Tô Dịch cầm ô đi dưới mưa, vốn dĩ bản thân định sẽ đi sang nhà bà Chu một lúc để hỏi chuyện, thế nhưng bà ấy lại đóng cửa, dường như vẫn còn ngủ chưa dậy. Anh đứng đó một lúc không biết nên đi đâu, nhà nghỉ bây giờ quay lại cũng không được, cuối cùng sau một hồi nghĩ ngợi cũng quyết định bước về phía trước. Núi Mộc Tử không có nhiều hang động lẫn chùa cầu phúc, điều kiện kinh tế kinh tế quá nghèo nàn, lại thêm lời đồn đại không hay, vì thế không được coi là một nơi du lịch. Du khách về đây đều là những nhóm phượt thủ, hoặc những người ôm trong mình ước mơ khao khát về kho báu được chôn ở trong thôn. Có điều, đã rất nhiều năm trôi đi, đã qua bao nhiêu vụ mất tích vẫn không ai biết được vị trí đó nằm ở đâu. Hiện tại có còn hay không, vẫn là ẩn số không ai có thể biết được, bởi vì rất ít người thành công đặt chân vào được đến nơi. Càng nghĩ, đôi lông mày của Tô Dịch càng nhíu lại khó chịu, lúc này anh bỗng dưng bắt đầu cảm thấy mệt mỏi với kế hoạch hợp tác của mình. Thời gian của anh không còn nhiều nữa, nếu không rời khỏi đây sớm hơn, để lão Kim tìm được thì sự việc tiếp theo sẽ tệ đi rất nhiều. Mà anh lại không muốn chính mình mang đến cho mọi người nhiều rắc rối không vui. Lắc đầu một cái, Tô Dịch thở một hơi thật dài, anh ngẩng đầu nhìn lên, đúng lúc liền thu được hình ảnh của Tạ Đình đang ngồi nói chuyện với Trần Tuân ở chiếc chòi nhỏ cũ kĩ. Cô vẫn mặc bộ váy đen kia trên người, tóc dài được thả bung, cả người ngồi dựa vào chiếc cột gỗ mục, thần thái lẫn khí chất cao ngạo như một nữ vương ở trên cao, trông thế nào vẫn cảm thấy vô cùng cuốn hút. Cô không cười, ánh mắt thì lạnh nhạt, dường như vô cùng khó chịu với cuộc nói chuyện không mời mà tới từ người thanh niên kia. Tô Dịch không nghe được cuộc nói chuyện của họ, vốn dĩ anh còn định xoay người trở về vì biết bản thân đã đi quá xa. Thế nhưng đột nhiên lúc ấy, Tạ Đình liền quay đầu, cách một màn mưa ánh mắt nhìn về phía anh không rời. Ngay sau đó, anh thấy cô chào tạm biệt Trần Tuân, còn người thì cứ thế lao ra ngoài, điểm đến chính là vị trí của anh. Tô Dịch mím hai môi lại, anh bước chân sải dài về phía trước, lúc hai người đối mặt, chiếc ô lớn cũng dịch về phía cô gần hết. Anh nhìn mái tóc ướt, nhìn da thịt trắng muốt dính mưa, trong lòng dâng lên một cỗ tức giận không nhỏ, không nhịn xuống được đã gắt nhẹ. - Cô rốt cuộc có não không? Tạ Đình cười cười, cô không hề thấy tức giận trước những lời độc địa của người đàn ông đứng trước mặt mình, đuôi mắt hơi nhếch lên đầy hứng thú. - Tôi có não không anh biết mà. Tô Dịch nheo mắt, anh ngước nhìn Trần Tuân phía sau gật đầu như lời chào hỏi, sau đó xoay người đi về hướng nhà nghỉ, dằn giọng đầy nghiêm túc, cố nhịn xuống cơn giận dữ muốn bùng nổ của mình. - Tạ Đình, tôi nghĩ chúng ta nên ngồi lại nói chuyện nghiêm túc một chút. Tạ Đình hời hợt hất mái tóc dài về phía sau, cô không để ý đến thái độ nghiêm túc của Tô Dịch, trước sau vẻ mặt vẫn nhàn nhạt không quan tâm như cũ, cười khẩy một cái, hơi thở vẫn mang theo mùi thuốc lá nhàn nhạt. - Anh đây là muốn tôi cách xa anh, để bạn gái nhỏ không phải suy nghĩ, có đúng không? Tạ Đình nghiêng đầu quan sát biểu cảm của Tô Dịch trước mặt mình, trong lòng không hề có một xúc cảm nào hết, ngược lại còn cười khinh. Ban đầu, là ai cố tình ngăn cản cô làm việc của mình, là ai là người chấp nhận hợp tác này. Bây giờ lại đột ngột muốn bỏ, cô còn chưa tặng cho anh một bạt tai, đã là nhân nhượng lắm rồi. Vẻ mặt của Tô Dịch trầm xuống, vô cùng bực bội trước thái độ như có như không của Tạ Đình. Anh thừa nhận chính mình là một người không có trái tim, thế nhưng anh vẫn chưa bao giờ nghĩ mình sẽ khiến cho Tiểu Vân buồn. Cô bé ấy xứng đáng được hưởng những điều tốt đẹp nhất, cuộc sống của cô ấy cũng chỉ nên có những tiếng cười, rơi nước mặt thật sự không hề đáng. - Tạ Đình, tôi đã nói với cô, đừng chấp nhặt Tiểu Vân. Tạ Đình cong cong môi, cô vươn tay mình lướt nhẹ lên môi của Tô Dịch, hơi dùng tay siết lại, hừ lạnh. Anh nghĩ cô sẽ ấu trĩ đi làm những cái việc không ra gì kia sao, anh vốn không hiểu con người cô là như thế nào. “ Từ trước đến đây, tôi chỉ chấp nhặt với người hơn tôi, còn người yếu hơn tôi, anh nghĩ tôi sẽ sao”. Tạ Đình không quan tâm vẻ mặt xám xịt của anh, tiếp tục nói:” Tiểu Vân, cô ta nghĩ cô ta là ai mà tôi phải đấu đá” Trước những lời nói sắc bén như dao của Tạ Đình, Tô Dịch chỉ biết cứng họng, anh một lời cũng nghẹn lại không thể nói tiếp. Hai người cứ đứng dưới màn mưa như thế, mặt đối mặt với nhau, không ai chịu nhường ai, cuối cùng người nhịn xuống chỉ có thể là anh. - Tạ Đình, mối quan hệ của chúng ta là hợp tác. Tôi hi vọng từ nay ngoài công việc ra, cô đối với tôi đừng trêu trọc như vừa rồi nữa. Tạ Đình hừ lạnh không đáp, cô giật lấy chiếc ô của từ tay của Tô Dịch đi trước, bỏ lại anh đứng ở đó dưới cơn mưa phùn dày đặc. Muốn thỏa thuận với cô sao, trước chưa từng có ai thành công làm được điều đó, đến giờ vẫn sẽ không một ai ra điều kiện được với cô. Cô nói rồi, thứ cô muốn, cô sẽ làm cho bằng được. Giống như mấy tiếng trước, anh thật sự muốn di chuyển đó thôi. Nhìn theo bóng dáng của Tạ Đình dần dần khuất xa, Tô Dịch đưa hai tay vuốt nước trên mặt, anh tiến lại về phía chiếc chòi nơi Trần Tuân vẫn đang đứng ở đó đợi mình, nét mặt vô cùng lạnh lẽo. Khác hẳn với lúc đối với cô hỗi nãy, cái nhìn này mang theo cảnh cáo nhiều hơn, đáng sợ hơn rất nhiều. - Tránh xa cô ấy ra một chút. Tô Dịch gằn giọng, Trần Tuân nghe xong liền bật cười thật lớn, hận không thể cười chảy ra được nước mắt. Cậu ra nhàn nhã ngồi dưới bậc tường, đôi mắt sau lớp kính mắt liền biến hóa trở nên sắc lạnh chiếu về phía anh, vẻ mặt cợt nhả như cũ đã không còn. - Tô Dịch, tôi nghĩ anh đủ thông minh biết mình nên làm gì. Tốt nhất đừng có ý nghĩ phá vỡ kế hoạch của chúng tôi. Tô Dịch nhíu mày, sắc mặt anh trở nên thâm trầm hơn, thậm chí gần như muốn lao vào đánh nhau một trận. Ngay từ lúc đám người này xuất hiện, anh đã lờ mờ đoán ra được bọn họ không phải là người đi phượt bình thường, nhưng vì anh không muốn bao đồng nên mặc kệ. Đến khi Tạ Đình xuất hiện, biết được mục đích của cô, anh ngăn không được mới đề nghị cô hợp tác với mình, một phần là không muốn trơ mắt nhìn cô lao vào nguy hiểm, một phần nữa muốn bảo vệ cô khỏi nanh vuốt của Trần Tuân. Có điều, anh dường như đã đi sai một bước, chỉ chú ý đến kế hoạch quá nhiều mà không hề biết, thân phận của mình đã bị bại lộ trước đôi mắt đầy gian xảo của cậu ta. Anh nắm chặt tay, mắt nhìn chằm chằm vào Trần Tuân đang bình thản lau chiếc kính của mình, môi mím lại đầy giận dữ. - Trần Tuân, cậu muốn làm gì, đều không liên quan đến tôi. Nhưng nếu cậu động đến một sợi tóc của cô ấy, tôi nhất định sẽ lột da cậu ném cho chó ăn. Trần Tuân nhếch miệng cười, không hề coi lời đe dọa của Tô Dịch vào tai. - Tô Dịch, tôi là đàn ông rất biết thương hoa tiếc ngọc. Nếu Tạ Đình không làm gì ảnh hưởng đến kế hoạch của tôi, thì tôi tất nhiên sẽ không làm gì chị ta. Ngày đầu tiên gặp nhau, chị ta nhìn ra được kế hoạch của tôi, tôi cũng không hề truy cứu, nhưng không phải tôi bỏ qua là có nghĩa tôi không hề để ý tới. Nói rồi cậu ta dừng lại một chút, đeo lại chiếc kính lên mắt của mình, chẳng mấy vẻ mặt hòa nhã liền trở lại, nhún vai tiếp tục buông lời. - Có điều tối hôm đó tôi vô cùng tức giận, sự xuất hiện đột ngột của anh phá tan mộng đẹp của tôi. Vốn dĩ mọi thứ có thể diễn ra tốt đẹp hơn nữa, dáng người ấy, đường cong ấy, tôi sao có thể làm như không thấy. Ngay khi lời vừa dứt, Tô Dịch liền nghiến răng. Anh lao vào Trần Tuân giáng xuống một cú đấm, tuy cậu ta tránh được nhưng má vẫn bị sượt qua, máu từ khóe miệng chảy một dòng đỏ thẫm. Lúc này anh không kiềm chế được cơn giận dữ của mình, rõ ràng là bản thân với Tạ Đình không hề có một chút quan hệ nào, thế nhưng nghe người khác có ý đồi bại với cô, anh không thể nhịn xuống coi như không có gì được. Anh nhớ đến đôi chân dài trắng muốt của cô, nhớ đến bầu ngực to lớn tròn đầy của cô, hơi thở quấn quýt của cô, hiện tại càng phẫn hận hơn bao giờ hết. - Đây là lời cảnh cáo của tôi dành cho cậu. Nếu để có thêm lần thứ hai, đừng trách tôi độc ác. Trần Tuân đưa tay quệt máu trên khóe miệng, vẻ mặt không hề tức giận, ngược lại còn cười như một tên điên loạn. Cậu ra không ra tay đánh trả, nhưng ánh mắt đã phủ một tầng lạnh lẽo mang theo mùi chết chóc. - Tô Dịch, cú đấm này coi như tôi để anh thỏa mãn sức mạnh của mình, sẽ không ghi thù trong lòng. Có điều tôi muốn nhắc nhở anh, lão Kim đối với anh là cừu hận thâm thù, anh đừng để tôi phải đi đường vòng, báo cho lão vị trí của anh. Tuy chúng tôi không cùng một thuyền, nhưng vì mục đích tôi cũng không ngại làm cái trò đó đâu. Tô Dịch nhất thời im lặng, anh ngồi xuống bậc tường, lôi cho mình một điếu ra hút, tâm tình phút chốc trở nên nặng nề hơn rất nhiều. Anh nghĩ về những lời Trần Tuân nói, có thể chắc chắn một điều cậu ta không phải người của lão Kim mà của một “ ông chủ” giấu tên khác. Bây giờ nếu đối đầu với nhóm người này, cả anh và Tạ Đình nhất định sẽ không thể yên bình, thêm nữa nếu lão Kim biết được nơi ở của anh, mọi thứ sẽ còn tệ hơn nữa. Một lúc bị hai thế lực đứng trong ngõ tối chĩa mũi dao vào, anh vào cô ngoài sáng, nhất định không thể nào tránh được kịp. Còn việc báo cảnh sát, đó không phải là một cách hay, thậm chí có thể làm rối tung lên mọi chuyện. Vụ việc mười năm trước, đã khiến cho anh không còn tín nhiệm với đám người mặc cảnh phục đó nữa rồi. - Tạ Đình chỉ là một nhiếp ảnh gia. Rất lâu sau đó Tô Dịch cũng lên tiếng, anh ngước mắt nhìn Trần Tuân bình thản dựa người vào cột, đường ấn nhíu chặt. Đám người này cẩn thận và xảo trá hơn anh nghĩ rất nhiều, nếu bây giờ anh để lộ mục đích của Tạ Đình, ắt hẳn mọi chuyện sẽ rẽ sang một hướng đi khác. Con đường này ngay từ đầu đã biết là gập ghềnh rất nhiều, bây giờ về sau, sẽ càng gập ghềnh nhiều hơn. Một khắc đó anh đã ước rằng, bản thân mình có thể khuyên nhủ cô quay về Thượng Hải, coi những chuyện ở đây chỉ là một giấc mộng. - Cô ấy chỉ muốn một tấm ảnh đẹp. Sắc mặt của Trần Tuân không hề thay đổi, nhưng đáy mắt đã lóe lên một tia sáng đầy hứng thú:” Tô Dịch, tôi cũng hi vọng chị ta chỉ là một người thích chụp ảnh, chứ không phải là người của đám cớm dưới núi” Tô Dịch cực kì khôn khéo, anh không để lộ ra bên ngoài của mình một chút nào gọi là chột dạ hay lo lắng. - Trần Tuân, tuy cậu vào nghề chưa lâu, nhưng tôi chắc hẳn cậu cũng đã nghe được chuyện của tôi mười năm trước tanh bành như thế nào, cậu nghĩ tôi đối với đám người cảnh sát dưới đó có dựa dẫm được không. Tạ Đình thì càng không nói đến, cô ta chỉ là một người ưa chụp ảnh, tất nhiên sẽ không làm gì đến mấy người. Một người phụ nữ có thể khiến cho nhóm của cậu ăn không ngon ngủ không yên, tôi nghĩ mình nên nhìn cậu bằng con mắt khác. Trần Tuân nhún vai, cậu ta đương nhiên cũng đã nghe đến chuyện của Tô Dịch. Từ khi mười tám tuổi đã theo học địa chất giám định, dốc hết tất cả sức lực của mình cũng chỉ vì muốn làm được việc cho ông chủ, thế nhưng ít ai biết được kẻ cậu ta luôn không phục vẫn chỉ có người đàn ông ngạo nghễ trước mặt này. Tô Dịch là một thiên tài trong giới giám định ai cũng muốn được sở hữu, ngay cả “ ông chủ” của cậu ta cũng không là người ngoại lệ. Mặc dù đã mười năm trôi qua, hào quang của anh vẫn luôn sáng chói như cũ, chưa bao giờ tắt xuống. - Tô Dịch, hi vọng anh không quên lời tôi nói. Sau một hồi im lặng, Trần Tuân cũng quyết định lên tiếng, sau đó bước chân rất nhanh liền rời khỏi chiếc chòi nhỏ trở về nhà nghỉ. Tô Dịch ngồi đó nhìn theo, mưa bên ngoài cũng đã ngớt hơn, nhưng lòng người thì luôn bùng cháy lên những toan tính nguy hiểm. Anh biết, từ giờ chính mình và Tạ Đình sẽ không còn thể tùy hứng như những lần trước điều tra về thôn Tây Nha cũng như lên dốc Nã Nhai được nữa. Nếu anh không nhầm, thì dưới núi, có rất nhiều tay chân của đám người này chờ đợi nhận lệnh. Chỉ cần tìm được nơi cất giấu kho báu, bọn chúng sẽ hành động và vận chuyển qua đường biên giới sang Myanmar. Cứ thế ngồi đó suy nghĩ, Tô Dịch không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, xung quanh lúc này chỉ là những tiếng côn trùng kêu cùng với tiếng mưa rơi lộp bộp. Anh khẽ nhắm mắt thở dài rồi đứng dậy muốn về, còn chưa bước ra khỏi chòi liền thấy bóng dáng hớt hải của Tiểu Vân chạy vào, cả người dính đầy nước, giọng run rẩy. - Anh Mười, bà Chu... Bà Chu mất rồi..