Siêu Việt Nhị Thứ Nguyên
Chương 17 : Thi cấp ba! (3)
Khung cảnh lại chuyển sang những học sinh khác, họ cũng đang tranh giành con mồi rất kịch liệt.
Có cậu xài thắt lưng như súng laze bắn liên tục những tia sáng hạ gục vô số robot.
Lại có người sử dụng năng lực cơ bắp, lấy gạch đá làm vũ khí chiến đấu với tụi robot.
Lại có kẻ khác biến hóa thân mình thành một khối sắt thép, lai vào cận chiến với bọn “tội phạm giả”.
Hàng trăm con người – hàng trăm năng lực khác nhau, tạo nên những hình ảnh chiến đấu cực kì mỹ lệ mà hoành tráng.
Có một điều chắc hẳn không ai nghĩ tới, đó là mọi cử động của những học sinh này đều được các giáo viên đang quan sát bằng “BIG TECHNOLOGY” ở một nơi gần đó.
Lúc này đây, trong căn phòng tối ấy hội tụ đông đủ các anh hùng chuyên nghiệp vốn đang làm giáo viên tại U.A
Trên màn ảnh trực tiếp, toàn bộ cảnh thực chiến đều được họ xem xét và đánh giá.
“Trong bài thi thực hành, các thí sinh không hề biết về số lượng cũng như vị trí của bọn tội phạm. Bọn chúng có một lượng thời gian giới hạn ở một khu vực rộng lớn!”
“Cho nên học sinh phải dụ dỗ tội phạm ra mới được.”
“Năng lực thu thập thông tin để nắm rõ tình hình trước mọi người” – (Chỉ về phía một cậu nhóc cơ bắp, trên thân thể mọc ra vô số chi giả.)
“Sự cơ động vận dụng được trong nhiều hoàn cảnh khác nhau!” – (Chỉ về phía mắt kiếng!)
“Khả năng nhận định có thể bình tĩnh tại mọi tình huống.” – (Chỉ về phía nhóc bắn laze.)
“Và còn khả năng chiến đấu thuần túy nữa!” – (Chỉ về phía nhóc tóc vàng.)
“Những năng lực cơ bản này là cần thiết để giữ yên bình cho phố phường. Và được quy ra điểm số trong bài thi!”
Một bóng hình nho nhỏ bình luận trong căn phòng im phăng phắc. Dường như đây mới là người quyền uy nhất ở nơi này.
“Có vẻ năm nay bọn học sinh trông cũng có tý triển vọng đấy nhỉ!”
“Ồ…Cậu học sinh kia có vẻ khác biệt quá!”
Đột ngột, một cái mang mũ cao bồi, đeo mặt nạ phòng độc nam nhân lên tiếng. Tay ông ta chỉ vào một góc nhỏ màn hình bên trái, thình lình đúng là Hitomi!
“Quả thật, thằng nhóc này có chút không bình thường! Nó giống… đã quá quen với việc chiến đấu rồi!”
Bên canh vị anh hùng cao bồi, một cái khác vẻ mặt lười nhác, dây vải quấn quanh cổ trung niên đồng thời cất giọng.
Ngay lập tức, sự chú ý liền chuyển về phía Hitomi…
“Như mọi người đã hứng thú, chúng ta liền nhìn một chút!”
Một giọng nói đến từ bóng đen ngay sát màn hình, người này đưa tay khẽ điều chỉnh gì đó, đột nhiên một cái bảng dữ liệu thống kê xuất hiện ở trên chiếc máy tính để bàn.
“Hiện tại đã qua ba phút, thằng nhóc này đạt được…!”
“Hả…?”
“Một trăm điểm?”
(̃⊙.o.⊙)!
“Nà ní…?”
“Tốc độ này… không phải có chút nhanh đi!”
[Không phải nhanh mà là quá nhanh!]
Tất cả các giáo viên đều sửng sốt. Trên khuôn mặt họ đều có thể nhìn thấy rõ to ba chữ “Lừa bố mày”. Bởi vì cho bọn họ vào cũng chưa chắc kiếm điểm nhanh như thằng nhóc này a, tất nhiên là ngoại trừ vị nào đó ở đây.
“Hiệu trưởng, ngài thấy sao?”
Một cái bóng đen khác lên tiếng hỏi.
“À …Uhmmm, có lẽ để đảm bảo cơ hội cho các thí sinh khác, chúng ta nên thêm chút robot vào địa điểm B”- Bóng đen nhỏ nhất tiếp lời.
“Gì chứ!”
“Rõ ràng đến mức này à?”
“Cũng chịu thôi!”- Vị hiệu trưởng nhỏ con nhún vai đáp.
“Cứ tiếp tục tốc độ này, thì số robot này sẽ hết trong vòng chưa tới tám phút!”
“Đành vậy!”
Các giáo viên gật đầu, thống nhất ý kiến. Ai bảo khu B lại ra một cái biến thái cơ chứ!
Nhưng như vậy quả thật là may mắn cho giới anh hùng, may mắn cho người dân. Vì học sinh này lại tham gia khoa anh hùng ở U.A bọn họ, chắc chắn tài năng của cậu nhóc sẽ được phát triển tốt nhất tại đây.
Tuy nhiên, họ mà biết Hitomi vẫn còn ẩn giấu đến gần tám, thành lực lượng thì khả năng phải té sấp đương tràng.
Có điều, nếu như bộc lộ toàn bộ năng lực thì cuộc thi này quả thật không còn chút ý nghĩa nào. Và hơn hết, Hitomi cũng không muốn đóng vai ác, hủy diệt đi ước mở của các bạn học khác.
……….
Địa điểm thi đấu khu B!
“Loa loa, thông báo, chỉ còn bốn phút nữa là hết giờ, các bạn trẻ hãy nhanh chân kiếm điểm đi, cơ hội đã sắp hết rồi!”
Hitomi:!!!
“…”
[Chả liên quan gì tới mình, đến giờ ta được bao nhiêu điểm rồi ấy nhỉ?]
Mặc dù cũng không chú ý tới việc tính toán, nhưng cậu chắc chắn bản thân phải hơn hai trăm điểm là ít.
Nói chung điểm số không là vấn đề. Nên dừng tay lại thôi!
[Qua xem những người khác làm ăn ra sao.]
Mà cũng cùng thời điểm đó, các giáo viên quyết định tung ra “đòn tối hậu” của cuộc thi.
“Hửm…?”
Hitomi tức thì nhận ra được những chấn động từ từ lớn dần đến từ phía lòng đất.
“Chuyện gì đang xảy ra” – Học sinh A hoang mang hỏi
“Không biết” – Học sinh B trả lời.
“Nhưng cẩn thận chút. Cả tòa thành thị dường như đang rung chuyền, đường phố…. “
“What?”
Một thanh niên tóc dựng đứng như cái mũ bỗng chỉ về phái trước hét lớn.
Tất cả học sinh giật mình đứng hình, cách họ chưa đầy năm mét, một con robot khổng lồ, thân cao ngang với tòa nhà năm tầng, đang tiến về phía tụi nó.
Che trời thân ảnh giống như ác mộng hóa thân, đánh tan toàn bộ tâm lý chống cự của học sinh nơi đây.
RẦM MMMmmmm!
Hai cánh tay máy móc của nó chỉ quơ nhẹ một cái là từng tòa nhà chọc trời đổ sụp, va chạm với mặt đất phát ra âm thanh đinh tai nhức óc.
Đó chính là loại Robo cuối cùng, con “Zero Point”!
Bành!!!!
Kinh khủng máy móc cánh tay từ trên trời giáng xuống, nện thẳng vào mặt đường! Một luồng sóng xung kích mạnh mẽ ngay tại chỗ tỏa ra, đất đai nứt toác, cát bụi bay đầy trời khiến người ta không còn phân biệt đâu là đông, tây, nam, bắc nữa.
Đây chính là một hiểm họa bao trùm… Một hiểm họa mà có lẽ không người có thể chống cự được.
“Chạy mau a!”
Bụi đất vừa tan, có người nhận thấy tình thế không đúng, lập tức la lớn cảnh báo các bạn khác, bản thân thì co giò phóng thật nhanh.
[Làm thế quái *** mà to vậy! Chả vui tí nào, mình phải chạy thôi, còn phải kiếm điểm nữa!]
Nhóc tóc đen hoảng hồn nhìn xung quanh đồng bọn đang phi nước rút, cũng quýnh quáng muốn rời đi, nhưng đôi chân của nó, lại không thể cử động được.
[Bỏ mợ, bỏ mợ, bỏ mợ! Mình vẫn không có điểm nào!]
Đúng lúc đó, giọng của ông thầy tóc vàng cũng vang lên:
“CHỈ CÒN HAI PHÚT NỮA KẾT THÚC BÀI THI!”
[Hai phút thôi sao?]
Tóc đen ánh mắt kinh hoàng. Nó không thể tin được thời gian đã gấp rút như vậy…
[Không thể như vậy! Tất cả những gì mình luyện tập, năng lực mà chú ấy trao cho mình, chúng nó sẽ thành công cốc mất!]
SẼ THÀNH CÔNG CỐC MẤT!
Năm chữ đó giống như một hồi chuông thật lớn gõ cái boong vào đầu thằng nhóc. Thế là chân nó bắt đầu có cảm giác trở lại.
[Dọt lẹ thôi!] – Tóc đen mừng rỡ.
Bất chợt….
“Ây d…aaaa…!”
Tiếng một bạn nữ vang lên đằng sau, khiến nó dừng lại. Tóc đen từ từ quay đầu … Nó chợt nhận ra đấy là bạn nữ tốt bụng đã giúp mình khỏi té ngã trước cổng trường, và còn câu nói đó, vẫn cứ vang vọng trong đầu nó.
“Nếu lỡ mà té ngã, thì sẽ xui lắm phải không nào?”
Đúng vậy….
Nếu mà lỡ té ngã…
Thì chắc chắn sẽ xui lắm!
Trong một khoảnh khắc ấy, thời gian… đã dừng lại. Nhóc tóc đen đã bỏ ngoài tai những lời kêu thét hay những bước chân chạy trốn.
Nó cũng quên mất rồi, mình vẫn đang không điểm!
Ở đâu đó tại tiềm thức của nó, chỉ còn hình ảnh một cô bé yếu đuối đang gặp nguy hiểm cần giúp đỡ!
Và nó… Sẽ không bao giờ do dự!
CỨU NGƯỜI!!!
[Đứng lên!]
Tóc đen trong lòng gào thét, và giống như được tiếp thêm động lực, nó mạnh mẽ đứng dậy, lao thẳng về phía con robot.
[Lần này mình sẽ là người bảo vệ cậu!]
Tóc đen kiên định nói thầm một câu, nỗi sợ hãi ở sâu trong nó, đã bị tín niệm anh hùng hoàn toàn trấn áp!
Nhìn cánh tay cơ giới to lớn đang đánh tới, tóc đen bỗng quỵ hai chân xuống, lấy đà tư thế… Và….
Dưới ánh nhìn kinh hãi của người khác, nó nhảy lên thật cao, cao đến tận cùng, ngang tầm vóc với con robot khổng lồ, rồi tung một cú đấm trực diện.
[Gồng cơ đít! Thít cơ mông! Và hét to từ này lên trong lòng!]
Vô số hình ảnh nhấp nháy qua trí chớ của tóc đen…
Và chỉ trong khoảnh khắc ấy, bóng hình của thằng nhóc chợt trùng hợp với một người… Một người đàn ông vĩ đại!
SSS…MASHHH…!
Một tiếng hét thật to, thật vang dội thoát ra từ miệng nó. Kèm theo đó, là một tiếng nổ dữ dội.
Boommmm!
Cao hơn hơn mười mét robot, trực tiếp bị oanh sát, cả bề mặt của nó vỡ nát ra thành từng mảnh vụn, đổ ập xuống đất.
Thí sinh: Mẹ nó…Lừa người… lừa người… Đều là lời kịch! Nói tín nhiệm giữa người và người đâu? Nhảy một cái từ yếu gà trở thành siêu nhân!
Hố chúng ta cũng vừa phải thôi chứ!
Diễn viên quân chúng bất lực nhả rãnh, thế nhưng là không ai hiểu được, tóc đen hiện tại liền bi kịch.
Á …Á á….á…á….!!!!
Tóc đen không còn giữ được thăng bằng, cắm đầu từ độ cao hơn mười mét lao thẳng xuống mặt đất.
Gió rít gào bên tai nó như đang thì thầm đôi điều “Mày muốn rớt U.A rồi!”
“…”
[Từ từ đã, sức mạnh này, mình chỉ mới quen thuộc mà thôi!]
[Mình đã quá chủ quan và tự mãn.]
[Cánh tay phải cùng hai chân đều gãy nát. Nếu xài nốt tay trái, mình chắc chắn phải rớt U.A]
Khoảng cách ngày càng rút ngắn lại, còn không tới năm mét khoảng cách, tóc đen ánh mắt quyết liệt giơ nắm đấm tay trái ra chuẩn bị tung đòn. Ngay tại khoảnh khắc ấy, có người liền hành động. Hitomi phảng phất một tia chớp đen xẹt ngang giữa bầu trời, nhanh như cắt tóm lấy tóc đen.
Đạp! Đạp!
Hitomi búng thân từ bờ tường này sang bờ tường bên kia, lấy đà từ từ nhảy xuống. Chủ yếu vì tóc đen tay chân đều đã gãy nát, cậu không dám hạ thẳng ở độ cao bốn mét xuống, chỉ sợ tên này có vấn đề gì thì khó ăn nói.
Tiếp đất xong, Hitomi quay mặt sang tóc đen nhìn vẫn còn đang vô cùng ngơ ngác…
“Này! Không cần phải thủ thế như vậy đâu.”
“Hả aaaa….?”
Bất chợt, tóc đen nhận ra mình đã tiếp đất, và đang giữ chặt lấy nó là một cậu bạn lạ hoắc… Nhưng sao, nó lại có cảm giác quen thuộc vậy nhỉ!
“Ổn rồi đó! Có tôi đỡ cậu an toàn rồi!”
Hitomi híp mắt vừa nói vừa đặt nhóc tóc đen nhẹ nhàng xuống mặt đất. Rốt cuộc khi nãy, cậu đã thấy được chỉ số của nó.
Tên: Midoriya Izuku
LV: 1 (LV 4)
*Skill: One for All
Mà ban nãy, số liệu của thằng nhóc này lại là…
Tên: Midoriya Izuku
LV:3 +9 (LV 1)
*Skill: One for All
[Thật sự là quá giống với All Might!]
[Phải chăng, có một sự liên hệ giữa hai người bọn họ?]
[Trên đời không thể nào có một sự việc lại trùng hợp nhiều lần như vậy được!]
[Cơ mà… hết giờ rồi!]
Đúng vậy, ngay khi nãy, tiếng thét chói tai của ông thầy đã vang lên báo hiệu cuộc thi thực hành kết thúc!
Truyện khác cùng thể loại
319 chương
513 chương
101 chương