Slytherin hắc ám ánh sáng
Chương 15 : Độc dược sói.
Vào ban đêm trong phòng học độc dược cô đang kêu lên buồn bã chán nản!!!
Sớm biết như thế, cô sẽ không sảng khoái đồng ý như vậy, trời ạ! Không có Sievert, thì phải điều chế độc dược Sói này như thế nào đây?
Cho dù đã tìm được phương thuốc ở trong sách rồi, cô cũng không biết làm! vị "Thảo chửa gà." Này là thứ gì? còn "Bò mật." Là cái gì vậy. A! ! ! Điên rồi! hai ngày này Lily phải giúp đỡ cho Sievert, đã rất mệt rồi, cô cũng không muốn đi làm phiền Lily.
“Quả mã lân.” này, sao cắt mãi không ra vậy, trong công thức nói rất đơn giản mà! Châm nước. . . . . . Thêm "Chi giấu thảo.", sau đó thêm. . . . . .
"Cậu đang làm gì ở đây, muốn tự sát sao?" Bỗng nhiên một âm thanh cuồng nộ vang lên ngay bên cạnh, lôi kéo cái tay đang định ném dược liệu vào trong nồi thuốc của cô.
Sievert!
"Cậu tới đây làm gì? Không phải nói không bao giờ để ý tới tớ sao?" Cô tức giận bỏ tay Sievert ra.
Trong nháy mắt, ánh mắt cuồng nộ của Sievert bắt đầu lạnh xuống nói "Cậu nghĩ rằng tôi muốn đến chắc, nếu cậu cứ tiếp tục như vậy , thì cả phòng học này có thể sẽ bị phá hủy! Tôi chỉ không muốn Slytherin bị trừ điểm thôi."
"Xảy ra chuyện gì tớ sẽ tự mình chịu trách nhiệm, cậu ra ngoài đi!"
Không muốn giúp, cũng đừng có quản cô, cô muốn làm cái gì là chuyện của cô. Đem toàn bộ thuốc trong tay quăng vào, dùng gậy thuốc quấy vài cái.
Một làn khói đen dày đặc bay lên từ trong nồi thuốc!
Bã thuốc cũng bắt đầu nổi lên từ bên trong đám bọt bong bóng, tỏa ra mùi hôi thối nồng nặc , cô che mũi ho khù khụ, sao nhiều khói như vậy, sẽ không nổ đấy chứ? cô vội vàng lui lại mấy bước.
Không biết Sievert đã lấy cái gì từ trong tủ thuốc ra, rồi nhanh chóng đổ vào nồi, làn khói dày đặc cũng từ từ tan ra rồi biến mất, dịch thể thuốc từ màu xanh vốn có đã chuyển thành màu đen ngòm của cặn bả thuốc.
Bà mẹ nó! Lại thất bại, đành phải làm lại từ đầu! cô rủa thầm trong lòng, cái thứ quái gì đây!
"Rốt cuộc cậu đang làm gì?" Sievert cau chặt mày.
Không để ý tới Sievert, đọc bùa " Tergeo *!", dọn sạch sẽ bã thuốc trong nồi, sau đó cô lại tiếp tục nghiên cứu cách pha chế phương thuốc trong tay.
* Tergeo: tẩy sạch
"Đây là cái gì?" Sievert cướp lấy phương thuốc của cô, nghi ngờ hỏi.
Cô nhăn mặt nhíu mày "Trả lại cho tớ!"
Sievert lấy phương thuốc đi đến bên kia, cẩn thận nhìn , không để ý tới sự kháng nghị của cô.
Một hồi lâu, Sievert không một tiếng động xoay người, cau mày nhìn cô nói: "Cậu lấy được tờ giấy này từ đâu ?" Cô quay người phớt lờ câu hỏi của Sievert, dựa vào cái gì muốn cô nói cho cậu biết! Rõ ràng là một cậu bé xấu xa, giả bộ chín chắn cái gì!
"Đây là một loại phương thuốc cổ truyền về trị liệu sói độc ! Cho dù đệ tử cấp bảy năm cũng khó có khả năng điều chế ra được , cậu đến đây điều chế cái này để làm gì?" Sievert nghi hoặc hỏi cô.
"Trả tớ coi!" Đoạt lấy phương thuốc từ trong tay Sievert, đương nhiên cô biết đây là loại độc dược chỉ có đệ tử cấp bảy mới có thể làm được, nhưng hiện tại cô nhất định phải có! Nếu không Lupin phải làm sao bây giờ?
Cô cầm dao lên, nhìn về phía ‘quả mã lân ’ đáng ghét, bắt đầu cắt nó, nhưng rất nhanh chóng ‘quả mã lân ’ trong tay của cô lại tiếp tục bị hư lần nữa, hôm nay đã 17 lần rồi.
Cắt nửa buổi cũng không có kết quả, rốt cục Sievert cũng không thể nhìn tiếp được nữa, đoạt lấy cây dao trong tay cô, cầm “Quả mã lân” trên bàn, dùng dao đè xuống, liền xuất hiện nhựa mủ chảy ra từ bên cạnh “Quả mã lân”.
Cô trợn mắt há mồm nhìn động tác thuần thục của Sievert, châm nước, thêm thuốc, cắt thuốc, thỉnh thoảng nhìn giấy công thức để trên bàn, lại vừa nhìn đống dược liệu cô đặt bên cạnh, hai lông mày nhíu chặt, một lần nữa lấy ra từ trong tủ một số thuốc, đều là những loại cô chưa thấy bao giờ, cậu ấy giống như đã pha chế nó hơn ngàn vạn lần vậy. Nhìn thái độ của Sievert, có vẻ như cô đã lấy nhầm thuốc rồi, cô sờ lên tóc buồn rầu, thảo nào lại làm sai, ngay cả thuốc cô cũng lấy không đúng mà.
Nhưng việc này cũng không có thể trách cô hoàn toàn được! Có rất nhiều vị thuốc ngay cả nghe, cô cũng chưa từng nghe qua, chỉ là chiếu theo tên được dán trong tủ thuốc mà đi tìm.
Nhìn Sievert nghiêm túc chăm chú nhìn dung dịch trong nồi thuốc, mồ hôi trên đầu cũng bắt đầu chảy ra .
Cô khẽ thở dài một tiếng, những ủy khuất tức giận kia bây giờ đều không còn, dù sao đứa nhỏ này! Cũng là người thân duy nhất của cô ở thế giới này, lấy khăn tay trong người giúp Sievert lau mồ hôi, đôi mắt của cậu ấy vẫn luôn chăm chú nhìn nồi độc dược, chưa từng rời khỏi một phút nào, lẳng lặng cầm cây gậy lớn quấy thuốc. . . . . .
Không biết đã bao lâu rồi, nhìn dược chất màu lam trong nồi, rồi nhìn Sievert cười vui mừng, thì cô biết đã thành công. Màu sắc và hình dạng đều giống hệt như phương thuốc đã viết, cô cũng vui vẻ lôi kéo Sievert kêu lên : "Cuối cùng cũng thành công!" Vậy là sau này Lupin không cần phải lo lắng rằng mình sẽ gây tổn thương cho mọi người vào đêm trăng tròn nữa rồi, thật tốt!
"Cậu cần thuốc này để làm gì?" Sievert nhẹ nhàng hỏi.
Lấy chai thuốc đổ dược trong nồi vào, "Đưa cho Lupin!" Thời điểm cô ý thức được mình đã nói cái gì đó, thì không khí xung quanh đã bắt đầu đóng băng rồi.
Bây giờ cô chỉ muốn cắn đứt lưỡi mình cho xong, vốn bầu không khí đang tốt dần lên lại bị cô phá biến thành như vậy.
"Cậu điều chế thuốc này là vì Lupin?" Sievert nổi giận nhìn cô, so với trước kia cơn tức này chỉ có hơn chứ không kém, cô không biết phải trả lời Sievert thế nào, vì cô đã từng hứa với Lupin, sẽ không nói chuyện của cậu ta cho bất kỳ ai.
Sievert hung hăng nhìn cô, giống như tức giận đã tràn đầy nhưng không tìm thấy chỗ để phát tiết, miệng há ra một hồi không nói được câu nào, rồi chợt hất trường bào đi ra ngoài cửa.
Thật soái nha! Nếu áo choàng bay lâu thêm một chút thì càng đẹp trai!
Nhưng cho dù có đẹp trai hơn thì vẫn là một người bạn nhỏ khiến cho người ta phải hao tổn tâm trí rất nhiều , thật hết cách mà. . . . . . Chẳng lẽ một chút chín chắn cũng không có? Nhìn bình độc dược trước mặt , cô nghĩ rằng cô nên cảm thấy may mắn mới đúng! Ít nhất cậu ấy không có đập bể bình thuốc mà đưa nó cho cô , nếu không cô còn phải làm lại nó lần nữa!
Vội vàng đuổi theo, rốt cục cũng đuổi kịp cậu ấy trên hành lang nhà Slytherin "Sievert, cậu đứng lại đó!"
Sievert do dự một chút, rồi quyết định dừng bước chân của mình, nhưng không quay người lại. Cô đi lên đứng ở trước mặt cậu ấy, nhìn vẻ mặt không được tự nhiên của cậu, cô thở dài hỏi: "Sievert, cậu thật sự không muốn quan tâm đến tớ nữa à?"
Sievert quay mặt đi, tránh né không trả lời, cô lại đi tới đứng trước mặt cậu ấy, buộc cậu ấy phải nhìn cô "Chúng ta là người một nhà mà! Cậu định sau này cũng không nói chuyện với tớ sao?"
"Người một nhà?" Sievert sững sốt nhìn đôi mắt của cô.
Cô nghiêm túc ra sức gật đầu, ánh mắt tràn ngập nguy hiểm nhìn Sievert , con dơi nhỏ! Cậu thử dám nói không phải xem.
Nhìn đôi mắt trống rỗng của Sievert dần dần có chút thần thái, sau đó lại vui sướng nhìn cô.
Cô phồng miệng, thở phào một hơi, cô biết chẳng qua là Sievert sợ cô qua lại thân thiết với james quá sẽ không quan tâm đến cậu nữa . Thế nhưng Sievert quá ngốc rồi, đừng nói bây giờ cô không có bao nhiêu thiện cảm với bọn james, coi như cô có thiện cảm với bọn hắn đi , thì nhiều nhất cũng chỉ là quan hệ bạn bè , trong khi Sievert và Lily lại là người nhà của cô! Là em trai và em gái của cô, bạn bè cho dù tốt , nhưng trước sau người nhà mới là quan trọng nhất.
Nhìn sắc mặt của Sievert dịu đi , cô nhẹ nhàng tiếp tục nói với cậu ấy: "Tiểu Sievert, đừng tức giận nữa! Cùng lắm thì tớ hứa với cậu, sau này sẽ ít qua lại tiếp xúc với bọn hắn được không?".
"Tớ ghét bọn hắn!" Sievert nói với cô .
"Tớ biết! Nói thật tớ cũng không thích bọn hắn lắm!" Cô bày tỏ lập trường của mình.
Sievert cau chặt lông mày, tức giận nói: "Vậy tại sao tối hôm đó cậu lại ở cùng bọn hắn! Bây giờ còn vì cái người nhát gan kia pha chế độc dược."
"Ngày đó là ngoài ý muốn, tớ thề!" Cô nhanh chóng giơ tay lên thề. Về phần độc dược sói. . . . . cô nghĩ vẫn không nên nói cho cậu ấy biết! Dù sao chuyện này cũng là chuyện riêng tư của Lupin, với lại cô đã hứa với Lupin sẽ không nói việc này cho người khác biết, " Công thức độc dược Sói là tớ mượn của bọn hắn, đã pha chế xong thì dĩ nhiên phải đưa cho bọn hắn nghiên cứu rồi !" Rất xin lỗi! Sievert, tha lỗi cho cái tội che giấu nho nhỏ của cô.
Sievert nhìn cô , vừa bất đắc dĩ vừa không cam lòng nói : "Sau này không được tìm bọn hắn nữa, muốn nghiên cứu thì nói tớ sẽ đi tìm cho cậu!".
Cô gật đầu cười khẽ nói : " Được, sau này chuyện gì cũng đều nghe theo Sievert." Nhìn vẻ mặt không có biện pháp với cô của cậu ấy, cô cười càng rực rỡ hơn, tiểu quỷ này, thật sự là một người có ham muốn chiếm giữ rất mạnh, không biết vợ cậu ấy sau này làm sao chịu được. . . . . . Nhưng với điều kiện là cậu ấy phải có vợ, nhớ đến Lily, cô lại bắt đầu cảm thấy tương lai vô cùng mịt mờ.
Kể từ khi cô hòa thuận với Sievert, mỗi ngày Lily đều rất vui vẻ, bởi vì cô bé không cần phải nhìn vẻ mặt “thối” của Sievert và cô nữa! Còn Lupin sau khi sử dụng độc dược sói, mặc dù lúc biến hình không khôi phục lý trí hoàn toàn, nhưng so với trước kia thì tốt hơn nhiều, sẽ không tấn công mọi người lung tung , dù đứng trong ‘phòng Hét’ cũng coi như bình an vô sự, chung quy cô vẫn cảm thấy công thức pha chế ‘độc dược sói’ có phải chưa đầy đủ hay không, nên mới làm ra hiệu quả không rõ ràng như vậy.
Sau đó Sievert lại nói cho cô biết, thật ra cái công thức ‘ độc dược sói’ mà cô lấy kia, có rất nhiều thiếu sót, trong đó còn có mấy loại thuốc bổ trợ, chỉ cần không cẩn thận một chút sẽ gây chết người. Lúc biết được, nó khiến cô toát cả mồ hôi lạnh, nếu lúc đó Sievert không xuất hiện ở phòng học độc dược, như vậy không phải là cô bị độc chết trong quá trình chế dược, thì là Lupin chết do uống thuốc cô điều chế ư.
Nguy hiểm thật!
Bây giờ nghĩ đến còn có một chút sợ. Vì để Lupin sau này sống dễ chịu một chút, cô liền nhờ Sievert nghiên cứu một công thức thật hoàn chỉnh, coi thử có thể điều chế ra thuốc ‘độc dược sói ’ tốt hơn hay không, may mắn là Sievert cũng cảm thấy rất hứng thú đối với công thức này, cho nên nhận lời ngay không có hỏi gì nhiều.
Mấy ngày nay cô cũng tới viện St. Mungo kiểm tra một chút về chứng mất ngủ của cô, nhưng phu nhân Pomfrey lại nói, cơ thể của cô không có bất cứ vấn đề gì, tất cả đều bình thường. Có điều không biết vì sao, tra không được tại sao cô không ngủ được vào ban đêm, chỉ nói cô nên thoải mái, thả lỏng tinh thần, nghỉ ngơi nhiều.
Nhưng cứ tiếp tục như vậy nữa, cơ thể của cô nhất định sẽ không cịu đựng nổi.
Gần đây triệu chứng hoa mắt chóng mặt cũng xảy ra thường xuyên , khiến cô chỉ có thể dùng pháp thuật để duy trì thân thể của mình, hiện tượng “cung không đủ cầu” của pháp thuật trên đồng hồ thời gian càng ngày càng nghiêm trọng.
Không được! Nhất định phải tìm biện pháp làm cho mình đi ngủ và nghỉ ngơi, bằng không chiếu theo tốc độ tiêu hao của đồng hồ thời gian, thì thời gian cô ở lại thế giới này không còn nhiều, nhưng mà. . . . . .
Nhưng mà cô còn chưa tìm được bất kỳ manh mối mà chị để lại ở thế giới này. Cứ rời đi như vậy, cô không cam tâm!
Dumbledore —— rốt cuộc khi nào thì ông mới trở về, cả Hogwarts của mình ông cũng không quản lý sao?
Còn Sievert, cô đi rồi cậu ấy phải làm sao bây giờ? Còn tương lai Sievert và Lily nữa, kết cục sẽ như trước sao? Cô nhịn không được nắm chặt tay đưa lên môi cắn cắn.
Khoảng ba ngày sau, dưới sự hô hoán của cô, rốt cục Dumbledore đã trở về. Vừa nghe tin Dumbledore trở về, ngay lập tức cô liền vội vã đi đến phòng làm việc của Dumbledore tìm ông. Cô chờ không nổi nữa ——
Truyện khác cùng thể loại
44 chương
166 chương
125 chương
122 chương
25 chương
63 chương
11 chương