Sinh Đồ

Chương 35

Đứng ở cửa, nghe rất rõ tiếng mưa rơi, tiếng mưa rơi trên sàn tàu giống như gõ vào đầu óc con người, vừa ầm ỹ vừa bực bội. Chu Diễm cúi đầu, hai tay đan vào nhau ở sau lưng, mũi giày cọ cọ trên sàn nhà tạo thành một vệt bùn, tới khi nghe thấy tiếng cửa nhà vệ sinh đóng lại cô mới ngẩng đầu lên. Xung quanh chỉ có tiếng mưa rơi vang lên, bên trong cửa lại không có tiếng động nào. Lý Chính vịn bồn rửa mặt, cúi đầu nhìn chằm chằm vào vòi nước. Bên trái nước ấm, bên phải nước lạnh, vòi nước đã bị rỉ loang lổ, anh từng sửa hai lần, cả hai lần đều chảy nhỏ giọt, chảy mười phút còn không đầy được bồn, không khác gì rãnh nước nhỏ. Anh vẫn luôn chấp nhận như thế, tới lúc nào không chịu nổi nữa mới sửa qua một lần, lần sửa tiếp theo không biết phải đợi tới khi nào. Anh đứng một lát, bỗng nhiên cảm thấy muốn hút thuốc, anh vừa sờ vào túi thì lại không thấy đâu. Anh mở cửa nhà vệ sinh ra, Lý Chính nói với người đang ngồi trong phòng bếp, không biết đang làm gì: “Em tắm trước đi, anh ra ngoài hút điếu thuốc.” Không đợi người đáp lại, anh đi thẳng ra ngoài. Hai ngày này, dường như nước sông dâng lên một chút, Lý Chính đội mưa đi vào khoang điều khiển, lấy một hộp thuốc lá, mở ra xem, còn có năm điếu. Anh ngồi trên sập, đốt thuốc, vừa hút vừa suy nghĩ, lần này chạy thuyền không được tiền gì, nợ chú Lưu trả rồi, nợ Lâm Thái phải đợi một chút, tiền hàng lần trước tiêu nhanh quá, không biết cái quỹ thiên sứ gì kia có thể trả lại một chút sinh hoạt phí cho anh không. Lý Chính cười cười, hít mạnh một hơi, hút xong thuốc lá thì ném trên đất, lại châm một điếu nữa, khói vờn quanh thân, anh tiện tay vỗ vỗ hai cái, trông thấy trước ngực có một vết máu, dừng một lúc, sờ lên má phải mới nhớ trên mặt vẫn chưa bôi thuốc. Lý cắn điếu thuốc, nhét hộp thuốc lá vào túi, đi ra khỏi khoang điều khiển. Vào trong phòng, cửa phòng vệ sinh mở, trên sàn nhà có những vệt nước mỏng, Lý Chính đi vào trong, tới cửa dừng lại nhìn người lau tóc trên giường, hỏi: “Dầu hoa hồng đâu?” Chu Diễm nghĩ nghĩ, kéo ngăn kéo ra, lấy chai dầu hoa hồng, khóe mắt liếc qua cánh tay người đứng ngoài, cô nhanh chóng thu hồi tầm mắt. “Ở đây. Anh muốn bôi thuốc à?” Lý Chính nói: “Vết thương trên mặt anh còn rõ không?” Chu Diễm nhìn kỹ một chút: “Có đau không, em đã bôi cho anh rồi.” Lý Chính đổ chút dầu thuốc, bôi lên mặt, hỏi: “Cảnh sát họ Vương nói em đã thuyết phục Lý Chính Kiệt?” “Không thể tính là thuyết phục được.” “Ôi, thằng bé hận anh như vậy, cho nó một cái kiếm thì nó cũng có thể dùng sức chọc vào bụng anh, lại còn trở về sửa khẩu cung nữa... rất ngoài ý muốn.” Lúc anh nói những lời này, ánh mắt nhìn đi đâu không có tiêu điểm, tàn thuốc rơi xuống đất, Chu Diễm nói: “Đừng hút thuốc lá.” Lý Chính như hoàn hồn, hàm răng cắn điếu thuốc, ỷ bảo cô thử một chút, Chu Diễm giúp anh lấy thuốc trong miệng ra, tìm tìm gì đó, rồi lau chỗ tàn thuốc anh làm rơi. Lý Chính nhìn cô cười, lau khóe miệng: “Rơi xuống đất.” “Sàn nhà vừa lau xong.” Chu Diễm xoay người, quỳ lên giường, mở cửa sổ ra, tàn thuốc bay đi thật xa, nhân lúc nước mưa chưa bắn vào trong, cô nhanh chóng đóng cửa sổ lại. Vừa xoay người, một bóng người áp cô xuống, cái ót của cô đụng vào cửa sổ thủy tinh, trong họng kêu lên một tiếng, đón nhận nụ hôn của anh. Mùi thuốc lá nồng nặc, trong miệng cảm thấy đắng chát. Chu Diễm ngã xuống giường, quay đầu né anh, anh ôm lấy eo cô, thuận thế hôn lên tay cô, Chu Diễm co rụt người lại, đè bàn tay trong quần áo, gọi anh: “Lý Chính! Lý Chính!” Lý Chính lại hôn miệng cô, điện thoại vang lên, Chu Diễm đẩy đẩy anh. Âm thanh quấy nhiễu hai người, Lý Chính thả cô ra, Chu Diễm sờ điện thoại bên đầu gối, luống cuống tay chân đứng dậy, đi tới trước bàn sách nghe, giọng nói hổn hển. “Alo?” Không biết người bên đầu dây kia nói gì, Chu Diễm trả lời: “Chiều nay em sẽ đi.” Lý Chính chống chân ngồi dậy, nhìn cô chằm chằm. Chu Diễm nói thêm một lát mới cúp điện thoại, vừa quay đầu lại thì gặp ánh mắt Lý Chính, khóe mắt liếc qua phần vải nhô cao giữa đùi anh, trong lòng Chu Diễm giật mình, cô vội vàng hấp tấp nhìn ra chỗ khác, nghe thấy người nọ mở miệng: “Là hàng xóm của em à?” “... Vâng.” “Nói gì thế?” “Bảo em mau về, nếu muộn sợ bên kia sẽ tuyển người khác.” “Đã mua vé chưa?” “Chưa, ngày mai mua.” “Ngồi xe gì?” “Xe khách, hai ngày nay xe lửa ngừng.” “Có xe khách đến thẳng sao?” “Có, em tìm hiểu rồi.” “Ôi ——” Lý Chính cười, một lát sau, lại hỏi: “Về sau thì sao, làm sao có học phí?” “Đi một bước tính một bước, nhập học nói sau.” Lý Chính đột nhiên đứng dậy, đẩy đẩy phần vải giữa hai chân, đi thẳng ra ngoài, Chu Diễm nghe thấy “Ầm” một tiếng. Một lát sau, cô nhặt tàn thuốc rơi trên giường, ném vào trong thùng rác phòng bếp, trở lại vỗ vỗ bụi trên giường, nhìn qua một cái, trông thấy bông hoa dại đã héo khô. Chu Diễm sửng sốt một lát, ngồi xuống, chậm rãi mở ngăn kéo, lấy đồng hồ bên trong ra, nhìn mấy chữ cái tiếng Anh mờ mờ ở sau lưng, lấy điện thoại tìm kiếm. Thì ra, thật sự có loại đồng hồ có thể đổi một căn nhà nhỏ trong thành phố này. Lý Chính đứng trong phòng tắm, mở vòi nước, nước lạnh rơi xuống người, anh nhắm lại xoa xoa mặt, cơ mặt cũng căng cứng, nước rơi vào trong tai, anh vỗ vỗ hai cái, lại lau mặt, rút khăn mặt lau tai, ánh mắt đột nhiên nhìn chằm chằm trên khung cửa sổ. Trên khung cửa sổ, nấm mốc loang loang lổ lổ, dường như phá gỗ mà mọc lên. Thứ này, nhổ thế nào cũng không hết, nhổ xong rồi sẽ mọc lại, giống như đang nhắc nhở anh, nửa đời sau phải sống như thế nào, mốc meo, phủ đầy tro bụi, giăng đầy mạng nhện, mới là cách trừng phạt tốt nhất cho quá khứ sai lầm. Lý Chính tắm xong đi ra ngoài, tắt đèn, ngồi trên giường tựa vào tường, hút một điếu thuốc, một lúc sau nghe thấy người bên trong khẽ nói: “Lý Chính!” “… Ừ?” “… Ngủ ngon.” Khói thuốc lượn lờ, trong đêm tối, không thấy được gì cả, một lúc sau, Lý Chính mới nói: “Ngủ ngon.” Chu Diễm nắm dây buộc tóc cỏ đã khô trong tay, nhắm mắt lại. Cái đó, đã không còn đóa hoa dại, cho dù xinh đẹp thế nào, cũng có lúc phải héo khô. *** Ngày hôm sau, mưa phùn bay bay. Lúc Chu Diễm tỉnh dậy thì thấy người kia vẫn còn đang ngủ, cô nhẹ tay nhẹ chân đi tới nhà bếp, nấu nước, lại vo gạo nấu cháu, nhân lúc đang xả nước, cô trở lại phòng ngủ sửa sang lại túi sách, sau khi sửa soạn xong, nước cũng đầy, cô lấy bình nước đẩy, đôt một chén, quấy quấy nồi cháo, nghe thấy tiếng xoay người trên giường, tay cô hơi dừng lại. Tiếng bước chân dần dần tới gần, người nọ đứng sau lưng cô, lấy cái muôi trong tay cô, nói: “Anh đưa em ra ngoài ăn.” Chu Diễm: “Đi ra ngoài ăn? Sắp nấu xong rồi.” Lý Chính ném muôi vào bồn rửa, tắt lửa đi: “Đợi anh rửa mặt.” Lý Chính rửa mặt xong đi ra, đã mặc T-shirt, thấy Chu Diễm đã đeo túi xách, nhìn cô một giây, cũng không nói gì, mang cô đi ra ngoài. Hai ngươi bật chung dù, đi bảy trạm xe bus, Lý Chính đưa cô đến một quán ăn sáng khá nổi tiếng, nhà hàng không lớn, nhưng kín hết chỗ ngồi, bốn quầy hàng gọi cơm, hàng dài người đứng xếp hàng tới cửa. Lý Chính: “Em tìm chỗ ngồi đi, anh đi xếp hàng.” Chu Diễm nhìn xung quanh, đi tới góc đông bắc, nhìn bàn đó khách ăn sắp xong. Lối đi nhỏ chật chội, cô thỉnh thoảng lại nhường đường, cặp sách to trên lưng lại càng vướng víu, cô xách xuống, đợi khách hàng đó ăn xong đứng dậy, cô lập tức ngồi xuống, nhìn về phía hàng người dài đang xếp hàng, liếc mắt một cái đã thấy người kia đứng ở hàng thứ hai. Anh cao hơn, đẹp trai hơn tất cả mọi người. Người nọ đột nhiên nhìn trái nhìn phải, lại xoay người nhìn ra đằng sau, dường như đang tìm gì đó, người ở bàn trước đứng dậy, trên đường người người qua lại, chen tới chen lui, anh bước một bước sang hàng bên cạnh, ánh mắt nhìn về góc đông bắc, một giây sau xoay người đứng về hàng. Chu Diễm cúi đầu xuống, đôi mắt hơi ướt, cô rút một tờ khăn giấy xoa xoa cái bàn đầy dầu mỡ. Mấy phút sau, Lý Chính bưng đồ ăn đến. “Nhìn xem em thích ăn cái gì.” Bánh bao hấp, tào phớ, vằn thắn, donut, canh miến tiết vịt, bánh bao chiên, sủi cảo chiên, mấy món ăn đầy cả bàn. Chu Diễm nói: “Nhiều thế này.” “Vẫn ít.” Lý Chính rút đôi đũa ra đưa cho cô, đặt thìa vào trong bát, gắp một miếng vằn thắn cho cô: “Đây là cửa tiệm lâu đời, buôn bán rất tốt, qua chín rưỡi là bán sạch rồi.” Chu Diễm ăn một miếng vằn thắn, lại cắn một miếng bánh bao hấp, nước canh chảy ra, cô cẩn thận hút một hơi, Lý Chính đã ăn xong ba cái sủi cảo chiên, anh gắp một cái cho cô, nhìn chằm chằm cô nói: “Cẩn thận bị phỏng.” Chu Diễm ăn hết bánh bao hấp rồi nói: “Tôm nõn, ăn ngon quá.” “Ngon thì ăn nhiều một chút.” “Vâng.” Ăn mất nửa tiếng, lúc Chu Diễm đi ra, trên tay còn cầm một chiếc donut cắn dở, Lý Chính cúi đầu nhìn cô nở nụ cười, che ô lên đỉnh đầu cô, nói: “Anh đưa em đi dạo chơi.” “Đi dạo ở đâu?” “Đi quanh đây xem.” Đi trên đường cái, Chu Diễm hỏi: “Anh thường tới nơi này à?” “Không nhiều lắm, chỉ quen thuộc hơn em một chút thôi.” “Ở gần đây có cái gì?” Lý Chính tìm kiếm, chỉ vào góc nói: “Đến chỗ đó xem sao.” Nơi đó là cửa hàng thú cưng, đã mở cửa từ sớm, nhưng do ảnh hưởng của bão, hai ngày nay buôn bán cũng ế ẩm, vừa nhìn thấy có khách thì ánh mắt ông chủ tỏa sáng lấp lánh. Chu Diễm đứng trước lồng sắt, nhìn chằm chằm chú chó nhỏ, không biết là giống chó gì, chú chỉ lớn hơn bàn tay Lý Chính một chút, trên người còn mặc quần áo, thấy có người nhìn, nó cũng nhìn lại, Chu Diễm bước sang bên cạnh hai bước, chú liền nằm xuống, đến khi Chu Diễm bước tới trước lồng sắt thì chú lại đứng lên, nhìn chằm chằm vào cô. Chu Diễm kêu một tiếng: “Gâu!” Con chó lùi lại đằng sau. Lý Chính ở bên cạnh, nhìn cô cười. Trong cửa hàng thú nuôi có mùi khó ngửi, nhưng dường như Chu Diễm không cảm thấy, vui vẻ đi dạo, sau khi trông thấy những con ChinchillaLanigera (Chuột chinchila đuôi dài) Ông chủ nhiệt tình: “Cô có muốn mua con này không? Giá chỗ tôi là tốt nhất đấy.” Chu Diễm thuận miệng hỏi: “Bao nhiêu tiền?” Ông chủ: “880 đồng một con.” Chu Diễm líu lưỡi: “Đắt thế à.” “Không đắt đâu, giá chỗ tôi là hợp lý nhất rồi, hay là cô xem con này, chỉ cần 600 đồng thôi.” Chu Diễm chỉ vào một con: “Con này bao nhiều?” “Sóc thì rẻ, nếu cô muốn, 300 đồng.” “Có dễ nuôi không?” “Dễ lắm, nuôi sống bằng hạt dưa.” Lý Chính tựa vào tường, đút tay vào túi sờ tiền ở bên trong, ông chủ nhìn anh: “Bạn gái cậu thích như vậy thì mua cho cô ấy một con đi!” Chu Diễm: “Những con này không dễ nuôi, phiền lắm.” Lý Chính nhìn cô không nói lời nào. Ra khỏi cửa hàng thú nuôi, Chu Diễm nhìn đồng hồ, Lý Chính nói: “Có đói bụng không?” “Không đói.” Chu Diễm nói, “Thời gian không còn sớm nữa, em muốn…” Còn chưa nói xong, điện thoại vang lên, là của Lý Chính. Lý Chính bắt máy, đầu dây bên kia Lâm Thái lớn tiếng ồn ào: “Cậu còn chưa đi sao? Buổi tối đi mát xa.” Lý Chính nhìn Chu Diễm, thuận miệng “ừ” một tiếng. “Tôi tới đón cậu. Cậu ở trên thuyền à?” “Tối nay rồi nói sau.” Lý Chính cúp máy. Chu Diễm hỏi: “Lâm Thái à?” “Ừ.” Lý Chính nắm tay cô: “Đi theo anh.” Lý Chính đưa cô đi trên đường, vừa đi vừa tìm gì đó, Chu Diễm cũng không hỏi, sau đó đi vào một trung tâm thương mại, Lý Chính đưa cô dạo quanh một vòng, Chu Diễm nói: “Em muốn đi toilet.” Lý Chính nhìn biển chỉ dẫn, mang cô theo. Chu Diễm đi vệ sinh xong, rửa tay đi ra, không thấy người ở cửa, cô nhìn khắp xung quanh. Giữa trưa, trong trung tâm thương mại người đến người đi, khắp nơi đều là người đi ăn cơm, đi dạo phố, nam nữ già trẻ, lần lượt đều là những khuôn mặt xa lạ, đều là những khuôn mặt cô chưa từng thấy bao giờ. Chu Diễm đứng tại chỗ, dường như cả trung tâm đều xoay vòng, lỗ tai ong ong lên, cô gọi: “Lý Chính.” Một lát sau lại gọi tiếp: “Lý Chính…” Giọng nói này chính cô cũng không thể nghe được, lúc đó cô bỗng hoảng loạn: “Lý Chính...” “Chu Diễm!” Chu Diễm quay ngoắt lại, thấy một người đi từ thang cuốn về phía cô, cô há hốc miệng, lời nói dạo qua một vòng trong cổ họng, cô hỏi: “Anh đi đâu vậy?” Lý Chính: “Đến đây.” Lý Chính dẫn cô lên tầng ba, đứng ở trước một máy gắp búp bê, bỏ một đồng xu vào. Lần đầu tiên không có kinh nghiệm, Lý Chính bỏ thêm một đồng nữa, Chu Diễm hỏi: “Anh làm gì vậy?” Lý Chính: “Gắp búp bê cho em.” Lần thứ hai vẫn không gắp được, Lý Chính lại đút thêm một đồng nữa, Chu Diễm nói: “Đừng gắp nữa, không gắp được đâu, chỉ là gạt người thôi.” Lý Chính lấy hết tiền xu trong túi ra, ba tờ tiền giấy một đống tiền xu, anh nói: “Còn lại ba mươi ba đồng, nhất định sẽ gắp được một con.” Chu Diễm: “Thời gian không còn sớm nữa, em phải đi mua vé xe.” “Sẽ kịp.” Đến đồng thứ sáu, Lý Chính gắp được một con búp bê. Lý Chính ném búp bê cho Chu Diễm, lại bỏ một đồng xu vào. Chu Diễm: “Đủ rồi.” “Anh gắp thêm cho em mấy con nữa.” Chu Diễm lấy di động ra nhìn thời gian. Lý Chính đi đổi tiền lẻ, đến đồng xu thứ mười ba, cuối cùng gắp được con búp bê thứ hai, còn mười đồng xu nữa, mỗi lần nó chỉ cho một phút, còn mười phút nữa. Chu Diễm đứng chờ. Con búp bê thứ ba, thứ tư, thứ năm, càng làm càng thuận, lấy từng con một, người qua đường cũng vây lại xem. Cuối cùng gắp được tổng cộng bảy con búp bê, Lý Chính còn thừa mười ba đồng. Chu Diễm không thể ôm hết trong tay, Lý Chính đưa túi nilon cho cô, vừa để vào vừa hỏi: “Học đại học ở đâu?” “… Bắc Kinh.” “Học từ năm nhất?” “Vâng.” “Em là người lớn tuổi nhất trong lớp?” “Có lẽ là vậy.” “Học xong bốn năm có thể làm cô giáo?” “Còn phải thi chứng chỉ giáo viên nữa.” Chu Diễm khẽ nói: “Thời hạn tạm nghỉ học nhiều nhất là hai năm.” “Em nói rồi.” Lý Chính đưa túi cho cô. Đi ra khỏi trung tâm thương mại, Lý Chính đốt một điếu thuốc, chỉ còn hai điếu, phải hút tiết kiệm chút. Anh hút một ngụm: “Anh đưa em đi ra xe khách, phải đi mấy chuyến? Chu Diễm: “Để em tự đi, bến xe xa lắm.” “Anh đưa em đi.” “Không cần đâu.” Chu Diễm nói: “Nếu thế anh về sẽ không có tiền.” Lý Chính cũng không nói gì thêm nữa, đưa cô ra trạm xe bus, nhìn tấm bảng của trạm xe bus: “Em còn phải đổi xe.” “Em biết rồi, đã tra qua.” Lý Chính rút hai điếu thuốc ra: “Học hành cho tốt, học tốt mới có tương lai.” “Vâng.” “Cũng đừng cố gắng kiếm tiền quá, em còn nhỏ, nơi như nhà máy cũng không dễ ở, đừng để bị bắt nạt.” “Vâng.” “Trước tiên phải đi làm lại chứng minh thư, đừng có kéo dài.” “Vâng, em biết.” “Sinh viên…” Lý Chính cười, nhìn sang bên cạnh: “Xe đến rồi.” Xe bus dừng lại, cửa xe mở ra, một đám người đi lên, Chu Diễm đi cuối cùng, lúc bước lên, cô quay đầu lại, Lý Chính cách cô hai mét, dường như muốn nói gì đó, cuối cùng lại chỉ phả một ngụm khói. Tầm mắt Chu Diễm có chút mơ hồ, trong tiếng thúc giục của lái xe, cô bước lên. Kiếm tiền, đi học đại học, thư trúng tuyển đặt trong túi sách của cô đã hai năm, đây là cơ hội cô đã đợi hai năm, cũng là cơ hội cuối cùng. Tới bến xe, Chu Diễm đến quầy bán vé. *** Lý Chính trở lại thuyền, nhận được điện thoại của Lâm Thái. “Bây giờ tôi đến đón cậu? Lý Chính: “Đón mẹ nhà cậu.” “Ôi mẹ kiếp, cậu có điên không vậy? Lý Chính cúp điện thoại, tiện tay ném chiếc ô lên boong thuyền, mở cửa ra, đang định đi vào, bước chân dừng một chút. Anh quay đầu lại, nhìn qua đuôi thuyền, một lát sau anh đi tới. Ba chậu hoa, ở góc có vết nứt, trong chậu nhét đầy bùn đất, trong bùn đất có hoa và cỏ dại, một đám lại một đám, có xanh cũng có hồng. Anh nhớ là hôm qua lúc trở lại nhìn thấy vết bùn đất trên sàn nhà, còn khi tắm rửa xong đi ra, trông thấy cô ngồi xổm trên mặt đất phòng bếp. Lý Chính lấy ra điếu thuốc cuối cùng, đốt lên, từ từ hút, anh biết đây là điếu cuối cùng, cho nên hút rất chậm rãi, trái tim cũng không nghe lời mà đập thình thích, nặng nề như có thứ gì đó đè nén. Chỉ còn lại nửa điếu thuốc, Lý Chính ném luôn vào sông, anh gọi điện thoại cho Chu Diễm nhưng đầu bên kia lại truyền tới âm thanh nhắc nhở đã tắt máy. Lý Chính lên bờ, gọi xe, đi thẳng đến bến xe, trên đường gọi điện thoại, không để ý đến nghi ngờ của Lâm Thái, bảo cậu ta trả tiền, xuống xe, anh chạy thẳng đến quầy bán vé, hỏi số tàu, người bàn vé nói: “Chuyến xe cuối cùng vào lúc 3 giờ chiều đã chạy rồi, nếu anh muốn đi thì phải đợi ngày mai, chuyến sớm nhất vào lúc bảy giờ.” Lý Chính ra khỏi bến xe, nhìn xung quanh, đến cửa hàng mua một chai bia, ngồi xuống bậc thang, uống từng ngụm một. Lúc mưa to dần, anh mới lên xe bus, Lâm Thái gọi điện tới, anh tắt máy luôn. Đổi hai chuyến xe, về đến bến tàu, anh đi từ từ, đi được một nửa thì bước chân dừng lại Từng giọt mưa tí tách rơi xuống, thuyền thuyền đều dừng lại trên sông, thuyền của anh ở cách phía trước mười mét, trên cửa sổ thủy tinh, ngọn đèn sáng ngời. Lý Chính nhảy lên boong tàu, đi tới cửa, móc chìa khóa ra mở cửa, chuyển một chút, không đẩy ra được, cửa đã bị khóa ở bên trong. Lý Chính nghĩ nghĩ, đi tới bên cửa hông, đút chìa khóa vào. Cửa vừa mở ra, trong phòng có một người, tóc ướt sũng nhỏ nước, trên người mặc một chiếc T-shirt màu đen, trên tay cầm một chiếc khăn mặt và một cái quần jean ngắn, hai chân thẳng tắp thon dài, đi chân trần, quần lót đen bao lấy cái mông tròn vểnh lên. Chu Diễm khẽ giật mình, lấy lại tinh thần, lập tức muốn chạy vào phòng ngủ, nhưng mà mới chạy được hai bước, đã có một cánh tay đặt lên lưng, dưới chân vấp một cái, ngã sấp xuống, người sau lưng ôm lấy thân cô, cô không bị ngã hẳn. Lý Chính đặt cô dưới người, Chu Diễm nằm xuống, nói: “Buông em ra!” Lý Chính giữ chặt eo, hôn lên mặt cô hỏi: “Tại sao trở lại?” “... Không bắt được xe.” Chu Diễm né mặt khỏi người bên trên. Lý Chính vuốt mái tóc dài của cô, hôn lên cổ cô, lên mặt cô, hôn môi cô, Chu Diễm đẩy anh ra, nói: “Bỏ ra.” Lý Chính ép xuống, vươn tay vào trong quần áo cô, nắm lấy ngực, thở hổn hển, nói: “Không mặc áo lót.” Chu Diễm không lật người được, đẩy tay anh ra, cô chỉ cảm thấy ngực nóng cháy, cô đánh lên tay anh: “Anh bỏ ra, bỏ ra!” Lý Chính kéo quần lót cô xuống, Chu Diễm thét lên: “Lý Chính!” (To be coutinue...)