Lâm Tuyền tỉnh dậy, muốn nôn mửa và đau đớn nhận ra thực tại đã xoá sạch mộng tưởng về quá khứ, tất cả chỉ là một giấc mơ dài. Cậu muốn đứng dậy, nhưng lại nhận ra cơ thể không hề nghe lệnh cậu nữa, tay chân nặng trịch, đầu lại nhức vô cùng. Không gian chung quanh nhắc cho cậu nhớ mình đang ở đâu, nhưng con người đó hiện giờ lại không thấy tăm hơi đâu cả. Đột nhiên, Lâm Tuyền có cảm giác sợ hãi, bản thân cậu bất động ở đây, căn phòng này lại thuộc dạng phòng ẩn, cách âm với bên ngoài, nếu như… Chỉ là nếu như, anh ta thật sự bỏ cậu lại đây, rồi quên mất, … Mũi thuốc lúc trước đã chứng minh cho Lâm Tuyền biết, anh ta nhìn cậu với cùng một ánh mắt như khi những lão già biến thái kia nhìn cậu, không có một chút giá trị gì. Những thứ không có giá trị, thường sẽ bị vứt bỏ, cũng như người thân đã vứt bỏ cậu,… Mắt cậu khô nóng, cơ thể này, ngay cả khóc cũng không có khả năng, cậu phải làm sao? Trong lúc Lâm Tuyền còn đang mê man, Vương Thiệu đã bỏ đi lo liệu mọi chuyện trong phận sự của y. Đăng ký một chuyến du lịch cho mẹ y, thanh toán hợp đồng với Song An nay đã thuộc quản lý của Hoành Kha, mua thêm nhiều vật dụng cho cậu bé của y. Chắc chắn cậu ta sẽ giận, y biết như thế, sẽ giận y vì những gì y đã làm. Thế nhưng đó là do cậu đặt y vào tình thế bắt buộc phải làm vậy. Ngoan ngoãn ở bên cạnh y không được sao, Vương Thiệu tự biết y không phải là một người toàn tài hay đa năng. Gia thế bình thường, tài sản cũng chỉ hơi dư dả, nhưng y có thể bảo vệ cậu, bảo vệ tất cả những người xung quanh y. Căn nhà trống vắng của y chỉ còn không gian nơi cậu ta ở là nguyên vẹn, phần còn lại đã bị y đập nát. Càng dùng sức, y lại càng thấy bất lực hơn nữa. Giây phút Vương Thiệu bước đến bên Lâm Tuyền, cậu vẫn còn chìm trong những hồi tưởng về khoảng thời gian đã qua. Ánh mắt sáng ngời nhìn mông lung lên trần phòng, trong khoảnh khắc, Vương Thiệu nghĩ rằng màu xanh trong mắt cậu hợp với ánh sáng lúc ban ngày hơn là ánh đèn vàng vọt ở nhà y. Nhưng y không muốn nói. Nhẹ nhàng đỡ cậu ngồi dậy, Vương Thiệu đưa chén cháo đã chuẩn bị sẵn lên, thật cẩn thận đút từng muỗng vào miệng Lâm Tuyền. Nhưng cậu dứt khoát không chịu nuốt, cơ thể bất động của cậu cứ cố đẩy từng giọt ra, nhễu dần xuống dưới người. Vương Thiệu biết cậu ta đang tức giận, cho dù bị y tước đoạt hết tất cả những quyền cơ bản của một người bình thường, cậu ta vẫn có cách biểu lộ cho y biết sự tức giận của mình. Y cắn răng, gầm gừ thành tiếng “Tôi đã nói, chống đối không có lợi cho em.” Nhưng lời đe doạ của y chẳng là gì với cậu, thậm chí sau đó, ánh mắt của cậu còn không hướng về y, hoàn toàn xem y là thứ vô hình. Vương Thiệu không nhiều lời nữa, lập tức ngậm lấy một muỗng cháo rồi mớm cho Lâm Tuyền. Ngạc nhiên khiến cậu không đề phòng mà nuốt hết một nửa phần cháo bị đẩy vào miệng mình, còn một phần đổ ra ngoài, Vương Thiệu cũng đuổi theo ngậm lại rồi ép cậu nuốt cho bằng hết. Từ việc mớm cháo, y chuyển sang thưởng thức đầu lưỡi ngơ ngác của cậu ta. Lúc buông ra, Lâm Tuyền thất thần, hơi thở gấp gáp như thể cố gắng lấy lại nhịp điệu lúc ban đầu. Vương Thiệu dằn mạnh chén cháo lên bàn, quay lại nhìn cậu bé nằm bên mình đang cố lấy lại nhịp thở. Một chút thương tiếc dâng lên trong lòng y, nhưng cũng chỉ đến đó, khi y thấy cậu tiếp tục đưa ánh mắt đi chỗ khác, dứt khoát từ chối mình. “Tôi nhớ chỉ mới vài ngày trước, em không hề có thái độ này với tôi.” y nói nhỏ, như chỉ là để cho chính y nghe. “Em ép tôi phải đối xử với em như thế.” Sau một khoảng lặng, y bất ngờ xé bung vạt áo trước ngực của Lâm Tuyền, tay kéo nhẹ đầu ngực khảm khuyên của cậu. Vết thương đã lành lại bắt đầu ửng đỏ lên, Lâm Tuyền bị khống chế cử động, không thể trốn tránh được, nhưng nét mặt cậu bắt đầu nhăn nhó. “Em nhìn cho kĩ, em chỉ là “thú cưng” của tôi. Là của tôi. Cơ thể của em là của tôi.” Y cúi đầu, ngậm vào một bên nhũ tiêm ửng đỏ, đầu lưỡi khôn khéo luồn qua vòng khuyên, vỗ về hạt ngọc trai cùng viên đậu nhỏ của cậu. Lâm Tuyền khẽ ưm một tiếng, đau và nhộn nhạo đến dồn dập khiến cậu không cách nào chống lại. Vương Thiệu rất tận tâm, dùng đầu lưỡi y hầu hạ cơ thể đang dần trở nên thèm khát của cậu. Cho đến khi Lâm Tuyền bắn ra một lượng dịch thể trắng đặc sệt, y mới dừng lại mà ngắm nhìn. Lúc này, cậu ta không né tránh ánh mắt của y nữa, nhưng trong đôi mắt mông lung vì khoái cảm đó lại chẳng hề có y. Tức giận, y bắt đầu dùng bài học điều giáo tiếp theo mà y đã định bỏ qua cho cậu “Dạy cho thú cưng biết lệ thuộc vào chủ nhân”. Tên của phương pháp này có lẽ rất dài, nhưng cách thực hành lại rất đơn giản. Dùng một loại công cụ tình thú bằng thép bọc vải dày, bịt mắt và tai của “thú cưng” lại. Dây buộc được thiết kế làm sao cho mắt của sủng vật không nhận thấy được một tia sáng, tai hoàn toàn vô dụng, sủng vật sẽ rơi vào trạng thái bị cô lập cảm quan hoàn toàn. Lúc thực hành, bắt buộc mỗi ngày phải bỏ khung thép ra một giờ, trong khoảng thời gian đó, chủ nhân sẽ an ủi vỗ về thú cưng của mình, sau đó lại tiếp tục tước đi ánh sáng của thú cưng. Trong bóng tối đơn độc đó, đa số “thú cưng” sẽ cảm thấy sợ hãi và ức chế, một giờ được thả tự do cùng với sự có mặt ôn nhu của chủ nhân là ánh sáng duy nhất của sủng vật, khiến họ bị ảo tưởng rằng đây là người duy nhất đối tốt với mình, cũng là người đáng sợ nhất. Từ đó huấn luyện thú cưng phải thuần phục và trung thành với chủ nhân. Vì đây là phương pháp áp chế tâm lý, “thú cưng” trong quá trình điều giáo lại bị cho dùng nhiều loại thuốc khác nhau liên tục, khiến thần kinh trở nên căng thẳng và yếu ớt hơn rất nhiều. Nên nếu chủ nhân sử dụng sai quy cách, có thể đẩy sủng vật của mình rơi vào tình trạng loạn trí, hoặc có thể hoàn toàn phát điên. Vương Thiệu nhẹ nhàng buộc dây quanh đầu sủng vật của mình, mắt Lâm Tuyền bị che đi làm cậu không thấy được ánh mắt đượm buồn và dịu dàng của Vương Thiệu. Y không muốn dùng đến cách này, cũng không muốn tiếp tục điều giáo cậu. Nhưng y nhớ một Lâm Tuyền ngoan ngoãn trong quá trình điều giáo hơn cậu bé trước mắt y, một cậu bé tưởng chừng như lúc nào cũng có thể đột ngột bỏ y lại. Bắt đầu lắp nút tai, y thầm thì “Sẽ nhanh qua thôi. Tôi sẽ luôn ở đây. Chỉ là em không nghe thấy… đừng sợ..” Rồi không gian xung quanh Lâm Tuyền chìm vào sự yên tĩnh tuyệt đối. Vương Thiệu vẫn ngồi ở đó, từ lúc khoá lại thứ che đi đôi mắt đáng yêu của cậu ta, cho đến khi mũi thuốc gây ảo giác và khống chế cơ thể hoàn toàn tan mất. Y thấy cậu ta cố gắng ngồi dậy, cố gắng đưa hay tay run run vì thoát lực của cậu ta lên cố gỡ khung thép ra. Y thấy cậu ta tức giận cố gắng đứng lên khỏi chiếc giường, rồi lại run rẩy ngã nhào trên mặt đất. Mặc cho cậu ta chửi rủa cùng la hét van xin, y vẫn bất động. Y muốn mình hoàn toàn không tồn tại trong không gian của Lâm Tuyền hiện giờ, đồng thời y vẫn muốn để mắt đến cậu. Cũng may Vương Thiệu đã can thiệp vào dây thanh quản của Lâm Tuyền, nên giờ cho dù cậu có cố gắng hét lên cũng không thể tạo ra âm thanh quá to, gây vang và tổn thương màng nhĩ của cậu. Nhưng y đoán một lát nữa, cậu ta sẽ khát nước, và nếu cứ tiếp tục quờ quạng để tìm cách thoát thân, cậu ta sẽ va vào đồ đạc và vấp ngã thêm nhiều lần nữa mất. Rất nhiều lần, Vương Thiệu đã định đưa tay ra đỡ lấy Lâm Tuyền rồi ôm cậu vào lòng, nhưng y nắm tay thật chặt, tự mình kiềm hãm cái ước muốn quá đỗi đơn giản đó. Cuối cùng, thay vì đỡ lấy cậu, y nhẹ nhàng dẹp đi những chướng ngại có thể làm cậu bị thương. Dần dần, đồ đạc bài trí trong phòng được chất thành một đống gọn gàng và chắc chắn sau tấm màn nhung phủ dày cuối phòng. Lâm Tuyền có cảm giác cậu đang đứng ở một nơi tối tăm đến vô tận, không một ai nghe thấy cậu, đến cậu còn không thể nghe thấy chính mình. Thuốc còn chưa tan hết, tay chân cậu tê dại đi nhưng vẫn có thể miễn cưỡng được, từng bước chân của cậu như từng bước lên thảm đinh, đau đến nhói lòng. Nhưng cậu không muốn mắc kẹt ở đây. Cố gắng gỡ cái thứ tước đi tầm nhìn của mình nhưng không thể, nước mắt của Lâm Tuyền bắt đầu thấm dần qua vải da, chảy xuống khoé môi. Từng dòng nước chậm rãi cứ thế lăn dần xuống, Vương Thiệu thật muốn thay cậu lau đi. Y đau lòng. Lúc trước đây, khi y làm việc này với những người khác, y chỉ đơn giản là nhốt họ vào chuồng nuôi lại, rồi ung dung bỏ về. Tất nhiên y tự biết trong lúc áp dụng phương pháp này, y phải tuân theo điều kiện mỗi ngày trả tự do một tiếng, đồng nghĩa với việc y không được bất chợt nghỉ phép dù chỉ một ngày. Nhưng ngoài rắc rối đó ra, y không hề để tâm những chuyện còn lại. Tay y cứ đưa ra, đến gần khuôn mặt nhăn nhó của cậu, rồi lại thu về. Như cảm giác được điều gì đó, Lâm Tuyền dần bình tĩnh lại, nghiêng đầu nức nở “Chủ nhân, …anh có ở đó không? Em sợ….” Vì y biết cậu không thể nghe thấy, nên y trả lời cho thoả cái cảm giác đau xót của mình “Tôi đã nói, tôi sẽ luôn ở đây mà.” Cứ thế, hai người chìm vào hai khoảng không riêng, với cậu là cô đảo, với y là hoang mạc. Cậu như ảo ảnh chờn vờn trước mặt y, nhưng y không thể đụng vào. Vì ảo ảnh ốc đảo giữa hoang mạc sẽ tan đi khi khách lữ hành đến gần, y sợ cái chạm tay của mình sẽ biến mọi việc thành vô ích. ~~~ Vương Thiệu đã tính toán, nên giờ mở khung thép ra cũng là lúc y tiêm cho cậu một mũi thuốc ảo giác. Lâm Tuyền vẫn sẽ thấy y ở trước mặt cậu, lại bất động ngoan ngoãn để y vui đùa. Cả ngày bị nhốt, theo thời gian, da dẻ cậu càng lúc càng sáng màu, cơ bắp cũng mềm mại lại chứ không săn chắc như lúc đầu nữa. Vương Thiệu cứ say mê vuốt ve, mặc cho cậu vật vã trong cơn say thuốc của mình. Nhưng có một việc Vương Thiệu tính sai, khi thuốc truyền vào cơ thể, ngoài cảm giác bất lực ra, cậu chỉ thấy lại gia đình cùng cuộc sống cũ của mình. Mọi vuốt ve cùng ôn nhu của y không hề lọt vào được vùng nhận thức. Thay vì đau khổ rồi vui sướng cùng chủ nhân, thứ mà Lâm Tuyền cảm nhận được lại là sợ hãi, cô độc và đau đớn vì thấy lại cuộc sống đáng ra cậu nên có. Lâm Tuyền bắt đầu hành xử như cậu vốn là người khuyết tật, bò trườn và dùng tay thăm dò mọi vật ở gần cậu. Rồi lại cười một cách ngu ngơ mỗi khi cậu cảm thấy mệt và trống rỗng. “Chủ nhân, em biết nấu cơm đó. Em sẽ nấu.” một lúc sau “Chủ nhân, em cũng muốn ra ngoài nhiều hơn…” “Chủ nhân, anh cười lên dễ nhìn hơn lúc nhăn mặt đó…” Ban đầu Vương Thiệu ngỡ rằng cậu ta nói với y. Nhưng khi gỡ khung thép, cậu hoàn toàn nhìn vào hư vô, rồi cười, rồi nói theo một hướng khác. “Em nhìn đi đâu vậy? Tôi ở đây.” Mạnh mẽ quay mặt cậu về phía mình, y nói to “Chủ nhân của em ở đây.” Nhưng Lâm Tuyền dường như xem nhẹ y, “Chủ nhân, ….” sợ hãi thoáng qua trong ánh mắt của Lâm Tuyền, cậu giãy ra, gần như quỳ xuống “Chủ nhân, tin em đi, chủ nhân, tin em đi…” Y không hề muốn trở thành quái vật trong mắt cậu như thế này, nhưng y phải làm sao đây? Có phải y đã sai không? Y sợ rằng mình sai, nhưng nếu y không làm những việc y đã từng làm như thế, y sợ mình còn sai hơn nữa…