Siêu Thần Cơ Giới Sư

Chương 157 : Thiên địch!

Editor: Nguyetmai Bashas vội vàng đi lên tháp quan sát, khi thấy một lượng lớn lưu dân đã tràn vào doanh địa của Lữ Thừa, mắt gã đột nhiên tối sầm lại, thở hổn hển. "Đám lưu dân này định vứt bỏ thị trấn của chúng ta sao? Lữ Thừa đã dùng cách gì để thuyết phục được bọn chúng?" Vào giờ phút này, Bashas mới nhận ra bọn lưu dân đặc biệt kia là một đám người ngu ngốc hám lợi, trước đó, chỉ cần dùng một món lợi cực nhỏ là có thể tùy ý thao túng họ, đó là bởi vì không có lợi ích lớn hơn xuất hiện, gã tự cho là mình có thể khống chế lưu dân, nhưng hóa ra đó chỉ là ảo giác mà thôi! "Xong rồi, xong rồi..." Bashas cuống cuồng, bọn lưu dân này là át chủ bài để gã đối đầu với Lữ Thừa, bây giờ Lữ Thừa cũng có lưu dân, ưu thế của gã đã không còn tồn tại nữa. Gã nghĩ lại, đột nhiên nhận ra một vấn đề, hẳn là Lữ Thừa không biết chỗ đặc thù của đám lưu dân này mới phải! Ngay lúc này, trợ thủ kinh hoàng chạy tới báo tin Hắc U Linh đã về phe Lữ Thừa. Tin tức này chẳng khác nào sấm sét giữa trời quang, Bashas ngẩn người không dám tưởng tượng cảnh mình đối đầu với Hắc U Linh thì sẽ chết thảm đến mức nào, nhớ tới tất cả những siêu năng giả từng chết dưới súng của Hắc U Linh, Bashas như đã thấy rõ được kết cục của chính mình. Hắc U Linh là một truyền kỳ, tại sao đột nhiên lại giúp đỡ Lữ Thừa? "Nhất định là Hắc U Linh giúp Lữ Thừa thu phục đám lưu dân, vì sao hắn lại có sức ảnh hưởng lớn với chúng như vậy?" Bashas nhớ Hắc U Linh từng nói mình chỉ đi ngang qua mà thôi. Lừa đảo! Bashas dần nhụt chí, nếu như mang theo đội vũ trang rút lui thì có một tỷ lệ nhất định là Lữ Thừa sẽ không truy kích, cái đối phương muốn là thị trấn nên không đánh mà thắng là tốt nhất, nhưng nếu cứ chắp tay tặng lãnh địa cho người khác như vậy thì quá mềm yếu, chắc chắn phía gia tộc sẽ không để gã yên thân. "Còn chưa khai chiến đã nghĩ tới chuyện chạy trốn, quên gia huấn của Aumera rồi à?" Tiêu Duệ bước vào đài quan sát, hắn đứng bên Bashas, nhíu mày nói. "Đây chính là Hắc U Linh, hơn nữa đã có một nửa lưu dân phản bội chúng ta rồi..." "Aumera từ xưa tới nay không có chuyện chưa chiến đã sợ, để người của anh chuẩn bị chiến đấu đi." Tiêu Duệ hiên ngang lẫm liệt nói. "Nhưng mà Hắc U Linh..." "Vệ sĩ của tôi là Lưu Thừa sẽ giữ chân hắn, để hắn không có cơ hội tham chiến." Lưu Thừa đứng sau lưng Tiêu Duệ lúc này đã bước lên một bước, vẻ mặt y lạnh tanh, thần thái tự tin và lạnh lùng này giúp Bashas yên tâm thêm một chút. Bashas cắn môi, do dự một hồi rồi mới quyết định, gã quát lên với trợ thủ: "Động viên tất cả mọi người, đánh lũ Hắc Tùng khốn nạn phải cụp đuôi chạy về nhà! Ít nhất chúng ta không bị tất cả lưu dân phản bội, chúng ta còn sức đánh một trận nữa." "Vâng!" Trợ thủ vội vàng đi truyền lệnh. Trên tháp quan sát chỉ còn lại ba người, Tiêu Duệ quay đầu nói nhỏ: "Chuẩn bị xe cho tốt, một khi thất thủ phải đảm bảo chắc chắn chúng ta có thể rút lui. Yên tâm, tôi với anh cùng chung chiến tuyến, phía bên gia tộc đã có tôi làm chứng cho anh rằng chúng ta đã dốc hết sức chiến đấu rồi." Bashas lúc này mới thở phào một hơi, phải có một đường lùi mới ổn, gã sợ Tiêu Duệ quá cứng nhưng xem ra người này vẫn còn lý trí, để lại binh sĩ của thị trấn Lục Cốc ở lại trấn thủ sẽ có thể kéo dài thời gian của phía Lữ Thừa, từ đó chạy trốn cũng thuận lợi hơn, cũng có cái để báo về cho gia tộc. ... Màn đêm vô tận, hắc ám ngập tràn. Thủ vệ của thị trấn Lục Cốc đã dựng sẵn công sự che chắn và chuẩn bị súng trên tường thành tạo thành trận địa đón địch, qua hàng rào tường vây có thể nhìn thấy từng bao cát dựng thành công sự cùng súng máy đã xuất hiện bên trong thị trấn, nếu công phá cổng chính của thị trấn thì sẽ phải bắt đầu chiến đấu trên đường phố. "Họ quyết định tử thủ rồi, một trận ác chiến là không thể tránh khỏi, cũng may là đám lưu dân đã ít đi rất nhiều." Lữ Thừa đặt ống nhòm xuống, thở ra. Hắn không muốn đồ sát lưu dân, Hàn Tiêu đã giúp hắn một ân tình lớn. Lữ Thừa rất ngạc nhiên khi thấy Hàn Tiêu có sức ảnh hưởng lớn với những lưu dân này đến vậy, anh có thể khiến cho bọn họ bỏ gian tà theo chính nghĩa, chỉ mất có nửa buổi tối là đã giải quyết xong nan đề khiến hắn nhức đầu. Còn những lưu dân vẫn ở lại thị trấn Lục Cốc kia đã được Lữ Thừa cho cơ hội, thế nhưng sự nhân từ của hắn cũng có hạn. "Hai mươi phút nữa, tổng tiến công." Lữ Thừa ra lệnh, tranh thủ lúc đội quân đang chuẩn bị, hắn tìm Hàn Tiêu để bày tỏ lòng cảm kích. "Nhờ có anh mà nan đề về lưu dân mới được giải quyết." Hàn Tiêu cười, không nói gì. Thiên hạ không có bữa ăn nào là miễn phí, Hàn Tiêu không đề cập tới thù lao khiến cho Lữ Thừa càng thấp thỏm, hắn im lặng một lát rồi bất đắc dĩ nói: "Tôi không cảm thấy mình có thứ gì lọt vào mắt xanh của một nhân vật như anh cả." Câu nói này đã bị Bánh Bao Đánh Chó ở bên cạnh nghe được, lập tức anh ta hiểu được ý ngầm trong lời nói. Nhân vật như anh? Lại có thêm một manh mối về thân phận của Hắc U Linh. Bánh Bao Đánh Chó đã bắt đầu có ý tưởng về nội dung cho video đầu tiên. Hàn Tiêu đáp: "Chờ chiến đấu xong xuôi rồi lại nói, những lưu dân kia sẽ chiến đấu cho anh." "Lưu dân không phải chiến sĩ, tôi không phải Bashas, tôi sẽ không để họ đi chịu chết đâu." Lữ Thừa lắc đầu. "Dù không có mệnh lệnh của anh thì bọn họ cũng sẽ tự động tham chiến thôi." Hàn Tiêu trầm giọng nói. Đám người này toàn là lũ điên không sợ chết à? Lữ Thừa tỏ ra hoài nghi, bây giờ đã sắp tới lúc khai chiến, hắn không còn thời gian hỏi thăm nữa mà lập tức bắt đầu chỉ huy. Đội xe khởi động, một trận kịch chiến bắt đầu, hỏa lực xé rách màn đêm, quân của Lữ Thừa bắt đầu tấn công mãnh liệt về phía thị trấn Lục Cốc. Súng máy và pháo lựu đạn bắt đầu bắn vào những công sự phòng thủ, chiến trường ầm ầm tiếng động cơ, tiếng súng và tiếng gào thét, đêm tối sáng bừng ánh lửa từ bom đạn nổ tung, mùi khói lửa ngập tràn. Game thủ cũng bắt đầu chém giết trong màn đêm, trận doanh game thủ phía thị trấn Lục Cốc có vài công hội nhỏ dẫn đầu chỉ huy, so sánh thì thấy game thủ phía bên Lữ Thừa tan tác năm bè bảy mảng nhưng thắng ở nhân số. Hàn Tiêu đứng quan sát, thế cục này không cần anh xuất thủ thì phía Lữ Thừa vẫn có phần thắng khá lớn. Đột nhiên, một bóng người xuyên qua chiến trường, dù là đạn pháo hay lửa rơi trên người nhưng vẫn không mảy may làm y thương tổn, y cứ thế đi thẳng về phía Hàn Tiêu đang ở biên giới chiến trường. "Hắc U Linh, để tao làm đối thủ của mày!" Lưu Thừa sải bước xông tới. "Mình muốn làm người qua đường thôi mà cũng không được hả?" Hàn Tiêu bất đắc dĩ, anh rút súng ra bắn, ba viên đạn trúng vào giữa trán, tim và vùng hiểm của Lưu Thừa, nhưng hoàn toàn không có cảnh máu me văng khắp nơi như trong tưởng tượng. Trong tích tắc ba viên đạn trúng vào Lưu Thừa, dường như mọi động năng đột ngột biến mất, chúng từ tốc độ cực nhanh bỗng rơi vào trạng thái đứng im, sau đó bắn ra khỏi làn da Lưu Thừa, sức mạnh thậm chí chẳng bằng ná cao su, chỉ số tổn thương màu lam nhạt bay lên khỏi đỉnh đầu y. - 0! Hàn Tiêu rõ ràng đã trông thấy đầu đạn trúng đích, làn da của mục tiêu cũng khẽ gợn lên, thế nhưng sau đó, động năng của đầu đạn biến mất. Anh chăm chú nhìn, không còn vẻ mặt thoải mái như khi nãy. "Có thể hấp thu động năng à?" Bảng thông tin xuất hiện thuộc tính của Lưu Thừa, y đạt tới Level 44, đẳng cấp không cao như Hàn Tiêu nhưng dị năng của y lại rất khó giải quyết, là khắc tinh của vũ khí nóng, rất thích hợp để khắc chế súng ống. Hàn Tiêu cảm thấy đen đủi, cứ hết lần này tới lần khác gặp phải những kẻ địch có thể khắc chế mình. Hấp thu động năng có thể hóa giải mọi lực tác động tới cơ thể, nếu lực công kích không vượt qua được sức chịu đựng cực hạn của dị năng thì uy lực của nó sẽ bị hấp thu và chuyển hóa thành sức mạnh của người có dị năng, công kích vật lý có tác dụng cực yếu với loại dị năng này. Muốn đối phó với loại dị năng này thì công kích bằng năng lượng hoặc tinh thần là những lựa chọn đầu tiên. Dị năng hấp thụ động năng có sức chịu đựng cực hạn được quyết định bởi đẳng cấp, nhưng không may là cực hạn chịu đựng thông thường sẽ cao hơn nhiều so với lực công kích. Lưu Thừa đứng ở vị trí cách Hàn Tiêu vài mét, vẻ mặt lạnh lùng, nói: "Hắc U Linh, trận chiến này không liên quan gì đến mày cả, đừng có xen vào chuyện của người khác." Một sát thủ truyền kỳ đứng ở biên giới của chiến trường để theo dõi, vậy nên Lưu Thừa mới ra tay trước để ngăn chặn Hắc U Linh, không cho anh tham dự trận chiến này. Câu trả lời của Hàn Tiêu là hai viên đạn trúng vào mắt Lưu Thừa, thế nhưng vẫn không đánh ra bất cứ điểm thương tổn nào, đầu đạn chậm chạp rơi xuống đất, mắt Lưu Thừa còn không chớp lấy một lần, y không bị bất kỳ tổn thương nào mà chỉ thản nhiên nói: "Mày là sát thủ nổi tiếng của mạng ngầm, là át chủ bài của Liên đoàn Huyết Khế, người khác sợ mày nhưng tao thì không sợ, tao cho mày một lời khuyên, đó là cách xa chiến trường này ra một chút." "Mạng ngầm? Liên đoàn Huyết Khế? Đó là những thế lực nào vậy?" Bánh Bao Đánh Chó đứng ngoài quan sát cũng giật mình, anh ta vội vàng ghi nhớ hai cụm từ mấu chốt này trong lòng, cuối cùng đã tiếp cận được một góc tảng băng chìm về lai lịch của Hắc U Linh rồi! Hàn Tiêu nhanh chóng sàng lọc những trang bị trên người, khi đã có chiến thuật sơ bộ, hai chân anh bật lên, giày trượt điện từ tỏa ánh sáng xanh tạo ra động lực giúp anh mau chóng lùi về sau. Hai tay Hàn Tiêu sờ qua bên hông nhanh như ảo ảnh, anh rút hai khẩu Cuồng Ưng ra, dùng một tay đổi đạn thành đạn Heimdall, hai khẩu súng khai hỏa, đạn bắn vào bên chân Lưu Thừa khiến khí độc tỏa ra. Lưu Thừa nhận ra đây là khí độc, y nhíu mày ngừng thở, sải bước xông lên công kích. Khi nãy đi qua chiến trường, y đã hấp thụ rất nhiều động năng từ súng pháo, bây giờ y phun chúng ra từ lòng bàn chân, vị trí bàn chân giáng xuống tạo thành những hố to, chẳng khác nào một chiếc xe tăng hùng hổ đuổi theo Hàn Tiêu, động năng khổng lồ được tích tụ ban nãy giờ đánh vào ngực Hàn Tiêu. "Ầm!" Lực công kích mạnh đến mức tựa như bị một con bò điên tông chính diện, lồng ngực khó chịu như bị búa tạ đập vào, cơ thể anh bị đánh bay ra ngoài, lực xung kích còn lại vẫn khiến một đám game thủ bị Hàn Tiêu văng trúng mất mạng ngay lập tức.