Slytherin hắc ám ánh sáng
Chương 23 : Thời gian cách biệt thống khổ.
Từ thế giới phù thủy trở về đã được 1 tháng rồi, sức khỏe của cô cũng dần dần khôi phục bình thường. Nhưng trong lòng lại trống rỗng, giống như bị ai lấy đi một khối vậy. Cả ngày đần độn tinh thần không dậy nổi. Hoặc là lúc xem phim “Harry Potter”, bỗng nhiên sẽ khóc . Lúc mới đầu chị và bạn bè cô đều sợ hết hồn, tưởng cô bị trúng tà .
Duy Na, chị ấy. . . . . . Cũng không biết cô trộm đồng hồ thời gian của chị, cũng không biết cô từng đến thế giới kia. Khi cô khóc từ nơi đó trở về, thì phát hiện chị vẫn chưa tỉnh. Nói ra cũng thật kỳ quái, cô ở thế giới đó cũng được nửa năm không sai biệt lắm! Nhưng ở nơi này chỉ 7 tiếng đồng hồ ngắn ngủn mà thôi.
Sau khi lặng lẽ đeo đồng hồ thời gian trở lại cổ tay Duy Na, cô làm bộ giống như bình thường trở về phòng nghỉ ngơi, đợi chị ấy gọi cô rời giường. Chị Duy Na cũng không phát hiện bất cứ điều gì bất thường, nhưng cô biết được một chuyện, cô biết được quá khứ, mà chị đã che dấu, mặc dù những chuyện Dumbledore kể rất mơ hồ, nhưng tự bản thân cô lại có thể đoán được bảy phần, còn những điều khác chỉ có thể từ chỗ chị mới có thể biết được. Nhưng điều kiện tiên quyết là chị ấy phải nói với cô. Vì sao rõ ràng hai người yêu nhau, nhưng cuối cùng lại có kết cục như vậy, khiến cho mọi người vừa khó hiểu vừa đau lòng. Rất nhiều chuyện nếu không phải là người trong cuộc, căn bản không thể hiểu được loại tình cảm bi thương đó.
Ngẫm lại thì lúc cô bước vào thế giới kia, cô chỉ đứng xem với tư cách là một người ngoài cuộc, ở góc độ đó sẽ không thể nào hiểu được cuộc sống của chị, hơn nữa thời gian cô ở lại chỗ đó cũng không dài, trong khoảnh khắc chia tay, cái cảm giác đau khổ, khó dứt bỏ cho đến bây giờ vẫn còn nguyên trong cô. . . . . . Huống chi là chị, đã ở chỗ đó suốt 6 năm, để lại tình yêu, để lại nổi lưu luyến không muốn rời xa khắc sâu như thế.
"Duy Na, chị cảm thấy tại sao Voldemort lại biến thành như vậy?" Lúc đang xem tập “Harry Potter và hoàng tử lai” thấy diễn đến cảnh Tom Riddle lúc còn trẻ tuổi thì cô cố ý hỏi chị ấy thử.
Ngay trong nháy mắt, cô rõ ràng nhìn thấy chị ấy lộ ra vẻ đau xót, rất nhạt. Trước kia, cô chưa từng nghĩ tới mặt này, cho nên không có phát giác ra. Nhưng bây giờ, cô cố tình quan sát, thì phát hiện chỉ cần nhắc tới Tom Riddle hoặc Voldemort, ánh mắt của chị sẽ thay đổi nhưng rất nhỏ, dường như đang cố nén một nỗi buồn nào đó.
Sau một hồi im lặng, giọng nói của chị mới chậm rãi truyền đến, " Mỗi người đều có một sự lựa chọn khác nhau!" Sự dao động trong ánh mắt chị đã biến mất, làm cho người ta hoàn toàn không cảm giác được.
Cô có chút do dự hỏi chị, "Ở thế giới đó chị đã gặp hắn rồi sao?"
Duy Na sững sờ, nhìn cô, bộ dạng vừa muốn nói lại vừa không muốn nói, "Làm sao, chị có thể quen biết loại người như Voldemort được?" Trong giọng điệu chị có phần hơi giễu cợt trào phúng.
Nói dối, rõ ràng chị ấy đang nói dối, cho dù cô không phải là Dumbledore kia, biết được quá khứ của chị, chỉ là bây giờ cô nhìn vẻ mặt lúc này của chị vẫn có thể hiểu được, rất rõ ràng, chị ấy đang gạt cô hoặc có nói là chị đang lừa dối chính bản thân mình. Duy Na chị ấy không phải một người hài lòng với cuộc sống bình thường, chị ấy hướng tới một cuộc sống oanh oanh liệt liệt, chị đã từng nói, bất kể là ở đâu vào thời điểm nào, cũng quyết không để cuộc đời mình trôi qua một cách uổng phí. Vì thế khi chị ấy bước vào thế giới phép thuật, thì làm sao có thể không làm cái gì mà đi ra được.
"Chị cũng học phép thuật ở trường Hogwarts, sao lại không biết?" Cô tiếp tục hỏi chị.
Trong ánh mắt Duy Na lóe lên sự đau đớn, xen lẫn một chút không kiên nhẫn nhìn cô, rồi đứng dậy trực tiếp trở về phòng, "Chị không muốn nhắc lại chuyện ấy, tự mình em từ từ xem đi! Nhớ làm luận văn bổ sung của mình nữa, giáo sư trường em đã gọi điện thoại về nhà , nói rằng em kéo dài quá lâu rồi."
Trong phim vẫn còn đang phát cảnh quá khứ của Tom Riddle, nghe chất giọng đầy nham hiểm của hắn đang nói chuyện với Dumbledore: "Tôi còn có thể nói chuyện với rắn, là chúng nó tìm tôi trước đấy, chúng nó tìm tôi nói chuyện. Ngài cảm thấy tôi bình thường sao?"
Nhìn cửa phòng Duy Na đóng chặc, chị chưa từng nói những lời như thế với cô. Lòng của cô có chút đau, cắn môi dưới, cố nén nước mắt sắp chảy xuống, Duy Na, chừng nào thì chị mới có thể đối mặt với sự thật đây? Chị có biết rằng chị càng trốn tránh, thì càng thống khổ hay không, chị rõ ràng. . . . . . Biết mình có tình cảm đối với hắn, vì sao. . . . . . Chị lại muốn lừa gạt bản thân? Cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì chị cũng sẽ chịu không nổi .
" Cậu thấy thế nào?"
"Tớ thấy tiểu thư Belle còn có thể sống được, thật sự là may mắn."
Giọng nói này, cô ngơ ngác nghe giọng nói truyền ra từ trong TV, lòng có hơi rung rẩy, là Severus?
Cô nhìn chằm chằm Severus Snape trong phim, cậu đang cầm đũa phép, treo cái vòng cổ kia lên. Không phải! Hắn không phải là Sievert, hắn là Alan Rickman*. Tuy cô không biết lúc Sievert chân chính làm giáo sư có giống hắn diễn hay không, có vẻ quyến rũ, vẻ lo lắng như vậy hay không. Cô chỉ biết Severus mà cô quen, chỉ là một cậu bé vừa khó tính lại biết quan tâm, cậu ấy sẽ vì một câu khích lệ của giáo sư mà đắc ý, cậu ấy sẽ vì ánh mắt kỳ thị của người khác mà thương tâm, cậu ấy sẽ vì một câu ca ngợi mà hưng phấn, cậu ấy cũng sẽ. . . . . . Sẽ. . . . . .
*Alan Richman: diễn viên đóng vai giáo sư Snape.
Cô thật sự muốn biết tất cả cảm xúc của cậu ấy, cô muốn nhìn cậu ấy lớn lên. Không chỉ Severus, còn có Lily, một cô bé luôn làm nũng, luôn dựa dẫm ỷ lại cô, và luôn gọi cô là chị Khả Ny. Kết cục của hai người họ không nên bi thảm (bị thương+ thê thảm) như vậy, cô muốn bọn họ sống thật vui vẻ.
Nhưng hiện tại cô có thể làm được cái gì, trở về sao? Chẳng biết đồng hồ thời gian đã khôi phục rồi hay chưa, từ khi đồng hồ thời gian mang cô trở về, thì nó đã tự động phong ấn chức năng phép thuật. Bây giờ nó chỉ là một chiếc đồng hồ xem giờ giấc bình thường . Với lại cho dù nó đã khôi phục, thì cô có nắm chắc lấy nó từ trong tay chị lại một lần nữa sao? Cơ hội như thế là chỉ có thể gặp mà không có thể cầu . Lần trước do chị quá đau khổ, cho nên không phòng bị. Cô cũng không dám chắc chắn sẽ có cơ hội như thế lần nữa hay không.
Trong khi đang tìm kiếm cơ hội, về chuyện của chị, cô vẫn muốn hỏi cho rõ ràng. Nếu không những vất vả cố gắng của cô, rồi cả việc xuyên không nữa, vậy là vì cái gì? Cô không thể mặc kệ, để chị ấy tiếp tục như vậy được, nếu không sớm muộn gì chị Winna cũng sẽ gục ngã.
Nhưng từ khi Duy Na trở về phòng, mãi cho đến buổi tối cũng chưa từng bước ra, ngay cả khi gọi chị xuống ăn cơm trưa cũng không có phản ứng. Cô cũng không dám cứng rắn đi quấy rầy chị ấy, chị ấy cần yên tĩnh một lúc.
"Ny ny, đã ngủ chưa?" Âm thanh êm ái của chị xuất hiện ở cửa.
"Dạ chưa ạ, chị vào đi."
Sau đó cửa mở ra, Duy Na mặc một áo ngủ màu tím đi tới, cô có thể nhìn ra được chị ấy hoàn toàn không có ý đi ngủ.
" Có chuyện gì sao chị?" Cô nhẹ nhàng hỏi, nếu không có việc gì thì chị ấy tuyệt đối sẽ không tới tìm cô trễ như vậy .
Duy Na hơi áy náy nhìn cô, "Xin lỗi em, Ny Ny, buổi trưa hôm nay chị không nên nói chuyện hung dữ với em như thế."
"Không! Là em không nên hỏi mới đúng. Là em sai khi khêu gợi lại quá khứ đau buồn của chị." Hóa ra là chị sợ cô tức giận chuyện lúc trưa, nên tới tìm cô xin lỗi. Cô cũng không trách chị ấy, thật ra gần dây cô rất hay bị đãng trí, ngay cả luận văn cũng quên viết luôn.
Winna ôn hòa sờ sờ đầu cô, đầy cưng chìu và yêu thương, "Ny Ny, chị cũng không muốn giấu giếm em bất cứ chuyện gì. Nhưng chuyện ở thế giới kia, chị thật sự không muốn nhắc lại, em có thể hiểu cho chị không?"
"Em biết. Nhưng mà em không muốn chị buồn." Chị càng không muốn nhắc tới, cô lại càng lo lắng. Rất nhiều chuyện nếu không nói ra , người bên ngoài đoán sẽ càng thêm kinh khủng, nghiêm trọng hơn. Thế giới của chúng ta và bọn họ đều không liên quan gì đến nhau, tuy nó chỉ là một câu chuyện xưa. Nhưng khi nó tác động vào lòng chúng ta thì nó không đơn giản chỉ là một câu chuyện xưa nữa. Chúng làm cho chúng ta vướng bận, lo lắng, khổ sở.
Chị miễn cưỡng cười nhìn cô, "Thì ra em đã sớm nhìn ra, chị còn tưởng rằng chị đã che giấu vô cùng tốt chứ?"
Cô cười khẽ, Winna, chị thật khờ! Mặc dù lúc cha mang chị về, cũng không nói nguyên nhân cho cô biết, nhưng hai chị em đã sống chung với nhau mười mấy năm, làm sao chị có thể giấu cô được? Mỗi ngày giả bộ giống như không có chuyện gì ở trước mặt cô, nhưng thật ra mỗi đêm lại âm thầm khóc gọi tên ở trong phòng . Có lúc sẽ quên thời ăn cơm; khi ngủ thường mơ thấy ác mộng liên tục; Ngay cả khi qua đường cũng không tránh xe. . . . . .
Rất nhiều sơ hở, làm sao cô lại không phát hiện được. Chỉ là lúc ấy cô không biết nguyên nhân thôi. Bây giờ cô đã biết, vậy mà chị vẫn cho rằng cô không biết cái gì sao?
"Duy Na, nếu chị không cởi bỏ được khúc mắc, thì mãi mãi chị không bao giờ vui vẻ được đâu."
Mất một lúc lâu, Duy Na thở dài, miễn cưỡng cười ra tiếng, " Cỡ bỏ như thế nào? Loại chuyện này có phương pháp giải quyết sao?"
"Ít nhất chị không nên trốn tránh, phương pháp duy nhất giải quyết vấn đề này chỉ có đối mặt với nó mà thôi." Nếu một mực trốn tránh, vấn đề chỉ càng nghiêm trọng, vào sâu trong lòng chị, rồi gây tổn thương cho chị.
"Đối mặt?" Nụ cười của chị hơi chút châm chọc, không phải với cô, mà là với chính bản thân chị ấy, " Đối mặt như thế nào, lại trở về, ở bên cạnh hắn?"
"Vì sao không thể?" Cô nghi hoặc, đây là phương pháp thích hợp nhất để giải quyết vấn đề, nhưng vì sao lại không được ? Cô nhớ lúc trước không phải ba mẹ đã đồng ý cho chị lại trở về đó sao? Chị còn do dự cái gì. . . . . .
Trong giọng nói của chị ấy có xen lẫn sự chua sót mãnh liệt, có đối thế sự không thể nề hà, "Lại trở về một lần nữa, nghỉ ngơi vài năm, rồi tiếp tục trở về sao? Ny Ny, tuy rằng em không phải là người nghiên cứu thời gian không gian, nhưng em cũng nên biết rằng, cơ thể của chúng ta không thể dung nạp vào một không gian khác ( hay có thể hiểu là cái thế giới Hp không cho phép sinh vật sống ở không gian khác xâm nhập trái phép vào nó), chúng ta căn bản không cách nào sống lâu hơn ở nơi đó. Nếu bọn chị nhất định sẽ bị chia cắt, thì cần gì phải gò ép nhau. Điều này đối với chị hay với hắn, đều là một loại tra tấn!"
"Vậy chị có thể nghỉ ngơi ở đâu đó vài năm rồi trở về, dưỡng thân thể thật tốt rồi đi thì tốt rồi." Đây cũng là một cách, tổng so với cái gì cũng không làm tốt!
Sau khi chị nghe đề nghị của cô xong, bất đắc dĩ cười nói: "Nyny, ngươi có biết khái niệm bất đồng không gian có nghĩa là gì không?"
“Đương nhiên em biết!" Bất đồng không gian, tiếng thông tục nói đúng là, thời gian của chúng ta và của bọn họ không giống nhau, một ngày của chúng ta, thì bọn họ là —— rốt cục cô cũng kịp phản ứng, hiểu được, tại sao vẻ mặt của chị lại chua sót như vậy. Cô cắn chặt môi khó khăn chịu đựng, không để cho mình sợ hãi kêu ra tiếng. Một ngày của chúng ta, là mấy tháng của bọn họ, hoặc lâu hơn. Cũng có thể một ngày của bọn họ là một năm của chúng ta, thời gian không đồng đều và cân bằng . Không có một ai biết cách tính toán khoảng cách không gian cả, trừ phi tự bản thân mình đi tới đó kiểm chứng.
"Khả Ny, em cảm thấy làm bạn mấy tháng đổi lấy là sự chờ đợi mấy năm; vài năm ở bên nhau đổi lấy vài thập niên cô độc, đây có phải là hạnh phúc không?"
Không —— Tuyệt đối không phải là hạnh phúc, rốt cục cô đã hiểu được ý của chị, đúng là, tình trạng cơ thể của chúng ta không có cách nào để tồn tại ở không gian khác (thế giới khác).
Trải qua quá trình xuyên không lần này, cô có thể cảm giác được khoảng cách thời gian mãnh liệt ra sao. Có lẽ trong khoảng thời gian cô trở về, bọn họ đã trải qua không biết bao nhiêu năm tháng tang thương rồi, là như thế phải không?
Truyện khác cùng thể loại
60 chương
21 chương
72 chương
60 chương
107 chương
44 chương
105 chương