Siêu Việt Nhị Thứ Nguyên
Chương 16 : Thi cấp ba! (2)
Bên trong phòng chờ là một đại sảnh cực kì rộng lớn, từng tốp một thí sinh bắt đầu nhìn trên phiếu báo danh và chọn chỗ ngồi phù hợp với con số của bản thân.
Bất chợt, tiếng xì xào huyên náo chợt tắt khi ánh đèn hai bên sân khấu chợt nở rộ, soi sáng chính giữa một cái màn hình hiển hiện hai chữ thật lớn.
U.A!
Đứng ngay dưới đó là một người đàn ông cao ráo, dáng hơi gầy, nhìn ông ta quả thật rất xì-tai với một cái chỏm tóc vàng thật dài trên đầu và cặp mắt kiếng to kè kè trên sống mũi. Trước ngực ông mang một cái loa thật bự,…
Và ông lên tiếng!
“XIN CHÀO tất cả thính giả sinh.”
“Rất vui mừng khi được gặp các bạn trong chương trình của tôi ngày hôm nay.”
“Everybody say, Hey!”
Người đàn ông tóc vàng toét miệng phán một câu khiến cả đám đứng hình. Ổng cúi tay xuống chống lấy lỗ tai hướng về phía hội trường….
Nhưng mà……
~~~ Im re ~~~
[Lão này hài vl!!!]
(Suy nghĩ chung của mọi người)
[Thiệt là mất mặt mà…!] – Người đàn ông tóc vàng hơi run run tay khi thấy không học sinh nào đáp lại mình.
Thế là ông ta nhún nhún vai nói:
“Phản ứng thật là tao nhã nhỉ?”
“Vậy thì tôi sẽ nhanh chóng giới thiệu cho các em nội dung chính của kì thi thực hành!”
Bỗng nhiên, ổng lại giơ hai ngón tay chấp xuống hướng về phía trước.
“….”
….Lại tới nữa à….!
Quả nhiên….
“Are U ré đý?”
“Yeahhhh!!!”
“…”
Vẫn Im Re!
Phía dưới học sinh đã vô lực nhổ nước bọt.
[Vãi lèo… tự hỏi tự trả lời!]
[Ông này tự kỉ nặng rồi! -_-)
Hitomi ngồi ở hàng ghế số năm chính giữa, trùng hợp là ngồi ngay dưới cậu một hàng chính là hai thằng nhóc tóc vàng và đen.
Cơ mà cậu phải công nhận là hai đứa đó hợp duyên thật, đến lúc này mà vẫn còn được xếp ngồi cạnh nhau.
[Làm tự dưng nhớ tới hai ông chú Shiba và Garou ghê… Không biết có đoạn tình cảm khúc mắc nào ở đây không?.... Khục Khục!!! Mình nên chú ý nghe luật.]
Ngồi bên dưới hai thanh niên tội nghiệp không biết bản thân đã bị người khác dán vào nhãn hiệu “Cơ tình bốn phía”, tụi nó vẫn còn đang chăm chú lắng nghe.
“E hèm…”
“Như đã nói trong bản yêu cầu ứng tuyển.”
Bên dưới giọng của ông thầy tóc vàng vẫn cứ sang sảng.
“Ngay sau đây, các em sẽ thực hiện một bài chiến đấu trong vòng mười phút ở vùng mô phỏng đô thị.”
“Mang theo bất cứ thứ gì tùy các em.”
“Sau khi trình bày xong, toàn bộ sẽ thẳng tiến đến địa điểm thi đã được chỉ định, được chứ?”
“Ổ kế?”
[Như vậy đây là một kì thi tự lực cánh sinh sao?]
Hitomi liếc tờ giấy xét tuyển, số thứ tự của cậu là 1999.
Lại nhìn lên sân khấu, hình ảnh trên màn hình giờ này đã thay đổi. Ba con robot giả lập xuất hiện, và kèm theo là lời nhắc nhở của ông thầy.
“Ba loại ‘giả định tội phạm’ robot sẽ là đối thủ của mấy đứa trong kì thi tuyển sinh này.”
“Các em sẽ nhận được số điểm của chúng dựa trên cấp độ khó…”
“Loại hai tay thông thường Robo chiếm một điểm, Đuôi bò cạp nhanh nhẹn hình Robo sẽ là hai điểm. Và thứ ba, cứng rắn hệ phòng thủ Robo là ba điểm.”
“Mục tiêu của các em rất đơn giản, chính là đoạt lấy điểm số từ việc hạ gục những tên ‘Tội Phạm Giả’ này.”
“Tất nhiên việc tấn công các học sinh khác hoặc những hành động bẩn thỉu đều bị cấm tuyệt.”
“Xin lỗi thầy, nhưng cho phép em được quyền đặt câu hỏi!”
Đột ngột một giọng nói xuất hiện ở giữa đám học sinh, đèn lập tức rọi sáng ngay vị trí ấy. Hóa ra đó là một cậu trai mang kính cận, cao phải hơn mét tám là ít.
“Ố kể!”
“Em có thắc mắc gì?”
“Vâng! Trên tờ đơn ghi rõ rằng có đến bốn loại tội phạm. Nếu là do in nhầm, vậy thì trường nổi bật nhất ở Nhật Bản, U.A, nên thấy hổ thẹn bởi cái sai lầm ngớ ngẩn này.”
Vẻ mặt nghiêm túc của thanh niêm mắt kính khiến các bạn học khác phải ngớ ra. Trong lòng chỉ muốn MMP một câu…
“Mẹ nó, gặp phải con nhà người ta rồi!”
Mắt kính vẫn cứ tiếp tục phần “diễn thuyết” của bản thân.
“Những thí sinh bọn em, vì muốn được nhào nặn thành anh hùng mẫu mực nên mới có mặt ở đây….”
Vừa nói dứt câu, cậu chàng này bỗng quay ngoắt lại, chỉ vào thằng nhóc tóc đen ngồi dưới Hitomi.
“Còn nữa, cái cậu này, cậu có cái đầu xoăn ấy!”
[Tui hả?]
Nhóc tóc đen lắp bắp, mặt tái mét chỉ vào mình.
“Đúng vậy, từ nãy đến giờ cậu cứ lầm bà lầm bầm, làm tôi mất tập trung đấy!”
“Nếu cậu đến đây chỉ để vui đùa, vậy thì nên rời khỏi ngay lập tức!”
Ánh mắt như điện xẹt của mắt kính khiến cho nhóc tóc đen hoảng hồn xấu hổ. Nó cúi thấp đầu lại nhỏ giọng:
“Cho mình xin lỗi!”
“Ố kề… Ố kề!” – Ông thầy tóc vàng vội đứng ra giảng hòa.
“Thí sinh số 7111.”
“Cảm ơn vì thông điệp tuyệt vời đó!”
“Loại tội phạm số bốn…” – Ông thầy chỉ lên màn hình vừa mới xuất hiện mới robot và nói.
“Con này chỉ có Không điểm mà thôi! Nhưng nó khá khó nhằn đấy.”
“Các em có thể xem nó như là một chướng ngại vật cần phải vòng qua! Có một con ở mỗi địa điểm thi đấu, và nó thường phát điên ở những khoảng không gian hẹp.”
“Tất nhiên các em vẫn có thể hạ được nó, nhưng cũng chẳng có lí do gì để làm như vậy cả!”
Ổng lắc lắc hai đầu ngón tay…
“Cho nên, tôi đề nghị các em nên cố tránh xa nó ra!”
“Dạ vâng, cảm ơn thầy rất nhiều vì đã giải đáp thắc mắc của em, xin thứ lỗi vì đã cắt ngang!” – Mắt kính nghiêm túc cúi người và nói thật to.
Xì Xào~~~!
Bọn học sinh nghe xong thông báo liền nhỏ giọng bàn tán.
“Hóa ra là thế, đấy giống như là một trò chơi ăn điểm vậy nhỉ!”
“Ừ… con đó chính là chướng ngại vật mà mình phải tránh né trong game.”
……
“Rất tốt, xin giữ im lặng!”
Ông thầy tóc vàng lập tức lên tiếng.
“Tôi đã nói hết!”
“Bây giờ chuẩn bị vào kiểm tra, tôi xin chúc toàn bộ các em thi thật tốt. Và xin mạn phép gửi tặng các em một món quà, châm ngôn của trường chúng ta!”
“Vị anh hùng Napoleon Bonaparte từng có câu: ‘Một anh hùng thật sự, là người vượt qua được những bất hạnh trong cuộc sống….”
“Và Tiến Xa Hơn Nữa…”
Hai tay vung giang ngang, vẻ mặt mỉm cười hơn bao giờ hết, như đang nhớ lại tín ngưỡng của chính mình, ông hét lớn….
Và kèm theo đó là một hàng chữ khổng lồ lấp lánh hiện trên màn hình….
PLUS! ULTRA!
“Giờ thì, một lần nữa chúc toàn bộ các em ‘tận hưởng’ may mắn”
“Let’s go!!!”
…………..
Lối vào địa điểm chiến đấu B.
“WOW!!!”
“Cái gì vậy trời!”
“Y chang một thành phố luôn…”
Mấy đứa học sinh quả thật sốc nặng. Tụi nó vẫn chưa có khái niệm lắm về việc học ở U.A cho đến khi thấy cảnh này.
Một nơi rộng lớn giống như một thành phố thu nhỏ vậy giành cho một nhóm chỉ khoảng mấy chục đến hơn trăm người vào thực chiến. Mà U.A lại có đến hơn mười địa điểm như thế dành cho học sinh thi đầu vào, và cũng chỉ lấy tỉ lệ cực thấp.
Quả thực là “Tài đại khí thô” mà!
Hitomi bất ngờ nhận ra mình lại gặp cậu tóc đen ở chỗ thi đấu này.
Có vẻ như cậu ta hiện tại đang rất run, và cũng không thấy tóc đen mang theo bất kì trang bị phụ trợ gì.
[Là quá tự tin hay năng lực không cần xài!]
[Theo tình hình này thì không biết cậu này có năng lực hay không nữa. Chứ tự tin thì chả thấy đâu.]
[Cơ mà cũng không phải việc của mình.]
Nếu như thi đậu, có nghĩa là anh sở hữu chân tài thực học, còn thi rớt, vậy thì chịu thôi. Chế độ thi ở nơi này là tuyệt đối công bằng, thậm chí còn có camera và thầy cô giám sát chặt chẽ để đảm bảo an toàn cho học sinh khi cần thiết.
Vậy nên gian lận là điều không thể.
“Này, cậu đang làm gì vậy?”
Bỗng một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai từng học sinh.
Tất cả quay người lại và nhận ra….
Lại là thằng cha mắt kính đó!
Cùng với thằng ban nãy bị nhắc nhở…
“Cơ mà hình như tên đó mém bị té ở sân trường đúng không?” – Học sinh A
Học sinh B: Đúng rồi!
Học sinh A: May quá, ít nhất thì cũng bớt đi một đối thủ cạnh tranh.
Mọi người nghe xong đồng loạt gật đầu thở phào nhẹ nhõm….
Quả là may vãi!
Nhóc tóc đen: “….”
[Mà sao ai cũng tỏ vẻ vui mừng khi mình ở đây vậy trời:v]
(╥.╥)!
“RỒI…BẮT ĐẦU ĐI MẤY ĐỨA! ĐÁNH NHAU THÌ LÀM GÌ CÓ ĐẾM NGƯỢC CƠ CHỨ!”
Giọng ông thầy tóc vàng vang lên chói tai sau chiếc loa phát thanh.
Ôngr vừa dứt lời, Hitomi đã như một làn gió tiến nhập vào mô phỏng đô thị.
“Sao thế? Không nhanh chân là thua cuộc chơi đấy!”
Mấy đứa học sinh còn lại đến giờ mới sực tỉnh nhận ra, tụi nó còn đang ở trong kì thi mà…
Thế là rầm rầm một đám nối đuôi nhau chạy vào, để lại nhóc tóc đen đứng một mình ngớ ra rồi cũng vội vã chạy theo….
Làm người đầu tiên thích nghi với luật thi, Hitomi tất nhiên hành động nhanh hơn những người còn lại rất nhiều.
Bỏ qua kinh nghiệm chiến đấu lâu năm với tội phạm của cậu, bản thân kinh khủng sức mạnh cũng đã đủ để cậu nghiền ép toàn bộ robot ở đây.
“Chúng nó ở đâu?”
Hitomi vừa chạy vừa vận dụng siêu cấp thính giác và thị giác của mình. Ngay tức thì, cậu phát hiện ra ba con robot phân biệt là hai con hai điểm và một con ba điểm, tụi nó đang đứng ở đầu góc đường và châu lưng lại với nhau.
“Đã túm tụm một chỗ như vậy thì đỡ tốn thời gian!”
Hitomi khóe miệng cười thầm, chạy nước rút tới.
“Ping! Ping!”
“Phát hiện mục tiêu… Yêu cầu đánh giết!”
Cơ giới hóa giọng nói liên tục vang lên khi Hitomi bước vào tầm nhìn của ba con robo này.
Xoẹt…!!!
Nhanh nhẹn hình robo nhanh như chớp mắt chia làm hai tuyến đường trái phải áp sát Hitomi, ngay trước mặt, cứng rắn phòng thủ robo cũng ì à ì ạch xông đến.
Nếu như thay thế Hitomi bằng một cái học sinh khác ít kinh nghiệm chiến đấu, chắc chắn người này sẽ phải vô cùng luống cuống, bởi vì nhanh nhẹn hình robo tốc độ rất cao. Theo đánh giá của Hitomi, nó phải đạt đến LV1 +4 là ít.
So sánh thì chắc chắn nó còn nhanh hơn cả khối người.
Thế nhưng xui xẻo là chúng lại đối mặt với một đẳng cấp hoàn toàn khác, Một con sói đội trong lốt cừu, một vị anh hùng mạnh mẽ đi thi tốt nghiệp cấp hai. Trong mắt Hitomi thì bọn này vẫn quá chậm.
Để ẩn nấp thân phận thực sự thì cậu chỉ vận dụng các chỉ số của mình từ LV2 trở xuống. Tức là cao nhất cũng chỉ tới LV1 +9
Nhưng như vậy cũng dễ như cháo để cậu xử lí tụi nó.
“Shigan! Xuyên thấu này!”
“Con thứ nhất!”
“Con thứ hai!”
“Con thứ ba”
Nói thì chậm nhưng động thủ lại chưa tới mười giây, chỉ ba cú chọt nhẹ nhàng tình cảm thì biệt đội Robocon đã nối gót ra đi. Tất cả bọn chúng đều bị phá hư ở một điểm duy nhất nằm ở trên đầu – một lỗ thủng nhỏ cỡ ngón tay mà thôi!
[Kết thúc hoàn mỹ!]
[Bảy điểm vào tay! Tiêp tục thôi!]
Hitomi phủi cánh tay không hề quay đầu nhìn lại thi thể ba con robo vẫn còn đang đứng như trời trồng.
Bụp!
Bụp!!!
Lách tách vài tiếng vang lên, mấy cái xác cơ giới lập tức sụp đổ.
Truyện khác cùng thể loại
319 chương
513 chương
101 chương