Sinh Mệnh: Đời Này Nợ Nhau
Chương 24
Sau khi an táng cho bà Chu xong xuôi, Tạ Đình vô cùng nghe lời Tô Dịch không rời khỏi nhà nghỉ một nửa bước, thái độ nhìn người vẫn bất cần như ngày đầu, không hề để lộ ra một chút quan tâm nào đối với cổ thôn Tây Nha. Ngoài ba bữa cơm sáng, trưa, tối thì thời gian còn lại cô đều một mình ở trong phòng nghiên cứu những bức ảnh mình đã chụp và đọc vài tin của những trang báo lá cải.
Hôm nay đã bước sang ngày thứ tư, Tạ Đình sau một đêm ngủ ngon giấc cũng quyết định ngồi dậy chào đón bình minh buổi sáng ở Mộc Tử. Từ ngày đến đây, cô không dậy muộn thì cũng là trời mưa, vì thế chưa từng được chiêm ngưỡng được hết cảnh đẹp ở nơi này. Bây giờ có thời gian, cô nghĩ mình cũng nên thưởng thức một chút mỹ vị nhân gian xem như nào, nếu không sau này rời đi rồi nhớ lại sẽ cảm thấy hối tiếc.
Ngoài cửa sổ, mặt trời đã lên cao, ánh nắng sớm của mùa hè mỏng manh và dịu nhẹ len lỏi qua khung cửa sổ chiếu vào làm cho căn phòng trở nên rực rỡ và bừng sáng hơn, xua tan đi hết mọi âm u u tối bao phủ mấy ngày vừa rồi. Tạ Đình cầm lấy chiếc điện thoại mân mê một hồi trên dãy số lạ mà mình đã thuộc lòng, chần chừ một hồi cũng ấn nút gọi, tâm tình có một chút vui vẻ. Cảm giác có thể nói là không quá là tẻ nhạt.
Ở căn nhà bên kia, Tô Dịch cũng đã dậy từ sớm tinh mơ nhưng không có rời khỏi phòng, bộ dạng nằm trên giường vô cùng tùy ý. Chiếc gạt tàn đặt trên bàn đếm qua cũng phải gần đến mười cái đầu lọc, nhìn lướt thôi cũng đủ biết được một đêm qua đối với anh là một đêm khó ngủ và không hề được ngon giấc như nào.
Chuyện về cổ thôn Tây Nha, Tô Dịch hết sức đau đầu, mặc dù mấy ngày vừa rồi mọi thứ vẫn yên bình nhưng trong lòng vẫn không thể buông xuống được những lo lắng.
Lúc biết Tạ Đình làm nhà báo về đây lấy tin, anh đã sơ xuất quên không hỏi cô tường tận, để bây giờ khi bọn họ bị bao vây bởi những suy hiểm xung quanh, cô mới nói rõ cá nhân cô tự đứng lên làm một mình, chứ không hề thông qua sự hỗ trợ của cục cảnh sát.
Tô Dịch vẫn không thể nào quên được cảm giác của mình lúc ấy tức giận như thế nào, nếu không phải vì là đám tang của bà Chu, anh thật sự chỉ muốn xách cổ Tạ Đình rồi ném trở về dưới trấn huyện. Mặc dù anh đối với cảnh sát không hề còn sự tin tưởng, nhưng Tạ Đình là một nhà báo, nói gì nói cô vẫn nên cần thiết có sự phối hợp ngầm của họ bảo vệ. Chỉ là mọi thứ lúc này đều đã đi sang hướng khác không như kế hoạch ban đầu đặt ra nữa rồi, lại thêm việc đuổi cô về không được, giờ ngoài cách cả hai phải dựa vào nhau tự sinh tự diệt, anh thật sự không còn nghĩ được đường nào ổn thỏa.
Có điều bản thân Tô Dịch không chỉ suy nghĩ một chuyện này, nhớ lại tối qua cùng Lục Tự nói chuyện, anh mới cảm thấy chính mình rơi vào ngõ cụt, thật sự bế tắc.
Tô Dịch lay trán, lại tiếp tục rít điếu thuốc vẫn còn bốc khói kẹp trên ngón tay của mình, sau đó mới chậm rãi thở ra một ngụm khói thật lớn.
Hôm qua Lục Tự có gọi điện cho anh, hai người nói chuyện rất lâu, vẫn chỉ là việc của lão Kim đang tìm kiếm người ở khắp mọi nơi, thậm chí còn rao nếu ai có thể tìm được anh thì phần thưởng sẽ là một miếng ngọc bội từ thời nhà Chu ước lượng giá vài triệu tệ.
Lúc nghe xong điều ấy, Tô Dịch còn nhớ chính bản thân mình đã bật cười, vì cái giá để bắt được anh của lão Kim đưa ra thật sự rất là cao, chứng tỏ hận thù của lão với anh đã không chỉ dừng lại ở mức độ muốn dạy cho một bài học, mà là hủy diệt toàn bộ.
Ngoài những điều ấy ra, Lục Tự còn cung cấp thêm rất nhiều điều gần đây mới bùng lên. Giống như có rất nhiều tổ chức ra nhập vào giới, mở lên những văn phòng đấu giá và đăng kí mua bán cổ vật trái phép với đa số kẻ chịu chơi ở trong và ngoài nước
Tô Dịch vẫn còn nhớ mình có hỏi Lục Tự về ông chủ đứng sau đám người Trần Tuân, nhưng câu trả lời nhận được lại là không biết, không có ai khả nghi. Vậy rốt cuộc, chúng là người của ai, tại sao lại biết tường tận việc lão Kim với anh như vậy? Là thật sự của lão Kim, hay của một người có thế lực khác muốn bành trướng, nhưng chưa phải là thời cơ nên vẫn giấu mình.
Tô Dịch cứ vậy chìm trong những suy nghĩ miên man chạy dài trong đầu, đến khi hoàn hồn trở lại, điếu thuốc đã bị bóp mẹp trong lòng bàn tay, tàn thuốc rơi xuống làm một vùng da trở nên đỏ ửng. Anh cúi đầu nhìn xuống, chỉ biết thở một hơi thật dài, định xốc chăn đứng dậy thì điện thoại ném ở đầu giường bất chợt đổ chuông liên tục.
Ban đầu, Tô Dịch cứ nghĩ là Tiểu Vân gọi cho mình, dù sao sau chuyện không ra gì kia, anh với cô ấy cũng đã làm lành trở lại, ít nhiều đã không còn nhắc lại nữa.
Vì cứ nghĩ suy đoán của mình là đúng, cho nên Tô Dịch cũng không có nhấc máy nghe ngay mà tiến lại phía thùng rác ném tàn thuốc, sau đấy mới quay người, nụ cười trên môi hé mở. Có điều lúc nhìn dãy số không được lưu vẫn đang nhấp nháy trên màn hình, khóe miệng anh liền trở nên cứng lại, bởi vì người gọi đến lại là Tạ Đình.
Mấy ngày hôm nay, Tô Dịch với cô không hề có nói chuyện, vì anh bận nghiên cứu những tài liệu mà Lục Tự gửi thêm cho về triều đại nhà Minh ở khu vực cổ thôn Tây Nha. Người trong giới bao giờ tốc độ làm việc cũng nhanh hơn người ngoài giới,nên ngoài những tin tức có được ở phần Tạ Đình đưa, những chi tiết ở phần Lục Tự cập nhật ít nhiều có khiến anh hiểu thêm được nhiều bí mật được giấu sau bức màn nguy hiểm.
Tiếng chuông điện thoại vẫn không ngừng dừng lại, Tô Dịch lắc đầu, cuối cùng cũng quyết định ấn nút nghe. Dù sao thì bây giờ anh và Tạ Đình cũng đã bị trói lại với nhau rồi, muốn tách ra cũng không được nên không thể trốn tránh coi như không quen biết.
- Có chuyện gì sao?
Ở bên kia phòng, Tạ Đình gẩy gẩy tàn thuốc vào chiếc gạt tàn được đặt ở trên tường ban công, mắt nhìn xoáy về cảnh đẹp thung lũng phía xa, miệng từ từ hé hở để lộ chiếc lưỡi đỏ đỏ, từng động tác đều mang theo phong tình vạn chủng, quyến rũ muôn vàn. Nếu lúc này có người đàn ông nào chiêm ngưỡng được cảnh này, ắt hẳn đều sẽ không thể nào chịu được thứ độc tình mà cô tỏa ra cho họ.
“ Tôi bỗng dưng thấy nhớ anh”. Tạ Đình thở ra một hơi khói, cô nhìn bộ váy ngủ sexy trên người, từng đường con ẩn hiện, người khẽ run lên khi nhớ đến thân thể của Tô Dịch ngày đó:” Tôi muốn gặp anh”
Tô Dịch điềm tĩnh, anh ngước nhìn đồng hồ mới chỉ năm rưỡi sáng, vốn định từ chối rồi nhưng chẳng hiểu ma xui quỷ khiến như nào lại đáp lại.
- Muốn đi đâu? Núi Mộc Tử không có gì cho cô chơi hết.
Đúng thật là núi Mộc Tử thật không có gì cho họ chơi. Ngoài thôn Tây Nha ra, thì cả sườn núi này chỉ còn một góc dân cư nhỏ ở đây sinh sống, mà cô thì đã đi hết mọi ngóc ngách rồi, đi nữa thì đúng thật là nhàm chán. Lên rừng thì cũng chưa phải là lúc, ngược lại cũng không phải là thời điểm thích hợp, chính vì thế sau một hồi suy nghĩ, cô liền nói.
- Xuống núi. Chẳng phải dưới núi có rất nhiều thứ để chơi hay sao?
Tô Dịch nhíu mày, ánh mắt ẩn nhẫn lại ngọn lửa muốn bùng lên:” Tôi không phải bảo mẫu của cô. Với cả dưới núi rất nguy hiểm”
Tạ Đình thờ ơ trước lời cảnh cáo của Tô Dịch, cô vuốt lọn tóc phía sau lưng, đáy mắt lóe lên một tia sáng, cười như không cười, hứng thú phải kìm nén mấy ngày trước liền nổi lên.
- Tôi đây là muốn cùng với anh hẹn hò. Tô Dịch, anh nghĩ thế nào?
“ Cô vẫn không bỏ được cái tính cách đấy đi à”. Tô Dịch gằn giọng, sự tức giận đã không thể xẹp được xuống:” Tạ Đình, mẹ nó cô ngoan ngoãn cho tôi một chút. Đừng để tôi phải dùng vũ lực với cô”
Tạ Đình xoa đầu, trước nay cô đều đứng ở trên cao nhìn xuống nên tính cách ngang tàng không thể bỏ được, bây giờ đột nhiên bị một người đàn ông quát nạt lẫn đe dọa, thậm chí là con cấm đoán, nói chung là không thể chịu nổi.
Cô vẫn biết nguy hiểm rình rập quanh mình, nhưng mà ngồi lì ở trong phòng cũng không phải là một cách gì hay ho. Bởi vì nếu muốn giết, thì cho dù cô có ở đâu chúng cũng sẽ không bao giờ buông tha, chứ làm gì có chuyện an nhàn phóng túng như lúc này.
- “ Tô Dịch”. Cô nghiêm túc gọi tên của anh, nhưng nửa câu sau lại lại mang theo vẻ ngả ngớn:” Nếu không xuống núi, thì tôi sang nhà anh nói chuyện với anh nhé”
Tô Dịch thật sự muốn phát hỏa với người phụ nữ bên kia đầu giây điện thoại, anh mở cửa tủ nhìn quần áo bên trong một lượt, lấy đại cho mình một bộ thoải mái rồi trầm tĩnh nói với Tạ Đình.
- Xuống dưới sảnh đợi tôi.
Tạ Đình ngẩn người một lúc nhìn điện thoại, đôi mắt cô hiện lên ánh cười khi nghe xong được lời Tô Dịch vừa nói, rất nhanh liền xoay người đi vào phòng chọn quần áo. Vì người đàn ông này thích di chuyển bằng mô tô cho nên những trang phục như váy vóc, cô chỉ có thể gạt sang một bên không động tới.
Sau một hồi, Tạ Đình cũng tìm được một chiếc quần jean đen bó cùng với một chiếc áo lệch vai tôn dáng người, thêm một đôi giày cao gót với kiểu trang điểm quyến rũ, nhìn một lượt cũng cảm thấy tệ một chút nào.
Eo thon, ngực lớn chân dài, Tạ Đình chậc lưỡi một cái, như này mà vẫn chưa đủ quyến rũ được Tô Dịch, cô có lẽ cần phải cố gắng hơn nữa rồi.
Với tay cầm lấy chiếc túi xách, Tạ Đình mở cửa, còn chưa kịp bước ra ngoài mắt đã nhìn thấy Tô Dịch đã đứng bên cạnh từ lúc nào.
Anh dựa người vào chiếc tường đối diện, quần áo vẫn thô kệch cũ kĩ, dường như chưa từng bao giờ mua đồ mới. Mái tóc ngắn vẫn còn ẩm ẩm mang theo mùi thơm của dầu gội, thoang thoảng vào không khí len đến cánh mũi khiến cô chìm đắm mất vài giây.
Thật sự là vô cùng độc mà.
- Xong chưa?
Giọng nói nhàn nhạt của Tô Dịch vang lên bên tai, Tạ Đình hơi ngước mắt lên nhìn, cô gật đầu một cái:” Xong rồi. Có thể đi”
Tô Dịch ừ một tiếng, hai người sóng vai nhau đi trên hành dang tối mờ, tiếng giày cao gót chạm với nền nhà vang lên cồng cộc khiến cho Trần Tuân đang đi đối diện cũng phải dừng lại. Cậu ta đưa mắt nhìn hai người một thấp một cao cách mình một đoạn, cười một nụ cười mỉm, nhún vai như lời chào hỏi.
- Hai người đi chơi sao. Chúc anh chị có chuyến đi vui vẻ nhé.
Tô Dịch không đáp lời mà lướt đi ngay, Tạ Đình cũng như anh không hề để ý, bởi vì bọn họ không ngu mà không hiểu được hàm ý trong câu nói kia. Có điều dường như Trần Tuân vẫn không chỉ dừng câu chuyện ở mức chào hỏi, cậu ta nhìn theo bóng dưng của cô, nói vọng theo.
- Tạ Đình, hôm nay chị rất đẹp.
Tạ Đình dừng bước chân, cô xoay người chiếu cái nhìn lạnh nhạt, hờ hững đáp trả với thái độ không quan tâm:” Bình thường tôi không đẹp sao”
Trần Tuân bật cười, cậu ta đá mắt nhìn Tô Dịch chìm trong bóng tối, không nhìn rõ biểu cảm ra sao, trào phúng nói tiếp:” Đẹp chứ, nhưng hôm nay nhìn chị quyến rũ hơn. Có điều người đi cùng chị lại không có hợp tác cho lắm”
Tạ Đình ẩn nhẫn tức giận trước những lời khiêu khích của Trần Tuân, cô lấy lại vẻ bình tĩnh của mình, hất cằm, cao ngạo nhìn cậu ta như một nữ vương nhìn nô thần, tay luồn xuống siết lấy bàn tay to lớn của Tô Dịch, cười khẩy.
- Miễn là kiểu người tôi thích là được rồi.
“ Ra vậy à”. Đáy mắt Trần Tuân lóe lên một tia tàn nhẫn, cậu ta lười biếng dựa người vào tường, gật đầu như đồng tình với lời nói của cô, cuối cùng kết thúc câu chuyện trước khi xoay người về phòng:” Hi vọng hai người sẽ tâm đầu ý hợp hơn trong chuyến đi này”
Tạ Đình tối mắt, bản thân đang định đáp lại thì Tô Dịch đã nhanh hơn, anh trầm giọng đáp:” Cảm ơn..”
Nói xong, anh cũng không ở lại quá lâu mà kéo Tạ Đình theo mình đi xuống dưới, hơi thở phả ra mang theo lạnh lùng gần như muốn đánh người. Nếu cô không nhầm, vừa nãy chỉ cần Trần Tuân nói thêm một câu nữa, có lẽ người đàn ông trước mặt cô đây sẽ không nhịn nữa mà tung cho cậu ta một cú đấm, không gãy răng thì cũng phải gã gục rồi.
Nghĩ đến điều ấy, Tạ Đình bật lên một tiếng cười khe khẽ vô cùng nhẹ làm cho Tô Dịch đang di chuyển phải khựng người lại. Anh quay sang nhìn cô, cảm nhận nụ cười của cô, thật giống như một chiếc lông hoa bồ công anh chạm nhẹ vào tim khiến cho lòng run rẩy.
Anh trầm mặc mấy giây, sau rồi mới lấy lại được dáng vẻ của mình, cất giọng hỏi.
- Cười gì?
Tạ Đình nghiêng đầu:” Tôi thật sự muốn nhìn thấy anh tức giận một lần nữa...”
Tô Dịch nhíu mày, anh không hiểu ẩn ý của cô lắm:” Thế nào, từ lúc cô đến đây tôi nhớ không nhầm ngày nào cô cũng làm tôi tức giận”
Tạ Đình nhìn Tô Dịch, cô lắc đầu một cái, mặt không hề đỏ lên hay ngượng ngùng như bao người khác, nói trắng ra suy nghĩ của bản thân.
“ Nhìn anh tức giận với người khác bảo vệ tôi, tôi rất vui”. Cô nhìn sâu vào đôi mắt hổ phách của anh, mắt lả lướt đưa tình, trêu ghẹo:” Tô Dịch, tôi càng hứng thú muốn ngủ với anh hơn rồi. Phải làm sao bây giờ?”
Còn tiếp....
Truyện khác cùng thể loại
27 chương
20 chương
190 chương
17 chương
15 chương
94 chương
202 chương