Sinh Đồ

Chương 10

Edit: Ciao Chu Diễm tới tiệm thuốc mua thuốc hạ sốt, ước lượng tiền vé, bắt đầu đi một chút rồi ngừng. Đầu của cô vẫn còn hơi đau nhức, cố gắng chống đỡ thân thể, phơi nắng dưới ánh mặt trời trong chốc lát, tới khi cái bụng kêu òng ọc cô mới tới tiệm bánh bao mua hai cái bánh bao thịt tiết kiệm kinh tế, vừa ăn vừa đi, quan sát những thông báo tuyển dụng ở ven đường. Lúc ngồi xuống nghỉ ngơi, cô nhắn vài cái tin, rồi lại gọi một cuộc điện thoại, điện thoại bị cắt đứt, cô cúi đầu nhìn điện thoại Cái điện thoại này, hai năm trước, cha cô đã mua cho cô sau khi kết thúc kỳ thi tốt nghiệp trung học, hơn năm ngàn đồng, có lẽ bây giờ cũng đáng một chút tiền. Cô lại nghĩ tới lời của mẹ, đứng ngốc một lát, rồi lại thả di động vào trong túi. Cô đang định tiếp tục đi tìm thông báo tuyển dụng, đột nhiên trông thấy hai bóng người đi ra từ quán ăn đối diện. Cô không biết hai người kia, lại cảm thấy hai người kia có chút quen thuộc, cô nhíu mày nghĩ một lát, đột nhiên nhớ ra. Cái người vừa ốm vừa cao, khuôn mặt hèn mọn bỉ ổi không phải chính là tên hà bá cao gầy khuya hôm trước sao! Bởi vì hắn ta vẫn đứng ở đầu, lại nhiều lời nhất, khó trách khiến cô cảm thấy quen thuộc. Nhưng mà, sao hắn ta lại chạy xa như thế? Chu Diễm nghĩ tới cái gì, bước chân nhắc tới đi theo phía sau, cách bọn họ khoảng hơn mười mét. *** Chú Lưu dỡ hàng ở bến tàu, tinh thần không được tốt, vẻ mặt hậm hực, nhân viên tạp vụ ở bên cạnh đưa cho ông một điếu thuốc, an ủi: “Được rồi, đừng có gập, ông phải nghĩ rằng ông không có việc gì là tốt rồi, ông nói tối hôm đó ông đang ngủ, ngay cả người vào phòng cũng không biết, nếu người nọ đến và cho ông một đạo, ông nghĩ xem, không phải là của đi thay người sao?” Chú Lưu mệt mỏi nói: “Nếu những người này dám động đao, cũng không phải là hà bá rồi.” Đang nói, ông trông thấy cách đó không xa có một bóng dáng nhỏ chạy về phía mình, miễn cưỡng nở nụ cười. “Ba ba, ba ba, chú Lý đâu? Chị Bạch đâu?” “Bọn họ đi rồi.” Hân Hân chu môi: “Chị Bạch còn chưa kể hết chuyện xưa với con đâu, chúng ta mau đuổi theo bọn họ đi!” Chú Lưu nói: “Đừng nóng nảy, hai ngày nữa là có thể đuổi kịp bọn họ.” Nhân viên tạp vụ bên cạnh còn muốn nói vài câu an ủi, đột nhiên, chuông điện thoại reo lên, không phải của anh ta. Chú Lưu bắt máy điện thoại, nghe thấy đối phương nói: “Là Lưu Dân sao? Đây là đồn công an!” *** Chú Lưu vội vội vàng vàng đuổi tới đồn công an, mồ hôi đầy đầu, cũng không kịp thở ra hơi, bắt được cảnh sát vội hỏi: “Đồng chí cảnh sát, có phải là anh bắt được hai tên hà bá đó phải không?” “Đừng vội đừng vội, chú ngồi xuống đây trước đi.” Anh cảnh sát nói: “Đã bắt được, bởi vì tiền ăn cắp mới nửa đêm hôm trước cho nên bây giờ còn chưa tiêu tang, bốn vạn đồng tiền, tiêu hết hai ngàn đồng, hai người kia đã khai báo thực, bốn vạn đồng là số lượng không nhỏ, lần này hai người bọn họ xong đời rồi.” Chú Lưu cảm ơn nói: “Ôi, tôi không biết nói gì cho phải, thật sự cảm ơn các anh! Rất cảm ơn các anh!” Anh cảnh sát cười nói: “Cũng là đúng dịp, làm phiền một người dân nhiệt tình hỗ trợ, nếu cô ấy không cung cấp manh mối thì chúng tôi cũng không thể bắt hai tên tội phạm này nhanh như thế được!” “Người dân nhiệt tình?” Chú Lưu khó hiểu. Anh cảnh sát nói: “A, cô ấy vừa mới đi toilet, cũng sắp ra rồi, a —— chính là cô ấy!” Chú Lưu nhìn theo hướng anh cảnh sát chỉ, kinh ngạc nói: “Hả, sao cháu lại ở đây?” *** Chu Diễm ăn một chén mì nóng hổi, mũi thông khí thuận, thoải mái hơn không ít. Hân Hân vẫn luôn quấn lấy cô: “Chị Bạch, kể chuyện, kể chuyện!” Chú Lưu kéo con bé: “Con về đi ngủ trước đi, nghe lời, ba ba có chuyện muốn nói với chị Bạch.” Hân Hân ngoan ngoãn trở về phòng rồi, chú Lưu mở miệng: “Tiểu Bạch à...” Chu Diễm bị sặc nước mì, ho sù sụ. Chú Lưu nói: “Ăn từ từ, đừng vội!” Chu Diễm hết ho, mà cô cũng đã ăn no. Chú Lưu hỏi tiếp: “Sao Lý Chính lại để cháu ở chỗ này, cháu không có thân thích ở đây sao?” Chu Diễm lắc đầu: “Cháu không có thân thích.” “Vậy một cô bé như cháu, sao có thể ở đây một mình, cháu có tính toán gì không?” Chu Diễm thoải mái nói: “Đi một bước tính một bước, nếu không được thì cháu sẽ về.” Chú Lưu không ủng hộ: “Xằng bậy!” *** Trên sông, đội thuyền dần dần nhiều lên. Lý Chính lái thuyền một mình, bởi vì còn phải nghỉ ngơi cho nên tốc độ chạy cũng châm hơn. Giữa trưa xuất phát, buổi tối ngừng thuyền, ăn một chút mì sợi, ngủ đến mười một mười hai giờ, lại đứng dậy lái thuyền. Đến nhà cầu rửa mặt, lúc rút khăn mặt, lại khiến một cái khăn mặt khác rơi xuống, Lý Chính nhặt rồi ném lên bàn bếp, dùng làm khăn lau mới, lại ném bàn chải đánh răng thừa ra ngoài phơi, định làm bàn chải đánh giày. Bàn chải đánh răng còn chưa kịp phơi khô, bầu trời nhỏ từng giọt mưa tí tách, đợi đến sáng hôm sau, mưa lớn dần, từng giọt rơi xuống sông, mặt nước thoạt nhìn không còn bình tĩnh nữa. Tính toán thời gian, cuối tháng sáu, đầu tháng bảy, đúng là trời hoàng mai, nhiều mưa, thủy triều cũng nhiều. Lý Chính dò xét thời tiết, tiếp tục chạy theo đường sông. Thuyền nổi trên mặt nước, nước mưa đập vào sàn tàu, kêu lộp bộp. Tối đêm, mưa lạnh, Lý Chính lấy thêm dầu và nước cho thuyền. Ngày đó anh lấy hai ngàn năm, cho người nọ 200, còn dư lại hai ngàn ba, bây giờ còn lại đều đổi thành dầu. Đội thuyền tụ tập cập bờ, thuyền của anh ở gần bờ, người trên thuyền đi qua, luôn giẫm lên boong tàu của anh, thùng thùng rầm rầm, Lý Chính nghe thấy cũng phiền, dứt khoát lên bờ, đi đánh bài uống rượu cùng mọi người. Trên bàn bài, chướng khí mù mịt, bia, thuốc lá loạn lên, chồng chất, điều hòa phả hơi, còn có người hắt xì. Một chàng trai kêu ghẹo: “Có phải là lạnh không? Đến chỗ anh, anh sẽ làm em ấp áp!” Cô gái đó nũng nịu nói: “Cút sang một bên!” Đối phương cười nói: “Anh tiểu Chính của cô kìa, hiếm khi anh tiểu Chính của cô đến đây một chuyến, phải nắm chắc cơ hội đấy!” Cô gái kia tới gần, trong miệng ngậm điếu thuốc, cúi đầu nhìn người đàn ông đang xem bài, giọng nói nũng nịu ỏn ẻn: “Anh tiểu Chính——” Vai Lý Chính run lên, bỏ qua bàn tay của cô gái đó, cau mày, ném ra ba lá bài, nói: “Xức nước hoa à? Lăn, lăn, lăn!” Cô gái kia tức giận đi mất. Người đối diện buồn cười nói: “Không phải chứ, anh, em nói này, anh cũng không biết gì là thương hương tiếc ngọc cả.” Lý Chính nói: “Ra bài đi.” Đối phương ra bài, hỏi anh: “Lần này anh định ở mấy ngày?” “Ngày mai đi.” “Có đi qua Khánh Châu không?” Lý Chính dứng tay lại, không trả lời. Đối phương vẫn nói: “Có đi qua Khánh Châu không, nói một câu đi chứ.” Lý Chính nhàn nhạt quét mắt qua nhìn anh ta một cái: “Sao?” Đối phương nói: “Cũng không có gì, giúp tôi mang ít đồ qua.” Thấy người đối diện không có phản ứng gì, anh ta lại nói: “Tháng trước cô ấy mở một quán ăn, vô cùng bận rộn, nghe nói ngã lên miếng thủy tinh, chân đau, cánh tay và mặt mày cũng sứt sẹo. Tôi mua chút thuốc mỡ, nghe nói có hiệu quả trị sẹo rất tốt.” Lý Chính nhíu mày: “Tự mình đi đi.” “Cậu biết đấy, cô ấy không thích gặp tôi. Nhưng cậu thì khác.” Lý Chính ném bài, những quân bài bay lên, hé ra một con K đỏ trước mặt người kia. Lý Chính đi vào khách sạn nhỏ, tiện tay rót một ly rượu uống. *** Sắc trời âm trầm, không khí ẩm ướt, những con bọ bay qua bay lại, thời tiết oi bức khó chịu. Chu Diễm đang ngồi trong khoang điều khiển, cúi đầu xem xét những máy móc này. Có rất nhiều phím ấn trên đó, còn có cả một màn hình hướng dẫn lớn, trên ghế ngồi có đệm, quạt điện nhỏ thổi gió thoảng qua, trà trong chén là trà hoa cúc cẩu kỷ. Cả gian điều khiển đều lắp đặt thiết bị giản lược, thiết bị tiên tiến. (Cẩu kỷ: một vị thuốc đông y) Không giống với con thuyền kia, dụng cụ màu vàng, phím ấn đơn giản, không có hướng dẫn, không có quạt, không có chén nước, ngay cả cửa gỗ đều sắp mục nát. Chú Lưu chỉ vào bảng hướng dẫn nói: “Tốc độ của chú không nhanh, người ta đi nhanh 13 km, 10 km, chú cứ từ từ.” Hân Hân nằm trên ghế ồn ào nói: “Phải nhanh, phải nhanh, mau tới Hành Thông, con muốn đi bơi!” Chú Lưu nói: “Không phải con giỏi lắm sao, nước này cũng có thể bơi mà!” “Không đâu, nước này bẩn lắm! Đêm đó con phải tắm rất lâu.” Hân Hân nhìn về phía Chu Diễm: “Chị Bạch, đêm đó chị không tắm rửa gì đã ngủ sao? Chị không thấy bẩn à?” Chu Diễm sững sờ, nghĩ nghĩ, cười nói: “Tắm sạch, không bẩn” Hân Hân chớp mắt mấy cái: “Không phải chị bị té xỉu sao, té xỉu mà còn có thể tự mình tắm rửa à? Là chú Lý giúp chị tắm sao?” Chú Lưu mau chóng nói: “Hân Hân, con ghép vần xong chưa?” Hân Hân cúi đầu xuống: “Chưa ạ.” Buổi tối, khi tắm rửa, Chu Diễm cởi T-shirt ra, sau đó cô soi gương nhìn mình. Ngày đó tỉnh lại, quần áo trên người cô khô mát, áo ngực có chút ẩm ướt, trên người cũng không bẩn. Cô mơ hồ nhớ có một lồng ngực, màu đậm, rắn chắc, nước dọng lạnh buốt, da thịt lại nóng bừng. Cô còn nhớ rõ một đôi tay di chuyển trên người mình, nhiệt độ thoải mái lau trên người cô, từ trên xuống dưới. Chu Diễm cúi đầu xuống, lại đứng trong chốc lát, mới cởi áo ngực ra, bước dưới vòi hoa sen. Trên thuyền chú Lưu cũng chỉ có hai gian phòng ngủ, buổi tối Chu Diễm ngủ cùng Hân Hân, cho dù bóc dáng cũng cao nhưng khung xương lại nhỏ, ngủ trên giường đơn của đứa nhỏ cũng không đến nỗi chen chúc Đi thuyền vắng vẻ yên tĩnh, nhất là một đứa nhỏ như Hân Hân, một mình ngây ngốc trên thuyền, không có bạn chơi, khó lắm mới tìm được một “chị gái”, cô bé chỉ hận không thể dán trên người Chu Diễm. May mà đang tháng bảy, trường học được nghỉ hè, đứa trẻ trên sông cũng nhiều hơn, mỗi khi có thuyền tói gần, Hân Hân liền chạy tới chạy lui, không hề sợ người lạ. Ban ngày cùng những người bạn nhỏ trò chuyện ‘chị gái’, buổi tối lại nói chuyện về ‘những người bạn nhỏ’ với Chu Diễm, chỉ ngắn ngủi hai ngày, Chu Diễm nổi tiếng. *** Buổi chiều Lý Chính rời khách sạn, về trên thuyền, anh đột nhiên dẫm lên một thứ gì đó. Anh cúi đầu xem xét, là bản chải đánh rằng, hóa ra nó vẫn còn ‘phơi nắng’ ở đây, anh đá một cái, bàn chải đánh răng rơi xuống sông. Tối hôm nay, Chu Diễm thoải mái đứng ở đầu thuyến, ngắm nhìn ử chỗ xa, chiếc thuyền chậm rãi chạy vào bờ, mà bên cạnh bờ, một chiếc thuyền cũ dần dần chạy đi. Khoảng cách xa xa, không ai phát hiện ra ai. *** Buổi chiều, Chu Diễm xào tôm, chưng thịt với trứng, lại trộn rau với mộc nhĩ, Chú Lưu và Hân Hân đều ăn rất ngon. Chu Diễm ăn không nhiều lắm, một miếng thức ăn có thể ăn được năm phần cơm. Sau khi ăn xong, Chu Diễm đi tới đầu thuyền gọi điện thoại. Trời không trăng sao, mưa phùn bồng bềnh. Nghiêm Phương Phương lén lút nghe máy, hạ giọng nói: “Em thế nào rồi, em đang ở đâu?” Chu Diễm nói: “Sắp tới Hành Thông, không biết là nơi nào, em định về nhà.” “Về nhà?” “Ừ, nhà cũ.” “Nhà cũ, đã bao năm không về rồi, ở đó có phòng ở sao?” “Có một cái, nhưng mà...” Chu Diễm nói sang chuyện khác: “Trời mưa thế này thì có biểu diễn được không?” “Cũng được, vẫn thế, chỉ ít một chút, vẫn có lợi nhuận, không đói chết được.” “Ừ.” Chu Diễm trầm mặc. Nghiêm Phương Phương nói: “Em nói xem, mẹ em cũng thiệt là, kiếp trước có cừu oán gì với em sao? Sao lại đối với em thế chứ, cũng độc ác quá, mẹ kế của cô bé lọ lem cũng không như mẹ em! Em là con ruột của bà ấy sao?” Chu Diễm nói: “Cúp máy.” Thuyền tụ tập, mọi nhà cũng đang dùng cơm, vô cùng náo nhiệt, Chu Diễm đi lên bờ, định đi dạo một vòng, chân vừa bước lên, suýt nữa bị một người đụng xuống sông. Chu Diễm “A” một tiếng, đối phương kịp thời giữ cô lại. Chu Diễm còn chưa hết hoảng hốt, tên lỗ mãng đó cợt nhả nói: “Mỹ nữ, đừng sợ, đừng sợ, nếu rơi xuống sông thật, tôi cũng sẽ làm anh hùng cứu mỹ nhân!” Chu Diễm tránh khỏi tay đối phương, nhìn anh ta một cái, định đi, người nọ lại ngăn cô: “Này mỹ nữ, sao cô lại đi từ thuyền chú Lưu ra thế, cô là con gái của chú ấy sao?” Chu Diễm lại sải hai bước, nói: “Anh tìm chú Lưu sao? Chú ấy ở trên thuyền.” Người nọ cà phất cà phơ nói: “Tôi không tìm chú ấy, tôi tìm cô, cô là con gái của chú ấy phải không?” Chu Diễm nhíu mày, quay đầu lại hô một tiếng: “Chú Lưu, có người tìm chú!” Chú Lưu đi ra, nhìn người trên bờ: “A, là Lâm Thái đó à.” Lâm Thái cười hì hì nhìn về phía Chu Diễm, nhảy lên thuyền, cười nói: “Chú Lưu, chú có thêm một cô con gái xinh đẹp như thế từ khi nào vậy?” “Nói cái gì đấy hả! Cậu tìm tôi có chuyện gì?” Lâm Thái nói: “Hôm nay lúc Lý Chính đi quên cầm cái gì, cháu nhờ cậu ta tặng người, thuyền của chú đuổi theo cậu ta, giúp cháu đưa nó cho cậu ta.” Chu Diễm đang định đi, nghe thấy người kia nói những lời này, bước chân không tự giác ngừng lại, vài giây sau, cô lại cất bước, rất nhanh đã không còn nghe thấy tiếng người nọ. *** Hai ngày sau, thời tiết tốt bất ngờ, bầu trời quang đãng, nước sông dần dần yên ắng, Hân Hân không nhịn được mà xuống nước, như con cá nhỏ bơi qua bơi lại. Nước sông sâu tới mấy mét, Chu Diễm lo lắng cho cô bé, nhưng thấy chú Lưu cũng không quan thì cô mới ngồi vào trong phòng, mở sách vở ra. Chạng vạng tối, thuyền lại tụ tập lại cập bờ, từ xa nhìn tới, chảy dài như lục đĩa. Chu Diễm tự tại đi quanh, Hân Hân tìm cô một vòng, rốt cuộc bắt được cô, túm cô tới giữa một con thuyền. Chu Diễm hỏi: “Chú Lưu đâu?” Hân Hân nói: “Em không biết, ba ba ném em xuống rồi chạy, chị Bạch, chị mau đi chơi với bọn em!” Chu Diễm cười, vuốt vuốt đầu cô bé. *** Lý Chính đi dạo ở gần đó, châm một điếu thuốc, hít một hơi, tùy ý để nó bị gió thổi. Anh đi tới bên cạnh một bồn hoa, tùy ý quét mắt, nhìn cỏ dại trong đất, cảm thấy hình như đã từng quen biết. Lý Chính ngồi xổm xuống, kẹp thuốc lá, híp mắt nhìn một lát rồi hái lên. Rau dưa trên thuyền cũng sắp hết, trong túi áo anh không có tiền, đúng lúc cầm mấy cây cỏ này tới tiếp tế. Lý Chính nắm bụi cỏ dại, trở lại bên cạnh bờ. Trời chiều treo ở phía xa, đỏ rực một mảnh, ánh vào con ngươi, chói lọi như lửa. Trên con thuyền chính giữa, tám chính đứa bé ngồi trên mặt đất, đưa lưng về phía trời chiều. Một cô gái tết tóc đuôi ngựa, mặt hướng về phía mọi người. Tiếng đọc sách lanh lảnh, vang từ xa tới Giọng nữ mềm mại: “Thôn vãn kinh phong độ.” Giọng trẻ con đồng ca: “Thôn vãn kinh phong độ.” “Đình u quá vũ triêm.” “Đình u quá vũ triêm.” “Tịch dương huân tế thảo.” “Tịch dương huân tế thảo.” “Giang sắc ánh sơ liêm.” “Giang sắc ánh sơ liêm.” “Thư loạn thùy năng trật.” “Thư loạn thùy năng trật.” “Hoài kiền khả tự thiêm.” “Hoài kiền khả tự thiêm.” “Thì văn hữu dư luận.” “Thì văn hữu dư luận.” “Vị quái lão phu tiềm.” “Vị quái lão phu tiềm.” Lý Chính buông tay ra, những cây cỏ rơi xuống đất, bay theo gió. Anh kẹp thuốc, dùng sức hít một hơi, khói thuốc lượn lờ, tạo nên một tầng sắc thái mông lung cho trời chiều phía xa. Vài ngày không gặp, bệnh cảm mạo của người này cũng đã tốt hơn.