Siêu Thần Cơ Giới Sư
Chương 158 : Ngọa hổ tàng long
Editor: Nguyetmai
Một đòn này khiến Hàn Tiêu trông có vẻ chật vật nhưng thực ra có áo giáp kiểm soát từ tính đỡ đòn nên trên thực tế anh chỉ phải chịu khoảng năm mươi điểm sát thương, lượng máu của anh đã gần ba nghìn, là một con số rất cao so với các cơ giới sư cùng cấp bậc. Lực công kích bằng động năng do Lưu Thừa phóng ra không thể coi là mạnh, nhưng cũng có thể dễ dàng tạo ra những hiệu quả như đánh lùi, đánh bay, đây là điểm rất đáng ghét.
Trên bảng thông tin liên tục xuất hiện những tổn thương do khí độc, đạn Heimdall có hiệu quả nhưng lượng máu và kháng tính của Lưu Thừa cũng rất cao, y còn có thể bộc phát động năng để mau chóng thoát khỏi khu vực có khí độc bao trùm, chỉ dùng khí độc đối phó với y là một chuyện không thực tế.
Đạn cháy sẽ mang lại hiệu quả tốt hơn một chút nhưng cũng giống như đạn Heimdall, nó không thể trở thành mấu chốt tạo nên chiến thắng được. Hàn Tiêu không mang theo đồ dự trữ, đạn dược hiện nay có hạn, anh chỉ còn lại ba băng đạn cháy mà thôi.
Hàn Tiêu hít sâu một hơi để tăng lượng ôxi trong máu, sau đó hai chân dồn sức để ổn định cơ thể đang lùi về sau tạo thành một vết dài trên mặt đất. Anh cất hai súng đi, dùng hai tay thủ trước người để chống đỡ cú đấm thép của Lưu Thừa đang điên cuồng bay tới, nắm đấm được ngưng tụ động năng của y gần như đã đánh vỡ đòn thủ của Hàn Tiêu.
Động năng của Lưu Thừa có thể tăng sức lực, về mặt sức lực thì Hàn Tiêu hiện nay đang ở thế yếu.
Một quả đạn pháo nổ tung ở gần đó khiến cả khu vực bừng sáng, hai người đánh tay đôi, một công một thủ chẳng khác nào rối bóng thoắt ẩn thoắt hiện.
Lưu Thừa gầm lên một tiếng, y vung nắm đấm đánh xuống đầu Hàn Tiêu, động năng bùng nổ khiến không khí chấn động, Hàn Tiêu bị đánh đến mức lệch đầu sang một bên, xương cổ cũng tạo thành tiếng răng rắc. Anh túm lấy vai Lưu Thừa để mình không bị đánh bay ra ngoài, một tay khác thì khởi động găng tay cắt nhiệt điện móc về phía mắt y.
"Nhiệt?"
Lưu Thừa cảm nhận được nguy hiểm, y vội ngửa đầu ra sau, găng tay sượt qua mặt y để lại một vết bỏng xoáy tròn trên da thịt, cảm giác bỏng rát khiến thần kinh nhức nhối. Trong lúc nghìn cân treo sợi tóc, Lưu Thừa bộc phát động năng trong cơ thể tung ra một lực mạnh đẩy Hàn Tiêu ra xa.
Hàn Tiêu thở phào, anh lau đi bùn đất bắn tung tóe trên mặt. Súng ống không có tác dụng, sẽ chỉ giúp đối phương hấp thu được càng nhiều động năng, điều này đã khiến anh mất đi một đòn sát thủ, nhưng anh còn những loại máy móc khác, lửa và khí độc đều có thể gây sát thương.
"May mắn y không phải là kẻ hấp thu năng lượng, nếu không thì mình cũng bó tay thực sự."
Lưu Thừa ôm lấy vết bỏng trên mặt, y sợ hãi nhìn qua chiếc găng tay của Hàn Tiêu rồi xoay người bỏ chạy.
Hàn Tiêu sững sờ, anh biến sắc, vội đuổi theo.
Trên một chiếc xe vũ trang, binh sĩ điều khiển súng máy trông thấy một bóng người lao tới liền chĩa họng súng về phía đó theo bản năng, làn đạn dày đặc đánh trúng vào mục tiêu thế nhưng anh ta kinh ngạc nhận ra, mục tiêu lẽ ra đã phải bị bắn thành cái sàng lại hoàn toàn không bị thương tổn gì, đầu đạn bắn ra giờ đang rơi leng keng đầy đất.
"Đừng bắn y!" Hàn Tiêu quát.
Thế nhưng lời nhắc của anh đã quá muộn, những chiếc xe vũ trang xung quanh Lưu Thừa đã bắt đầu tập kích hỏa lực, tất cả động năng đều bị Lưu Thừa hấp thu. Đôi mắt y dày đặc tơ máu, động năng mà y hấp thu đã gần như tràn đầy khiến cơ bắp căng lên cuồn cuộn, y quay đầu nhấc chân bước tới một bước, mặt đất lập tức nổ tung thành một hố to, cơ thể y vọt nhanh như đạn văng khỏi nòng.
Đây là động năng được ngưng tụ từ hơn nghìn phát súng!
"Tốc độ bắn vọt quá nhanh!"
Hàn Tiêu chỉ cảm thấy tầm mắt hoa lên, anh không kịp né tránh, cảm giác như bị một đoàn tàu đang chạy đâm trúng, cảnh vật trong tầm mắt mau chóng lùi về sau, chẳng khác nào một quả bóng chày bị đánh bay ra ngoài vài chục mét, liên tục rơi xuống đất rồi lại bật lên, ven đường nơi anh ngã xuống bị tạo thành một cái rãnh dài, cơ thể anh dính đầy bùn đất, sau khi đụng bay một chiếc xe vũ trang mới ngừng lại được.
Đầu váng mắt hoa, toàn thân đau nhức.
[Độ bền của áo giáp kiểm soát từ tính giảm 132 điểm!]
[Bạn nhận 241 điểm thương tổn!]
Kẻ địch biết cách để phát huy ưu thế của dị năng, như vậy chẳng khác nào hổ mọc thêm cánh, điều này khiến Hàn Tiêu ăn một chút thiệt thòi.
"Lưu Thừa... Kiếp trước chưa bao giờ nghe thấy tên người này, không ngờ lại khó chơi như thế. Ngọa hổ tàng long, đúng là không thể xem thường bất cứ kẻ nào..."
Mắt Hàn Tiêu lạnh như băng, anh đã tiến vào trạng thái tập trung chiến đấu, sau khi phun một ngụm máu anh liền vọt lên chiến đấu với Lưu Thừa.
Đạn pháo bốn phía vẫn không ngớt, hai người kịch chiến giữa chiến trường, tiếng đạn gào thét qua tai họ, ánh lửa lóe lên không ngừng chiếu sáng tầm mắt, những nơi họ đi qua đều tạo thành khu vực chân không, binh sĩ không dám tấn công Lưu Thừa nữa, thế nhưng y lại có thể chủ động nhắm vào họng súng.
"Chiến trường này rất bất lợi với mình."
Mắt Hàn Tiêu sáng lên, anh bỏ qua Lưu Thừa, lao nhanh về phía thị trấn Lục Cốc như một tia chớp đen lóe lên rồi biến mất. Anh tránh khỏi những làn đạn của thủ vệ thị trấn, chỉ vài bước đã lao qua tường, hai súng khai hỏa giết chết thủ vệ một cách trắng trợn.
Đạn xuyên thấu qua vô số cơ thể, máu bắn tung tóe.
Lưu Thừa kinh hãi, y vội vàng đuổi theo.
Thị trấn Lục Cốc mới là nguyên nhân của xung đột, hiểu được điểm này, Hàn Tiêu lập tức triển khai chiến thuật "tránh chỗ mạnh, đánh chỗ yếu", anh không cứng đối cứng với Lưu Thừa nữa, trừ khi Lưu Thừa không cần thôn trấn này nữa, nếu không y chỉ có thể bị nắm mũi dắt đi. Trong trạng thái tập trung chiến đấu, Hàn Tiêu đã nghĩ ra một chiến thuật!
Anh đổi băng đạn, giết thêm vài tên thủ vệ. Đột nhiên có một tiếng nổ lớn vang lên sau lưng, Hàn Tiêu vội quay người né tránh, Lưu Thừa đánh hụt một quyền sượt qua người anh, một mảng tường lớn bị đánh vỡ, gạch và vôi vung vãi đầy đất.
Lưu Thừa chậm lại, có vẻ như động năng đã hết.
"Cơ hội đây rồi!"
Tay Hàn Tiêu lao về phía đầu Lưu Thừa, găng tay cắt nhiệt điện khiến cho không khí nóng lên và bắt đầu vặn vẹo.
Lưu Thừa không hề lộ vẻ bối rối, ngược lại y còn có vẻ đắc ý.
"Mày bị lừa rồi!"
Động năng mạnh mẽ lại phun trào, y hoàn toàn không có dấu hiệu gì là suy kiệt, tất cả chỉ là một trò ngụy trang mà thôi. Đòn này là sát chiêu mà Lưu Thừa đã dồn nén từ lâu, ngưng tụ tám mươi phần trăm động năng, y lập tức lao lên, quyết đoán nâng gối về phía cằm Hàn Tiêu, nếu đánh trúng thì đòn này có thể khiến nửa gương mặt của Hắc U Linh vỡ nát.
Hàn Tiêu ngẩng lên, bay ra khỏi công sự.
"Cảm giác này không ổn!"
Lưu Thừa giật mình, đầu gối của y không có cảm giác đánh trúng vật thật.
Hàn Tiêu đã có cảnh giác từ trước, trong tích tắc khi nãy, anh đã lấy lực đẩy của giày trượt điện từ để lùi về sau, vậy nên anh chỉ bị đầu gối sượt qua chứ gần như không chịu bất cứ tổn thương nào.
Hàn Tiêu dừng giữa không trung, anh lấy ra Cuồng Ưng bắn điên cuồng về phía mắt Lưu Thừa.
Công kích dồn nén bấy lâu đã thất bại, Lưu Thừa cứng người trong chớp mắt, dù không thể né tránh nhưng mặt y vẫn không đổi sắc, đạn hoàn toàn không có tác dụng với dị năng của y.
Đoàng!
Vào khoảnh khắc đạn bắn trúng mắt, viên đạn vẫn mất đi động năng như trước, nhưng đầu đạn bỗng bắn ra ánh sáng mạnh vô cùng chói mắt.
Lưu Thừa che mắt hét thảm, trước mắt y chỉ còn một mảnh trắng xóa, hai tròng mắt đau nhói ảnh hưởng tới cảm giác thăng bằng của đại não.
Đạn ánh sáng!
Tác dụng ở cự ly bằng không, nghĩ thôi cũng thấy sướng rồi!
Một đòn này anh đã chuẩn bị thật lâu!
Hàn Tiêu vươn tay ra trèo lên tường công sự dựa vào khe hở ở vách tường, tranh thủ cơ hội tuyệt vời khi Lưu Thừa không nhìn thấy, anh mở Siêu Tải Trọng và Ý Chí Bùng Cháy, hai bàn tay nhiệt độ cao bỗng đặt lên mặt Lưu Thừa, lần này Hàn Tiêu đã đánh trúng!
Dù số anh vẫn đen như cứt chó với tỷ lệ tổn thương Ý Chí Bùng Cháy thấp, nhưng sát thương của đòn này cũng rất khả quan!
- 423!
Tuy sát thương không được như súng ngắm nhưng găng tay cắt nhiệt chủ yếu là kéo dài thương tổn, vậy nên lực bộc phát đạt tới trình độ này đã vô cùng đáng sợ, Lưu Thừa không phải Hàn Tiêu, HP của y chỉ hơn hai nghìn, chỉ một lát HP của y đã giảm gần hai mươi phần trăm, hơn nữa chỉ số sát thương còn đang liên tục tăng!
Mùi khét lẹt ngập tràn, Lưu Thừa kêu gào thảm thiết. Y vội dùng động năng đẩy Hàn Tiêu ra, mặt y đã bị bỏng nặng đến biến dạng, chỉ còn thấy làn da cháy đen và vết bỏng đỏ rực, rướm máu.
Thị lực của Lưu Thừa bị ảnh hưởng, những hình ảnh trong mắt y trở nên rối loạn, y chỉ có thể cố gắng phân biệt được phương hướng, lảo đảo chạy trốn.
Hàn Tiêu lập tức đuổi theo khiến lòng Lưu Thừa gần như tuyệt vọng. Y ôm hy vọng nhỏ nhoi rằng Hắc U Linh bận tâm chiến trường sẽ không đuổi theo mình, thế nhưng giờ xem ra việc chạy trốn là vô vọng, y biết rõ mình sẽ khó thoát khỏi cái chết, cuối cùng y làm tròn chức trách của một vệ sĩ là quấn lấy ngăn cản Hàn Tiêu. Nếu y chết, Aumera sẽ quan tâm, chăm sóc tốt cho người nhà của y.
Hai người mau chóng rời khỏi chiến trường, người chạy kẻ đuổi trong rừng cây.
Truyện khác cùng thể loại
53 chương
197 chương
45 chương
40 chương
528 chương
24 chương