Nini, em có nhìn thấy đồng hồ của chị đâu không?" Chị lo lắng nhìn cô. "Không có." Trong lòng của cô hơi lo lắng, nhưng biểu tình trên mặt vẫn không chút thay đổi. Chị bối rối nhìn cô, "Vậy làm sao bây giờ, vừa nãy chị rõ ràng đặt nó ở trên bàn. Làm sao có thể không thấy được?" "Chị, máy bay sắp cất cánh rồi sẽ không kịp mất, chị đi trước đi! Em sẽ ở nhà tìm, sau khi tìm được sẽ cất nó giúp chị." Nhìn đồng hồ trên tường, từ giờ đến lúc máy bay cất cánh còn không quá 2 tiếng, mà từ nhà đến sân bay mất thêm nửa tiếng. Cô vội vàng thúc giục nói. Vừa mới nãy nhân lúc Duy Na cởi đồng hồ ra đi rửa tay, cô đã lén giấu đồng hồ thời gian đi. Bây giờ trong ánh mắt bối rối của Duy Na, cô có hơi thấp thỏm bất an, nhưng mà cô không chú ý được nhiều như vậy. Nếu không mạng Lily chỉ sợ sẽ không giữ được, đến lúc đó không biết Sievert sẽ gặp bao nhiêu khó khăn. Tựa hồ mọi chuyện đều bắt đầu khi Lily chết, cô sẽ không để cho tất cả mọi chuyện xảy ra, cô muốn thay đổi tất cả, cô không quan tâm, nó sẽ thay đổi thời không (thời gian+ không gian) thế nào. Hơn nữa đây chỉ là một câu chuyện, cũng không ảnh hưởng đến dòng chảy lịch sử. Nói thật, nếu thời không thay đổi, sẽ tạo ra kết quả như thế nào? Cô cũng không biết, nhưng dù sao vẫn tốt hơn là không làm cái gì cả. Nói cô lỗ mãng cũng được, nói cô vô cớ gây rối cũng được! Nếu đây là số mệnh, cô muốn nghịch thiên (làm trái ý trời) một lần. . . . . . Lúc ấy ở cái thế giới kia, cô vẫn luôn đóng vai là một người đứng ngoài xem diễn biến câu chuyện, không dám thay đổi hay làm sai lệch kết cục quá mức. Cho đến khi trở về thế giới hiện tại, cô mới phát hiện cô đã để lại đó thứ gì, trái tim của cô mách bảo rằng cô phải trở về. . . . . . Nơi ấy có người đang đợi cô, cô cần thay đổi vận mệnh của Sievert và cứu mạng Lily. Nhìn thời gian trôi qua, nhưng đồng hồ thời gian vẫn chưa được tìm thấy. Lúc đầu Duy Na định hoãn chuyến bay lại, đợi khi nào tìm được đồng hồ thời gian rồi mới đi, khiến cho cô sợ tới mức cả người đổ mồ hôi lạnh, khi cô nghĩ tất cả kế hoạch sẽ bị ngâm nước nóng, phải tìm cơ hội khác. Thì ba gọi điện thoại tới, bảo sáng sớm ngày mai, phòng nghiên cứu có một cuộc hội nghị quan trọng, không thể vắng mặt. Cho nên Duy Na đành phải dặn cô, "Sau này nếu em tìm được, thì đừng táy máy làm bậy, cứ để trong phòng chị, chị sẽ nhanh chóng trở về lấy." "Biết rồi, chị đi nhanh đi! Nếu không sẽ không kịp đâu." Cảm ơn ba ba, cảm ơn viện nghiên cứu. Chờ Duy Na trở về, thì có lẽ cô gần như đã giải quyết được mọi chuyện. Duy Na vừa kéo hành lý, vừa lo lắng nhìn cô. Nhưng cuối cùng vẫn cắn môi, bước ra ngoài cửa. Thẳng đến khi đưa chị ấy lên xe, cô mới lấy đồng hồ thời gian từ trong lòng ra, đi về phòng, thu xếp hành lý đơn giản, lấy ra đũa phép từ dưới giường bỏ vào trong người. Nhìn cây đũa phép màu trắng, cô cảm thán mỉm cười, sau khi từ nơi đó trở về đây, ta hoàn toàn không hề đụng vào nó, sợ bị chị phát hiện, nhưng mà bây giờ lại phải sửa dụng nó rồi. Đóng cửa lại, nhìn đồng hồ thời gian trước mắt, có lẽ Duy Na cho rằng, cho dù cô tìm được đồng hồ thời gian cũng sẽ không sử dụng, chỉ có thể để đấy, nên mới yên tâm rời đi. Chị ấy chưa từng nghĩ đến chuyện cô sẽ hứng thú đọc bút ký nghiên cứu của mình. Nhẹ nhấn nút, cơ thể bắt đầu biến hóa, cảm giác quen thuộc vây quanh cô. Rốt cục cô cũng có thể trở về rồi. . . . . . Sievert, Lily các cậu có khỏe không?