Slytherin hắc ám ánh sáng
Chương 14 : Con dơi (*) nhỏ cổ quái.
Vừa suy nghĩ vừa đi đến bên cạnh Sievert ngồi xuống, vừa mỉm cười với Lupin, cậu ta cũng nhìn cô gật đầu cảm kích. Một đứa trẻ như vậy, mà mỗi tháng đều phải chịu loại giày vò này, làm sao cậu ta có thể chịu đựng được điều đó. . . . . .
Á!
Cánh tay đau quá, xoay người nhìn qua thì thấy vẻ mặt đầy lửa giận của Sievert đang nhìn cô, " Đêm qua cậu thật sự ở cùng với bọn hắn à?"
Cô gật đầu, bị làm sao vậy? Sao cậu ấy lại tức giận như vậy, chẳng lẽ cô lại không thể tự mình kết bạn sao? Kỳ quái thật!
"Hừ!" Sievert hừ lạnh, bỏ tay của cô ra, đem mặt chuyển hướng bên kia không thèm để ý đến cô. Trong suốt giờ độc dược dường như Sievert luôn luôn không tập chung , các vấn đề mà giáo sư hỏi cậu ấy cũng không đứng lên trả lời, chỉ có Lily là coi như không mất phong độ, giúp nhà Gryffindor giành thêm không ít điểm. Thậm chí cho đến tan học cậu ấy cũng không nói với cô một câu nào, cũng không đợi cô, để cô đi một mình.
Từ đó tới giờ, đây là lần đầu tiên cô mới thấy cậu ấy cư xử như vậy!
Tính phớt lờ cô à, cô cũng tức giận rồi đây, bận rộn cả một buổi tối ngày hôm qua chưa được nghỉ ngơi, bây giờ còn phải nhìn sắc mặt của cậu, dựa vào cái gì. . . . . .
Nhưng mà vì sao trong lòng lại cảm thấy rối bời. Tại sao vậy. . . . . .
"Khả Ny." Lupin đi tới, ôn hòa nhìn cô, ngượng ngùng nói: "Xin lỗi cậu! Khiến cho cậu bị giáo sư trách móc!"
Phục hồi từ trong rối loạn, nhìn Lupin ở trước mặt: "Không có việc gì! Còn cậu, bây giờ khỏe hơn chưa?"
Thấy cậu ta mỉm cười gật đầu, james đi cùng Sirius và tiểu Peter Pettigrew tới vỗ vỗ lên vai Lupin, nhìn ánh mắt phức tạp của cô. Bây giờ cô cũng không có cái gì để nói với bọn hắn, trước mắt, điều quan trọng nhất, vẫn là chuyện độc dược sói, quan hệ giữa Sievert và bọn hắn kém như thế, thì không có khả năng cậu ấy sẽ giúp Lupin luyện chế độc dược sói được. Chỉ có thể tìm Lily giúp đỡ! Cất đồ đạc xong, nhìn Lily đi tới, cô chuẩn bị đứng lên, thì gặp bọn hắn đi đến.
"Khả Ny!" Lily đi tới lôi kéo cô.
James mỉm cười nhìn cô bé "Evans, chúc mừng cậu lại vì Gryffindor mà giành được thêm điểm"
Thấy vẻ mặt cau mày của Lily, sợ chiến tranh ngước bọt của hai người lại bắt đầu, cô vội vàng nói với bọn hắn: "Chúng tôi đi trước, chuyện của Lupin, tôi sẽ nghĩ cách"
"A nè, rốt cuộc hôm qua cậu đã đi đâu?" lúc đang trên đường đi đến sân sau của trường thì bỗng nhiên Lily lại gọi cô lại.
Nhìn vẻ mặt nghi hoặc của cô bé, cô đang định nói, thì bỗng nhiên một giọng nói lạnh lùng vang lên: "Cậu đừng lo lắng, đêm qua cô ấy ở chung một chổ với bọn james, chơi rất vui vẻ."
Nụ cười châm chọc của Sievert khiến cho cô cảm thấy rất chướng mắt, vẻ mặt Lily không đồng ý trách cứ nói với cậu ấy: "Sievert!"
"Chẳng lẽ không đúng, chơi vui đến nổi cả đêm không trở về mà?" Không để ý tới Lily, Sievert cứ bất mãn nhìn cô.
Một cỗ tức giận trong cô bỗng nhiên xuất hiện nói : "Cái gì gọi là chơi rất vui vẻ? Severus, cậu nói rõ ràng cho tôi " Thạt kỳ lạ, Sievert bị làm sao vậy? Quả thực cố tình gây sự mà! Tức chết cô.
"Chuyện gì thì chính cậu là người rõ ràng nhất! Nói đi, rốt cuộc hôm qua cậu đã đi đâu? Nói! ! !" Sievert tức giận nhìn cô. Khuôn mặt nhỏ bởi vì tức giận mà có vẻ đỏ lên một chút.
Nhìn vẻ mặt không thông cảm của Sievert , cô tức giận không có chổ phát: "Cậu dựa vào cái gì mà quản tôi, Severus, chuyện của tôi không cần cậu phải quan tâm." Đứa nhỏ xấu xa, tự dưng hung dữ ở trước mặt cô làm gì , cô đắc tội cậu chỗ nào hả.
"Cậu. . . . . ." Sievert bị cô chọc tức, nghiến răng nghiến lợi nói: "Được, bất luận cậu làm gì, tớ vĩnh viễn sẽ không xen vào nữa." Hung hăng liếc mắt nhìn cô một, thì xoay người chạy đi.
"Sievert!" Lily nhìn bóng dáng rời đi của Sievert thì kêu lên.
Hừ! Có gì đặc biệt hơn người, cái gì mà mặc kệ sẽ không quan tâm tới! cô mới không cần?
Đúng! cô không cần. . . . . . Nhưng mà. . . . . . Vì sao khi nhìn của bóng lưng rời đi của Sievert, cô lại muốn khóc đây?
Ngửa đầu lên, cô mới không cần khóc vì tiểu quỷ xấu xa kia!
"Khả Ny!" Lily vội vàng lôi kéo rống to với cô:"Cậu làm sao vậy, bị bọn james bọn họ rót bùa rồi sao? Cậu có biết vừa rồi, cậu rất quá đáng lắm không!"
Cái gì? Ngay cả Lily cũng nói cô như vậy "Tớ mà quá đáng sao, rõ ràng chính là Sievert. . . . . ." Vốn là bởi vì quan hệ giữa Sievert và bọn Jame không tốt, cho nên hạn chế hành động của cô, còn vì vậy mà nhằm vào cô
"Khả Ny, cậu vẫn chưa biết chuyện, ngày hôm qua Sievert đã tìm cậu một buổi tối sao."
Lời nói của Lily khiến cô rất kinh hãi, Sievert đã tìm cô cả đêm? Hai mắt cô mở to nhìn Lily.
"Đêm qua Sievert tới tìm tớ, nói đã trễ như thế mà cậu còn chưa trở về, nghĩ cậu đang ở cùng tớ." Lily nhìn ánh mắt của cô, không đồng tình nói với cô: " Về sau khi Sievert biết cậu không ở chỗ của tớ, thì lo lắng chạy khắp nơi đi tìm cậu, chúng tớ phát hiện ở dưới tàng cây Liễu Roi có vết máu, cậu có biết lúc đó cậu ấy phản ứng thế nào không? Cậu như sắp bị điên vậy! nghĩ cậu có thể sẽ gặp nguy hiểm ngoài ý muốn! Nửa đêm đi tìm giáo sư Horace Slughorn, rồi lại đi tìm giáo sư Flitwick. Giáo sư Horace Slughorn đã lục tìm từng chổ một, ngay cả phòng hét, phòng hiệu trưởng, đều đã tìm qua. Mãi cho đến buổi sáng ngày hôm nay, rốt cục mới đợi được cậu trở về. Cậu còn nói cậu ấy như vậy, Khả Ny! Cậu làm sao vậy?"
"Tớ. . . . . ." Trời ạ, thật sự cô bây giờ cũng không biết phải nói cái gì, cậu ấy. . . . . . Sievert thế nhưng tìm cô cả một buổi tối. . . . . .
Ngày hôm qua Sievert tìm cô một buổi tối, nhưng cô lại đang ở cùng với người mà cậu ấy ghét nhất, thảo nào cậu ấy lại tức giận như vậy . Nhưng Sievert cũng không nên hung hăng với cô, cô vì chuyện của chị, vì chuyện của Lupin, đã đủ phiền rồi. Cậu ấy nhìn thấy cô cũng không nói một lời nào. Trong lòng cô cũng rất oan ức.
Nhìn phương hướng cậu ấy rời đi, cô có chút buồn bã. Lily ở bên cạnh lo lắng sốt ruột, nhìn cô cũng không biết nên nói cái gì, chắc bây giờ cậu ấy cũng không muốn gặp cô nhỉ! Đại khái chỉ có Lily mới có thể an ủi cậu ấy"Lily, cậu có thể đi nhìn xem Sievert một chút không?"
Lily nhìn cô nửa ngày, gật gật đầu chạy lên trước một bước, nhưng chợt nghĩ ra điều gì đó, Lily xoay người lại nhìn cô nói: "Khả ny, ở trong lòng Sievert cậu luôn là người quang trọng nhất." Nói xong thì chạy theo hướng Sievert rời đi lúc nãy.
Để một mình cô sững sờ, mê mang vì lời nói vừa rồi của cô bé. . . . . .
Đương nhiên! Cô là chị của cậu ấy mà! cô không quan trọng thì ai quan trọng ?
Cô bị làm sao vậy, lúc trước cô không phải đã nói với chính mình rằng, phải chăm sóc cậu thật tốt sao?
Hắn là đứa nhỏ có nội tâm nhạy cảm như vậy, cho dù quan tâm cho ai cũng không biểu hiện ra. Không giỏi cư xử với mọi người, không biết cách biểu đạt lòng tốt và tình cảm của bản thân như thế nào, làm sao cô có thể so đo từng ly từng tý với cậu ấy được?
Nhớ đến câu nói vừa rồi của cô “chuyện của tôi không cần cậu phải quan tâm”, cô thề những lời nói tức giận đó, thật sự là do cô hồ dồ mới nói ra . Nhưng cậu ấy sẽ nghĩ như vậy sao! Có phải cậu ấy cho là cô sẽ không cần cậu ấy nữa hay không, vì ở cùng với nhóm james một buổi tối, liền muốn vạch rõ ranh giới với cậu ấy .
Trời ạ —— lòng cô lập tức loạn cả lên, thật đau đầu. . . . . . Nhưng bây giờ đi xin lỗi thì có ích sao? Lấy quan hệ chị em giữa cậu ấy và cô, mà cậu ấy lại nói rằng về sau sẽ không quan tâm cô nữa, thì cô biết lần này cậu ấy đã thật sự rất tức giận rồi. . . . .
Cậu ấy thật sẽ không quan tâm tới cô nữa ư, thấy dôi mắt của Sievert nhìn thẳng, cũng không chớp một, đi lướt qua bên cạnh cô, đã 5 ngày thế này rồi. . . . . .
Sievert không cùng cô đến lớp, không cùng đi ăn cơm, buổi tối lúc cô ngồi trên ghế đá , cũng không đến thúc giục cô trở về nghỉ ngơi nữa. Khi đi học thì một mình ngồi ở một góc hẻo lánh, không để ý tới bất cứ kẻ nào, lúc cô muốn tới gần cậu ấy, cậu ấy lập tức xoay người rời đi. Có lúc cô muốn đi xin lỗi, nhưng không biết phải nói với cậu ấy như thế nào.
Có khi Lily kéo Sievert đến, cùng nhau thảo luận bài học, vậy mà Sievert cũng không nhìn cô, chỉ ngẫu nhiên nói chuyện với Lily một câu, cô có phần hơi buồn rầu, hiểu thêm được thế nào là xa cách, xem ra cậu ây thật sự không còn quan tâm đến cô nữa.
Tính tình Sievert cô rất rõ , Sievert đối sử với mọi người rất cực đoan, thích ai thì rất cố chấp, ghét ai cũng ghét tới cùng, trước kia khi cô là chị của cậu ấy, là người thân duy nhất cho nên cậu ấy đối với cô rất tốt và rất ỷ lại.
Sievert cũng là người rất bao che khuyết điểm, chỉ cần là người mà Sievert nhận định thì cậu ấy sẽ luôn luôn che trở cho người đó , ví như Lily vậy. Nhưng cô không phải người đó, trong lòng cậu ấy bây giờ cô đã trở thành người mà cậu ấy chán ghét nhất rồi, bởi vì cô kết bạn với người mà cậu ấy không thích. Nếu không phải vì Lily thân với cô, thì có lẽ cậu ấy sẽ lớn tiếng đuổi cô đi rồi! Cô cười tự giễu với chính mình.
Mà thôi! với loại tính tình này của Sievert, cô cũng không biết nên làm gì bây giờ? Chẳng lẽ cô lại nói rằng về sau cô sẽ không thèm để ý đến bọn james nữa, điều này không có khả năng rồi! cô còn phải phối độc dược Sói cho Lupin, hơn nữa Lupin còn là một người rất tốt. Nói không chừng sau này sẽ gặp phiền toái vì chuyện này.
Nếu cậu ấy đã không muốn gặp cô, thì cô cần gì phải đi làm phiền cậu ấy.
Nhưng vì sao ngay cả sách, cô cũng đọc không vào? Chẳng phải cô rất hứng thú với Nghệ thuật phòng chóng hắc ám sao?
Bỗng một người ngồi xuống bên cạnh cô, là Sievert sao? Rốt cục cậu ấy cũng để ý đến cô rồi sao? Kinh hỉ ( kinh ngạc + vui mình) xoay người lại rồi thất vọng quay đầu, là Lupin.
"Nghe nói cậu cãi nhau với Severus Snape?" Cậu ta ôn hòa lại áy náy nhìn cô
Nói nhảm! Chẳng lẽ không nhìn thấy sao?
Hai ngày nay, chỉ sợ nhà Slytherin đều đã biết cả rồi, hít một hơi thật sâu rồi thở dài, không biết nên nói gì nữa.
"Có phải vì liên quan đến tớ không?" Lupin áy náy nói.
Cô lắc đầu, "Không phải! Cậu đừng nghĩ nhiều." Vốn không liên quan đến chuyện của Lupin, hôm nay không phải vì Lupin thì cũng sẽ vì chuyện khác, huống hồ cô cứu cậu ta cũng không phải là việc sai trái gì, hiện tại điều cô quan tâm chính là pha chế độc dược sói cho Lupin,
"Ngoại trừ lúc trăng tròn, trong thời gian khác cậu có “khỏe” không?"
Nói đến, Lupin cười bất đắc dĩ "khá tốt!" Trong giong nói lộ ra chút bi thương. Thật là! Từ nhỏ đã được thông báo bệnh như vậy, chỉ sợ sẽ mang theo cả đời, trong lòng có bao nhiêu tự ti mặc cảm, lại sợ hãi một ngày nào đó sẽ mất ý thức gây tổn thương tới bạn của mình.
Vỗ vai cậu ta, cười an ủi nói: "Đừng lo lắng! Tớ sẽ nghĩ biện pháp phối độc dược sói, vào thời điểm mà cậu biến hình vẫn có thể bảo trì lý trí, như vậy cậu không cần phải sợ hãi rồi."
"Có thật không?" Ánh mắt Lupin tràn ngập khát vọng nhìn cô.
Đương nhiên rồi! Cô nhún vai kiên định gật đầu.
Lupin nở nụ cười, cảm kích nhìn cô "Cám ơn cậu, Khả Ny, tớ có thể gọi cậu là Khả Ny không?"
"Đương nhiên có thể, về sau tớ cũng sẽ gọi cậu là Lupin." Nhìn bộ dạng tươi cười sáng lạn của Lupin, cô chợt phát hiện kỳ thật Lupin cũng rất khát khao, mong ngóng có một người bạn! Một nguời không quan tâm đến thân phận mà thẳng thắn kết bạn với cậu.
Truyện khác cùng thể loại
44 chương
166 chương
125 chương
122 chương
25 chương
63 chương
11 chương