Sinh mà cao quý
Chương 29 : chương 29
Quy tắc hành vi thứ hai mươi ba của Slytherin: khi gây họa đôi khi cần phải có người chịu tội thay.
Tin tưởng — một tên — Gryffindor?
Anh chính là một con sâu lông đáng bị quỷ khổng lồ đạp bẹp đầu!
Draco nắm chặt lấy khóa cửa ô tô, thậm chí khóa an toàn cũng gài luôn.
“Đây là chỉ thiếu một chút trang trí đó hả?” Lại thêm một đợt chấn động mãnh liệt làm Draco chút nữa cắn đầu lưỡi của mình, anh tiếp tục gầm lên giận dữ, “Căn bản là làm chưa xong thì có!”
“Hệ thống đáp xuống cần… cần đưa vào thực nghiệm để chỉnh sửa…có chút tinh thần sáng tạo đi, đừng cứ như mấy cô bé ở tiệc trà chứ!” Sirius nắm tay lái, cố gắng điều khiển phương hướng.
“Bọn con thiếu chút nữa bị ném chết!” Draco phẫn nộ bổ sung, “Ba lần!”
Nhưng mà hệ thống đáp xuống một chút cũng chưa hoàn thiện này cộng thêm tính năng vượt bậc tăng từ 0 đến 100 km/h chỉ cần 5.5 giây của chiếc xe việt dã Land Rover lại giống như biến thành chuột túi của nước Úc, trong suốt quá trình chỉ bật nhảy chồm chồm về phía trước.
Bọn họ lần thứ nhất nhảy vào một cái hồ lớn nhất trong Rừng Cấm, sau đó Sirius luống cuống tay chân điều khiển miễn cho bọn họ một màn chết đuối.
Lần thứ hai cố gắng đáp xuống kết quả ngã vào một tán cây, bọn họ mất rất nhiều khí lực mới có thể thoát ra khỏi tán cây mà bay lên lần nữa.
Mà lần thứ ba bọn họ trực tiếp đáp vào trên mình một con nhện, nhưng mà lần đầu tiên ba người mới thấy được con nhện lớn đến như vậy!
Sirius: “Thì ra Rừng Cấm còn có thứ này?”
Draco: “Nhện khổng lồ tám mắt! Bọn chúng vốn dĩ ở Nam phi mà! Bọn chúng là sinh vật bị cấm vận chuyển ra nước ngoài!”
Harry: “Ah…mình đoán nhất định là do bác Hagird mang vào.”
Xe một lần nữa nhảy dựng lên, sau đó, nó lại bay vùn vụt qua phần còn lại của Rừng Cấm, và đâm thẳng vào tán cây, rốt cục dừng lại, mà phía trước cách bọn họ không xa, chính là tòa lâu đài Hogwarts sừng sững.
“Dù gì đi nữa, mấy đứa, chúng ta vẫn tới nơi an toàn!” Giọng Sirius từ phía trước truyền tới, ngữ khí cố gắng nhẹ nhàng.
“Với việc chúng ta đáp lên tán cây!” Harry quẹt miệng, lần trước bị mắc kẹt vào tán cây bọn họ mất thật nhiều tinh lực mới thoát ra được, “Chẳng lẽ chú muốn con nói đây là an toàn, an toàn như vậy sao?”
“Có lẽ cậu muốn nói chúng ta so với tàu tốc hành Hogwarts đã đến trước…A, không!” Draco còn chưa có phun độc xong, liền bi thảm kinh hô, “Là cây Liễu Roi!”
“Đừng hoảng hốt, đừng hoảng hốt, chú biết nhược điểm của nó!” Sirius la lớn sau đó vừa mới mở cửa xe muốn đi tìm cái chốt kia, kết quả mới vừa bước ra, Đại Cẩu đã bị cây Liễu Roi phẫn nộ đánh một phát bay đi.
Cho nên nói, không tuân theo quy củ thì phải trả giá đắt.
Nhánh cây Liễu Roi từ cửa sổ xe lao vào, quấn quanh, trói chặt ba người, kéo ra ngoài, mãnh liệt quăng lên rồi quẳng xuống, cuối cùng sau khi đã được cứu, Draco và Harry đã muốn lãnh giáo một phen các loại trừng phạt giá treo, xích sắt, roi da, sáp nóng mà Giám thị Flich luôn muốn Hogwarts sử dụng lại.
Người giám hộ luôn luôn nổi giận vì bọn nhỏ không biết trời cao đất dày tìm lấy rắc rối, nhưng nếu thật sự gặp rắc rối lại gây ra họa lớn, như vậy cơn giận liền không còn sót lại chút gì, mà chỉ còn lại đau lòng khôn cùng và nghĩ đến mà sợ. Draco và Harry hiện tại chính là loại tình huống này.
Giáo sư Sprout từ nhà ***g kính ở gần đó nhất nghe được động tĩnh và là người đầu tiên chạy tới, nhìn thấy hai cậu con trai trong tình trạng bị đánh thật bi thảm, kinh hô lên, thậm chí ra tay cắt đứt nhánh cây thô làm cho cây Liễu Roi bị thương vĩnh viễn để cứu ba người bọn họ.
Tiếp theo chính là Lucius đã sớm nghe được tin tức vẫn đứng ở cửa chính của lâu đài Hogwarts, giáo sư Snape đen mặt, cả người mặc áo chùng đen tỏa ra áp suất thấp một lòng chờ để lột da rút gân hai con rắn nhỏ. Mà khi ông chạy tới hiện trường nhìn thấy cảnh tượng kia, lại chỉ đen mặt phun một tầng nọc độc mỏng liền đi nhanh như sao xẹt mà đem hai con rắn nhỏ, cả người thảm thương không còn một chỗ lành lặn, trôi nổi lơ lửng vào Bệnh Thất, nhưng sau đó xoay người áo chùng dài cuộn sóng ở phía sau cho đến khi đến hầm để pha chế thuốc.
Người thứ ba chạy đến chính là giáo sư McGonagall, một lần là Viện trưởng thì cả đời đều là Viện trưởng nghiêm khắc, nữ phù thủy nắm áo Sirius, người cũng bị thương không nhẹ, mặt mũi bầm dập, đi về phía văn phòng, giọng nói ẩn chứa sự tức giận truyền đi thật xa, “Tôi quả thực không thể tin được, Sirius Black, sau khi anh tốt nghiệp nhiều năm như thế, vậy mà anh còn dám cả gan làm loạn khiến tôi không yên tâm, Sirius, khi nào thì đầu óc anh mới có thể dùng được? Anh nhất định lại hành động lỗ mãng…”
Ba người bọn họ lần này gây họa cũng không nhỏ, nhưng bởi vì còn có một người đã trưởng thành, tuổi cũng đủ làm cha của Harry và Draco cũng tham gia vào, thế là dưới tình huống này, nhóm con rắn nhỏ toàn nhận được sự quan tâm cùng bảo vệ, mà người nào đó cơ hồ thành quýt làm cam chịu, bia đỡ đạn.
Sau khi trải qua sự răn dạy cùng quở mắng của giáo sư McGonagall, hầu như đoán được phía sau còn một hàng dài người xếp hàng chờ, như là người đầu tiên nhất định là Bà Pomfrey, sau đó là kẻ đối đầu – giáo sư Snape, Hiệu trưởng Dumbledore, vợ chồng nhà Malfoy, có thể còn có giáo sư Sprout (vì cái cây Liễu Roi trân quý), chỉ mong là không có thêm Bộ Pháp thuật phạt tiền với cảnh cáo…Ách, đã vậy giờ phút này tại nhà Black cũ ở số 12, Quảng trường Grimmauld có khi nào cũng có Moony chờ đợi răn dạy và quở mắng hắn?
Có lẽ, thật sự nhiều khi Gryffindor chẳng qua là vì vận khí không tốt.
Hoàng tử và bảo bối Slytherin bỏ lỡ lễ Phân Loại, cuối cùng ở Bệnh Thất giải quyết bữa tối, tay chân đã được chữa lành sau đó tạm biệt Bà Pomfrey. Dựa vào việc cho đến bây giờ giáo sư Snape vẫn không cấp cho hai người sắc mặt tốt, còn không có phun ra lời trừng phạt nào cả, điều này làm cho hai con rắn nhỏ cảm thấy may mắn nhưng vẫn không yên lòng.
“Người như chú Sirius thật không đáng tin!” Harry căm giận đánh giá, “Lúc này không biết giáo sư sẽ phạt chúng ta thế nào…Toàn bộ thời gian ngoài giờ học trong học kỳ này chúng ta đã bị cấm túc gần hết, hơn nữa đã bị cấm thi đấu cùng cấm bay, còn tiếp tục phạt nữa thì chỉ sợ kéo dài đến sang năm.”
“Harry, giáo sư không có khả năng phạt chúng ta tới sang năm.”
“Được rồi, Draco, biết dưới loại tình huống này hai anh em sonh sinh Weasley bình thường sẽ nói sao không?” Harry bắt chước ngữ điệu cùng giọng nói của hai anh em song sinh tóc đỏ, “Có rận không sợ bị cắn, thêm nợ cũng không lo, chúng ta lại thêm chút sức trẻ, người anh em.”
Draco đang nhớ lại Bản đồ Đạo Tặc, cũng gật gật đầu, “Ít nhất trước hết cũng phải đem Bản đồ Đạo Tặc lấy ra.”
Hai người trở lại cửa đá Slytherin, nói mật khẩu, cửa mở, nháy mắt đi vào, đến Phòng Sinh hoạt chung Draco tưởng nó phát nổ. Nhóm con rắn nhỏ cuồng nhiệt tụ họp ở Phòng Sinh hoạt, miệng cười vỗ tay hoan nghênh Hoàng tử và Cậu Bé Vàng của bọn họ chiến thắng trở về.
Zabini một tay ôm lấy Harry, một tay vỗ vai Draco, “Các hoàng tử của tôi ơi, hôm nay hành động vĩ đại của người nhất định sẽ được ghi vào ‘Hogwarts, Một Lịch Sử’, luôn được người người bàn luận.”
Harry mới không thèm việc đó đâu, bị mọi người chụp bả vai cùng sự rộng lòng giúp đỡ của giáo sư Snape cũng không thể thay đổi sự thật cậu và Draco bị cây Liễu Roi đập bẹp, cũng không thể ngăn chặn việc phòng ngủ vốn rất đẹp của cậu và Draco biến trở lại bộ dạng thê thảm ban đầu, càng không thể làm Bản đồ Đạo Tặc tự bay vào túi của bọn họ, cuối cùng cũng không có cách nào thay đổi một chút bi kịch giáo sư môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám mới tới vốn dĩ là cái bao cỏ.
Giáo sư môn Phòng chống mới của bọn họ là một người hay ba hoa, nhưng lại là một kẻ khoác lác lừa đảo biết viết sách, dựa vào cái vẻ ngoài hoàn mỹ kia, mái tóc vàng cuộn sóng lấp lánh rõ ràng đã ba lần vinh dự chiếm được danh hiệu Nụ cười quyến rũ nhất của Tuần san Nữ Phù Thủy, hơn nữa vinh hạnh đặc biệt này bị ông ta suốt ngày nhắc đến, còn hơn cả siêu cấp bình hoa di động!
Theo những điều nói trên, môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám trong học kỳ này là sao có thể không trở thành trò cười?
Môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám cũng bắt đầu khi nhóm học sinh Slytherin bước vào, bọn họ (đa số là nam sinh cùng số ít nữ sinh) không ai thích giáo sư Lockhart cả, bởi vì ông ta chỉ như một con công thủy chung vây quanh chủ đề Harry Potter, mà ý đồ chính của ổng là dùng danh tiếng như ngôi sao chợt lóe sáng, có hoa mà không có quả của mình bám theo Cậu Bé Vàng của Slytherin bọn họ, Harry – Kẻ Được Chọn – Potter mà đánh đồng!
Trên thân mặc một áo chùng dài màu tím violet, tóc xoăn xoăn, Lockhart lên lớp liền nhắm vào Harry, nói thật, ông ta cũng đã đợi cơ hội này lâu lắm rồi, nhóm con rắn nhỏ đoàn kết rất khó ra tay, hiện giờ cuối cùng cũng bắt được nhân vật chính, “Harry, ah, rốt cục chúng ta cũng gặp mặt! Tôi nghe nói…trò vừa mới ở Đại Sảnh tổ chức buổi ký tặng?”
“Đó chẳng qua là hiểu lầm…” Sắc mặt Harry cứng đờ giải thích.
Colin Creevey, một học sinh Gryffindor năm nhất tay cầm một cái máy chụp hình nơi nơi chụp loạn, thấy Harry liền mắt sáng lên, lúc ăn sáng, hành động lỗ mãng của nó đã gần như chọc giận toàn bộ những người quyền lực trong bàn dài Slytherin.
“Ah, tôi phải nói, trò hiện trong giai đoạn này liền phát ảnh có chữ ký là không sáng suốt — Harry,” Lockhart căn bản không nghe lí do thoái thác của Harry, mà lôi ra một loạt các loại danh hiệu thân phận kèm theo tự nâng cao giá trị bản thân mà đưa ra đề nghị, “Nói thật, điều này sẽ tạo cho trò vẻ tự cao tự đại không hợp đâu. Tương lai sẽ có một ngày, có lẽ trò sẽ giống như tôi lúc trẻ, đi đến đâu đều cần mang theo một đống ảnh chụp có chữ ký để phát, chính là tôi cảm thấy lúc này trò còn chưa đến mức đó.” Giáo sư Lochkart cười lộ ra hàm răng sáng bóng.
Sắc mặt Harry trong nháy mắt đen lại.
“Giáo sư, con nghĩ con phải sửa lại lời nói của thầy.” Con rắn nhỏ tóc bạch kim đứng lên tỏ thái độ cung kính, “Harry Potter đã thành danh gần mười một năm, cậu ấy từ lúc mặc tã đã biết đối mặt với việc liên quan tới truyền thông, cậu ấy đã sớm quen với việc tên của mình bị các chuyên gia lịch sử các quốc gia đề cập thường xuyên, cũng được ghi vào những sự kiện lịch sử pháp thuật trọng đại, con nghĩ kinh nghiệm ở phương diện này không cần thầy chỉ dạy thêm. Dù sao, thầy thành danh cũng được ba năm thôi.”
Nhóm con rắn nhỏ ở dưới cười hi hi ha ha. Sắc mặt Lochkart cùng áo chùng của ông ta giống nhau.
“Nói đến ảnh chụp, bản thân con đồng ý với quan điểm của thầy, phải biết rằng, ảnh chụp của Harry thì chỉ có tư liệu lịch sử và tin tức quan trọng trải qua việc xin phép mới có tư cách dùng, báo chí lá cải phục vụ quần chúng cùng cá nhân cấm việc lén tùy tiện sử dụng, ‘Bộ Luật Phù Thủy’, chương thứ ba trong nhân quyền phù thủy trong khoản thứ mười bảy về quyền sử dụng chân dung cá nhân của phù thủy (luật sửa đổi năm 1964) nói rất rõ ràng. Ảnh chụp của Harry thực quý giá, sẽ không là loại đầy rẫy ngoài đường, cho nên mới có người muốn quyết tâm chụp.”
Bản thân Lockhart cùng mấy bức họa trên tường và chân dung trên bìa sách, sắc mặt đều có cùng sắc đỏ tía như cái bìa sách.
Dường như lời lẽ bảo vệ cùng phản kích của Draco cũng không có thay đổi được sự thật môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám là đồ bỏ đi, bọn họ trên lớp hay dùng cuốn tự vấn đáp của Lochkart, tỷ như ông ta thích nhất màu gì, thích nhất bộ sách nào, lý tưởng của ông ta là gì…Như thế nói trắng ra chỉ lãng phí thời gian, nhưng mà không biết bọn Gryffindor có phải hay không so với bọn họ may mắn hơn, bởi vì bọn họ nghe nói tiết đầu tiên cái bao cỏ Lochkart kia dùng một cái ***g sắt chứa yêu tinh ở Cornwall làm cả phòng học đều bị hủy.
“Có lẽ mình hẳn là may mắn, Draco, cuối cùng Voldemort dã chết rồi, cho nên giáo sư môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám cho dù là cái bao cỏ, mình cũng không kinh sợ đến độ một ngày cũng chịu không nổi.” Tại lớp học Phòng chống tiết đầu tiên hoàn toàn thất bại thảm hại, Harry nhỏ giọng oán hận nói với Draco.
Đến bây giờ, tin tức Voldemort bị giết cũng không có công khai.
Trước hết, Dumbledore không cho rằng hắn thật sự đã bị tiêu diệt hoàn toàn — điều này chỉ có trong lòng của hai người là biết rõ;
Quan trọng là…, mặt khác những người biết chuyện đều nhất trí cho là bọn họ dù sao chỉ mới mười hai tuổi, mặc kệ là sau này số phận đã được an bài hay may mắn được Merlin tương trợ, danh hiệu anh dũng giết chết Voldemort thêm vài năm nữa mới công bố cũng tốt, bọn họ phải đề phòng bọn Tử thần Thực tử ẩn núp trả thù Harry, rõ ràng nhà Malfoy càng là một mục tiêu bị trả thù. Dù sao thì công khai trả thù thì cũng dễ tránh, không phải toàn bộ Tử thần Thực tử đều giống như nhà Malfoy đủ chất ‘Slytherin’ như vậy, hầu hết toàn bộ đều đối với sự thất bại ấy đều vẫn còn trung thành đi theo.
“Đừng oán hận, Harry, chúng ta đã đến, cậu chuẩn bị xong chưa?” Bọn họ chuẩn bị ra tay lấy Bản đồ Đạo Tặc.
“Hoàn toàn không thành vấn đề.” Harry cầm trong tay một lọ mực nước, đem nắp bình đậy nới lỏng. Hiện tại bọn họ đứng trên hành lang cách cửa phòng làm việc của lão Filch không xa. Lúc này lão Filch hẳn là đang trong phòng làm việc.
Draco cầm đũa phép trên tay chĩa lên trần nhà, ‘Cạch! Cạch!’ hai tiếng, phóng ra Bùa phá hủy kèm theo Bùa Âm vang, sau đó đũa phép vung lên, Harry liền cảm giác mình giống như bị một lực lượng kéo lên lơ lửng văng ra, cậu thuận tay đem bình mực nước ném ra ngoài, vấy bản cả một dãy tường trên hành lang, sau đó với tư thế rất khó coi, nhưng trên thực tế cũng chăng có đau đớn gì, đáp vào ban công trước cửa văn phòng Filch. Draco chạy như một làn khói, làm cho Filch nghe thấy sau đó xuất hiện chỉ thấy được vạt áo chùng dài màu đen của một học sinh biến mất ở chỗ quẹo.
Filch có thể nói cái gì?
Harry Potter, đứa trẻ nổi tiếng mệnh danh là Kẻ Được Chọn rõ ràng bị người sau lưng hãm hại, chật vật nằm trước cửa phòng của ông ta, trên tường mực nước vấy bẩn khó nói là do ai làm, hơn nữa người gây họa lại chạy mất dạng.
“Tao sẽ tóm được cái tên nhóc mắc toi kia, a, tao nhất định tóm được!”
Filch đem Harry Potter vô phòng, tốt xấu gì cũng té bị thương, trên miệng nói đến việc cần đem theo một lọ tẩy sạch vạn năng ở trong tủ, ra ngoài lau dọn một mảng lớn mực nước trên tường kia.
Harry một người ở văn phòng, lấy ra đũa phép, “Accio Bản đồ Đạo Tặc!”
Phía dưới ngăn tủ bên phải có một ngăn kéo rõ ràng bị đồ vật bên trong đụng phải kêu cạch cạch hai tiếng, Hary nhíu mày, “A, ông ta đã khóa nó lại! Alohomora—-“
Tách một tiếng, mở khóa.
Harry còn chưa kịp xuống tay, tiếng than thở của Filch bỗng nhiên vang lên ở cửa, “Chết tiệt, lau không ra, xem ra đổi một loại chất tẩy khác mới được…”
A, không!
Harry ở trong lòng khóc thét…Cậu không muốn bị bắt tại trận!
20’ sau, Harry mang khuôn mặt nhỏ nhắn khóc tang đi băng qua góc hành lang Đại Sảnh tìm được Draco, “Draco, mình bị Filch phạt cấm túc, giáo sư Snape nhất định sẽ đem mình lột da phơi khô.”
“Sao vậy, thất bại à?” Draco hoàn toàn bất ngờ.
“Không có.” Harry dùng bùa Triệu hồi hướng cái túi đem theo bên mình lấy ra Bản đồ Đạo Tặc đưa cho Draco, “Mình đã thử qua, chính là cái này. ‘Tôi trân trọng thề rằng tôi không làm chuyện tốt’.”
“Mà tại sao lại như vậy?” Draco lấy bản đồ cũng không có nhìn kỹ.
“Bởi vì mực nước của bọn mình quá thành công!” Harry vẻ mặt bi thương, “Mình vừa mới mở khóa, Filch liền trở lại, bởi vì ổng cần dùng loại tẩy sạch vạn năng lau chùi dấu vết đó, cần viết thư đặt hàng loại mới. Lúc ấy mình còn có thể làm gì?” Harry bám lấy vạt trước áo chùng của Draco mà khóc thét, “Mình, mình đành phải ném thêm một viên Bom phân!”
~*
~Lời của editor: Thật có lỗi, ta lại post trễ, dạo này ta gần thi (và có nguy cơ rớt) nên rất mệt mỏi không edit được nhiều mọi người thông cảm nha!
~*
~
Truyện khác cùng thể loại
112 chương
49 chương
48 chương
38 chương
139 chương
61 chương
68 chương