Sinh tồn ở thế giới ninja
Chương 40
“Để tôi đấu với hắn, Genma.”
Một tiếng gọi giật vang lên từ phía sau. Nhận ra người tới, Genma cũng có chút thả lỏng, thân mình nhẹ chuyển, trong nháy mắt đã yên vị cách đó một quãng. “Tên này rất giỏi dùng kiếm, nhờ anh đấy, Hayate.”
Gật gật đầu, vị giám khảo có quầng mắt u ám cầm trên tay thanh kiếm, lao như bay tới trước mặt Baki.
“Vũ Khúc Tam Nhật Nguyệt.”
Phập.
“Giỏi lắm.” Baki trừng mắt nhìn thanh kiếm không chút khó khăn ghim vào người mình, cách một lớp áo giáp vẫn cảm nhận đau đớn rõ rệt. “Ngươi chính là kẻ được xưng tụng cao thủ Mộc Diệp kiếm thuật. Còn trẻ như vậy mà đã có thể dùng được chiêu này, làng Lá quả là giàu tiềm năng. Nhưng mà… thật tiếc cho ngươi…” Không thể sống qua hôm nay rồi.
Nửa câu sau của Baki còn chưa có cơ hội nói ra, người đối diện trong nháy mắt cảm nhận được nguy cơ đã không tiếng động biến mất. Khó hiểu nhìn chuôi thanh kiếm vẫn đang lơ lửng, Baki có chút kinh hoàng.
“Xong rồi.” Genma nhếch môi nhìn Hayate đang sử dụng tuyệt kỹ tàng hình, cơ hồ cũng đã xác định được kết quả, bèn chạy tới đánh thức đám genin thắng trận cùng tụ lại đuổi theo nhóm Gaara.
“Nghe đây mấy đứa, kỳ thi chunin đã kết thúc.” Trước ánh mắt mơ hồ của mọi người, Genma chỉ có thể nói ngắn gọn. “Mọi chuyện rất phức tạp, các em chỉ cần biết, làng Cát cùng làng Âm Thanh đã phản bội chúng ta. Giờ phải ngăn tên Gaara đó lại.” Dám dắt cả vỹ thú vào làng, Kazekage lần này thật sự là xuất hết vốn liếng.
“Phản bội ư?” Sasuke âm trầm nói, quay sang nhìn cả phòng chỉ còn Shino cùng Shikamaru, lại nhìn sang Genma. “Có cần gọi thêm những người khác không?”
“Ba đứa các em là đủ rồi. Nhưng nên nhớ, nếu có thể, đừng chọn cách đánh trực diện. Tên Gaara này không phải kẻ các em có thể đánh bại đâu.”
Đang lúc cả bọn nghi hoặc, phía sau truyền tới một giọng nói. “Mấy đứa đây rồi.”
“Kakashi?” Sasuke nhướn mày nhìn ông thầy của mình, còn có anh bạn tóc vàng đang cười ha ha phía sau.
“Hiện tại không có thời gian giải thích đâu, cứ làm theo những gì Genma nói. Và nên nhớ, từ sau nhiệm vụ ở Sóng quốc thì đây chính là nhiệm vụ cấp A cho các em.” Vẻ mặt Kakashi trở nên vô cùng nghiêm túc. “Naruto, Sasuke, Shino, Shikamaru. Bốn đứa sẽ theo dấu Uri và Sakura tìm tới chỗ đội genin làng Cát.”
“Khoan đã, bọn họ đã đi từ khi nào rồi? Chúng em có thể tìm thấy họ không?” Shikamaru hỏi.
“Chuyện đó khỏi lo.” Giọng nói trầm trầm của Shino vang lên sau chiếc cổ áo cao ngất. “Nói về truy tìm, nó chính là sở trường của tớ.”
Phải rồi ha, bí thuật nhà Aburame… Kakashi nghĩ thầm, vẫn lên tiếng. “Bọ của em mặc dù hữu dụng, nhưng hãy để dành đó khi chiến đấu, vì rất có thể hai người còn lại đi cùng Gaara sẽ không dễ dàng buông tha mấy đứa đâu.” Nói xong, Kakashi đặt tay xuống đất, một làn khói trắng xuất hiện, theo sau là một con chó thân hình nhỏ bé với bộ lông nâu, phía trên còn mặc cả áo khoác và đeo băng đầu. “Pakkun sẽ lo việc truy tìm.”
“Gì? Con chó xấu xí này sao?” Naruto trừng mắt.
“Thằng nhóc hỗn láo.” Pakkun nhảy xổ lên người Naruto, đe dọa. “Phải gọi ta là chú chó dễ thương.”
“A! Nó biết nói này. Giống y như cóc sư phụ.” Naruto kinh ngạc.
“Đồ ngu, ta đường đường là linh thú triệu hồi, có phải sủng vật bình thường đâu chứ?” Pakkun bĩu môi.
“Được rồi, nghiêm túc nào.” Kakashi giơ tay ra sau hạ gục một tên đánh lén, nói tiếp. “Nhiệm vụ của các em bây giờ là đuổi theo Uri và Sakura, nhập bọn chung và ngăn hai đứa giao đấu trực diện với ninja làng Cát. Sau đó chờ ở nơi an toàn cho đến khi được giao nhiệm vụ đặc biệt.”
“Em biết rồi.” Nhớ tới những điều Gaara đã làm với Rock Lee, Naruto cảm thấy vừa căm tức vừa e sợ, chỉ muốn mau mau tới chỗ hai cô bạn ngăn lại trận chiến nguy hiểm có thể xảy ra của mấy người.
“Để bọn chúng đi như vậy, liệu có ổn không?” Genma nhìn đoàn genin từng người một biến mất, thấp giọng hỏi.
“Có Pakkun đi cùng, trước mắt là tạm ổn. Chỉ mong chúng đừng nhúng sâu quá.” Kakashi bình tĩnh trả lời.
Mà trong lúc bọn họ đang lo xử lý từng lớp ninja không ngừng tràn vào làng, ở một nơi nào đó, cặp mắt thâm trầm của Danzo khẽ nheo lại, tâm trạng vui vẻ như sắp đạt được mục đích.
“Chỉ một chút nữa thôi…” oOo
Trên khu đất nhỏ thuộc một góc khu vực thi đấu, hai bóng người đang tiến hành chiến tranh trong im lặng.
Uri lúc này đã chẳng còn tâm trí quản tới lý do mọi người không nhận ra nàng, nàng chỉ biết một điều, lá bùa mà Sakura dán lên tay mình lúc này đang phát ra từng trận nhiệt khí, truyền thẳng qua da thịt, bao trọn lấy lục phủ ngũ tạng mà hành hạ, sức lực trong người vốn chẳng có bao nhiêu, giờ cũng bị rút không còn một mảnh.
[Loại người cơ hội như ngươi, có chết ta cũng không cho toại nguyện.] Cắn chặt môi đan hai bàn tay vào nhau, Uri nhắm mắt nhìn kẻ đang nghênh ngang đứng đối diện mình, cơ thể ngày càng có dấu hiệu mất kiểm soát.
[Cứ thoải mái nói những gì mình muốn.] Người thanh niên có mái tóc nâu vàng chậm rãi lên tiếng, khuôn mặt thản nhiên không chút biểu cảm. [Bởi có lẽ, hôm nay là ngày cuối của cô rồi.] Vừa nói dứt lời, giữa không gian tối đen chợt sáng bừng lên. Trên tay Fuu ngưng tụ một lôi cầu cỡ lớn, tản ra từng trận lạnh lẽo, không chút do dự phóng thẳng vào người Uri.
Vù.
Một tiếng động nhỏ vang lên, trên cơ thể Uri tỏa ra một vầng sáng mỏng, lôi cầu vừa tiếp xúc với luồng sáng này, không dấu vết tiêu thất.
[Lập chakra phòng thủ trong cả tâm thức?] Lần đầu tiên gặp phải trường hợp này, Fuu cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Con bé trước mặt rõ ràng không phải ninja cảm nhận, làm sao có thể tính toán kỹ được tới mức này chứ?
Mặc kệ sự hoang mang đang dấy lên trong lòng, Fuu lại tiếp tục tấn công, từng đòn xuất ra đều vô cùng mãnh liệt, muốn đập tan ý chí của con người trước mặt mà chiếm lấy quyền kiểm soát. Con bé chết tiệt, năng lượng tinh thần làm sao lại khủng bố như vậy?
Nhìn từng đòn tấn công điên cuồng lao đến với mình, Uri cố gắng trấn định lại cảm giác run rẩy trong tận đáy lòng. Sức mạnh thể chất không có lợi thế, nàng đã vất vả biết bao lâu mới luyện được ý chí cùng nguồn chakra tinh thần mạnh mẽ như hiện tại. Vậy mà giờ, thứ cấm thuật ẩn trong lá bùa kia lại thực sự là khắc tinh của nàng, những văn tự gắn trên đó cứ điên cuồng chạy dọc khắp cơ thể, khóa lại toàn bộ cử động.
Nhưng đó còn chưa phải điều đau lòng nhất. Chuyện khiến Uri không thể tin được là Sakura lại liên kết với bọn người này mà gài bẫy nàng.
Gắng gượng mở mắt, Uri gần như muốn bỏ cuộc, để mặc Fuu đang dần chiếm lấy cơ thể mình, nàng dùng hết sức lực thoát ra ngoài nói với Sakura.
“Cậu có biết mình đang làm gì không? Mau dừng lại trước khi quá muộn…”
“Tớ xin lỗi, nhưng không còn cách nào khác. Cậu cứ yên tâm đứng ở đây đi, đừng tham gia vào bất cứ chuyện gì.” Sakura thấy sắc mặt Uri ngày càng xấu, có chút khó hiểu, nhưng vẫn không buông tay.
“…” Nhìn vẻ mặt kiên quyết của Sakura, Uri quả thực muốn khóc. Thể xác thì bị tra tấn dày vò, tinh thần thì tiếp nhận đau đớn bị phản bội, nàng thực sự rất muốn khóc. Hai hàm răng cắn chặt vào nhau, nàng cố hít thở sâu đè ép xúc động muốn giết chết người trước mặt. Đúng lúc này, khóe mắt Uri mơ hồ liếc thấy một bóng người.
Ino?
Cậu ấy có thấy mình không nhỉ?
Trước lúc tầm mắt mờ dần, nàng nghe thấy một tiếng gọi vội vã. “Sakura! Cậu đang làm cái gì vậy hả?”
“Biến đi Ino. Không liên quan tới cậu!” Sakura nghiêm mặt quát.
“Sao lại không liên quan? Từ đâu mà cậu có cái này?” Ino run sợ nhìn lá bùa nguyền rủa trên tay Sakura. Thứ cấm thuật nguy hiểm này cô từng được nhìn thấy trong đống sách của gia tộc. Cha còn đặc biệt dặn dò nó là một trong những thuật không nên tồn tại nhất. Vậy mà giờ, nó lại đường đường xuất hiện trước mặt cô, còn là trong trận chiến của hai người bạn sao?
“Ino…” Vừa nói được một chữ, toàn thân Uri bất ngờ co giật, khóe miệng trào ra một đường máu. Biểu cảm khuôn mặt thoáng chốc thay đổi hoàn toàn. “Tớ không cần cậu giúp. Xéo đi.”
Đối với người thường, bị nói như vậy hẳn sẽ vô cùng bực bội. Nhưng bản thân Ino hiểu rõ, đây là dấu hiệu khi cơ thể sắp bị chiếm lấy. Cô dùng hết sức hất tay Sakura khỏi người Uri, lại lao tới gỡ lá bùa ra khỏi người cô bạn.
“Tại sao? Tại sao lại không được?” Đầu Ino như hoa lên do ảnh hưởng của cú đánh lúc trước. Cô cắn môi suy nghĩ. Phải làm sao đây? Bây giờ gọi cha tới có kịp hay không?
Nhìn tình trạng Uri càng ngày càng nguy hiểm, Ino cũng đành bất chấp. Hai bàn tay cô chắp vào nhau, giọng nói kiên định chưa từng có.
“Nhẫn pháp : Tâm Chuyển Thân Chi Thuật.”
Cơ thể Ino một đường gục xuống, ngã phịch trên nền đất đổ nát. Sakura bàng hoàng nhìn hai người, bối rối không biết phải làm sao.
[Anh, anh là…] Vừa nhìn rõ chân dung kẻ đang khống chế Uri, Ino không thể không kinh ngạc.
[Ha, tiểu thư? Lâu lắm không gặp, cô lớn nhanh thật đấy.] Fuu, hay gọi chính xác là Yamanaka Fuu, cười khẩy nói. [Đây là nhiệm vụ của tôi, tốt nhất cô đừng xen vào. Nếu không đừng trách tôi không nể tình gia tộc.]
[Nhiệm vụ của anh liên quan gì đến Uri chứ?]
[Cô không cần biết. Hiện tại, cô có hai lựa chọn, một là tự ra khỏi đây, hai là bị tôi đánh cho ra khỏi đây.]
[Quá đáng thật! Anh không sợ tôi nói chuyện này với cha sao?]
[Tự nhiên đi. Tôi chẳng quan tâm.]
Hai người họ biết nhau à? Uri mở mắt nhìn thế trận giằng co trước mặt, lại cẩn thận dò lại thương thế của bản thân. Với lượng chakra bị kiềm chế nãy giờ, cộng với nội thương bị bào mòn phía trong, hiện tại nàng chỉ có thể sử dụng con mắt đó một lần thôi. Mấu chốt hiện tại là phải nhanh chóng giải thứ ấn thuật quỷ quái giăng trên lá bùa này, một khi thành công, cho dù là ai cũng không thể ngăn được nàng nữa!
Tâm tư nhẹ chuyển, Uri chợt nhớ tới lời nói của Fuu khi nãy. Hắn có nhắc đến gia tộc? Phải rồi, khả năng chuyển đổi tâm trí ở cả làng Lá này mạnh nhất cũng chỉ có gia tộc Yamanaka, tên ninja trước mặt hẳn cũng là thành viên xuất thân từ đó, mình có thể nhờ Inoichi. Ông ấy chắc chắn sẽ giúp được.
Chỉ còn một cơ hội cuối cùng, nhất định phải nắm bắt thật tốt!
Ngay lúc Uri chuẩn bị hành động, sợi dây chuyền trên cổ nàng bất ngờ rung lên, trên bề mặt tỏa ra một luồng ánh sáng thánh khiết, cũng làm cho nàng sợ đến sắc mặt tái nhợt.
[Tránh ra.] Một cước đá bay Ino, Fuu chạy tới, trực tiếp dùng một tay bóp chặt lấy cổ Uri, tay còn lại giật phăng sợi dây chuyền của nàng.
[Buông… buông ta ra…] Phổi bị tổn thương, hô hấp vốn khó khăn nay còn kèm theo đau đớn mãnh liệt, Uri cảm giác như cổ của nàng sắp bị bẻ gãy, híp mắt nhìn về phía sợi dây chuyền.
Không được rồi, Yukino...
[Ngươi giấu thứ gì trong này hả?] Fuu cảm nhận từng trận năng lượng mãnh liệt không ngừng dao động trong sợi dây. Loại chakra thần thánh này khiến hắn sợ hãi, giống như tùy thời đều có thể mất đi mạng sống. Nhưng có một điều hắn có thể khẳng định, thứ này đang phụ thuộc vào bề mặt ổ khóa gắn trên sợi dây. Hiện tại nếu hắn phá hủy nó, không phải tốt rồi sao?
[Dừng lại!!!] Uri kinh hãi kêu lên. Quá trình cố gắng bao lâu nay sắp đạt được, nếu giờ bị đả thương trực tiếp thế này, Yukino chắc chắn sẽ chết.
Vù.
Lại một tiếng động nhẹ, chỉ sau một khoảnh khắc, cả không gian quay lại một màu tối đen. Ánh sáng biến mất, sức mạnh biến mất, và cả sợi dây chuyền trên tay Fuu… cũng biến mất.
May quá, kịp rồi… Uri hé môi cười một tiếng, cặp mắt đang hiện vòng bát quái kia dần quay trở lại hình dạng ban đầu, không tiếng động nhắm lại.
Truyện khác cùng thể loại
9 chương
80 chương
29 chương
40 chương
9 chương
89 chương
20 chương