Siêu Thần Cơ Giới Sư
Chương 154 : Người mà dòng họ Aumera đang tìm kiếm
Editor: Nguyetmai
Xem bài đăng, La Tử Môn nhận ra mình được tag tên, hắn nhấn vào xem thì thấy nội dung là video ghi hình trận PK giữa Cuồng Đao Nộ Kiếm và Đao Kiếm Tiếu, có người cười nhạo gọi hắn ra giải thích.
Dạo gần đây, La Tử Môn điên cuồng dìm hàng hệ cơ giới trên mọi thể loại bài đăng. Nhưng lập trường của hắn chỉ là phụ, hành vi bình luận ở khắp nơi mới là lý do khiến người khác ghét bỏ hắn. Nó làm cho người ta cảm thấy hắn sợ người khác không biết được suy nghĩ của mình, ép buộc người khác phải xem quan điểm của mình. Điều này rất chướng mắt, dễ làm người ta chán ghét.
"@La Tử Môn, một hệ cơ giới seckill hệ dị năng này, ra giải thích cái xem nào."
La Tử Môn xem hết video, lập tức phản bác lại: "Đây chỉ là một trường hợp ngoại lệ thôi, Đao Kiếm Tiếu kia không biết chơi!"
"Ha ha, mày PK thua liên tục thì làm sao người ta lại thắng? Chẳng qua bởi vì mày là gà thôi @La Tử Môn."
La Tử Môn nén giận trả lời: "Cuồng Đao Nộ Kiếm mở được nội dung cốt truyện ẩn, đẳng cấp cao hơn, trang bị cao hơn, rõ ràng chẳng có gì hay để so sánh hết!"
"Được NPC cho trang bị chẳng phải là một loại thực lực à? Vậy mày còn làm nhiệm vụ làm gì, lấy thưởng làm gì, nhận tiền làm gì? Gà thì thừa nhận là gà đi, đứng đấy mà nghe mắng!"
Mẹ nó! La Tử Môn nổi điên, hắn lập tức mở chế độ mắng chửi: "Tao bảo hệ cơ giới vô dụng thì liên quái gì đến chúng mày!"
"Thế mày còn đi bình luận khắp nơi làm cái gì, trước khi nói phải dùng não biết chưa?"
La Tử Môn tức điên lên: "Mịa mày, mày sủa cái gì đấy, có phải là thích bị coi thường nên nhất định phải nhảy ra để bị tao chửi không?"
"Lộ nguyên hình rồi à, mày rõ ràng là mấy thằng anh hùng bàn phím còn giả vờ cái đếch gì. Nghề nghiệp là do bản thân mày chọn, sao lại bảo là "bị lừa gạt", buồn cười chết đi được. Mày nghĩ mày là ai mà để công ty game phải lừa mày? Lại còn vác mặt đi khắp nơi rêu rao, bình luận như rải phân thế để gây chú ý à?"
"Nếu không phải bị Hắc U Linh lừa thì tao chọn hệ cơ giới làm gì?!"
"Ha, không phải lỗi của tôi mà là do cả thế giới đều sai đúng không? Chẳng ai dí súng vào đầu mày, bắt mày phải chọn nghề nghiệp cả, đổ lỗi lên đầu một NPC như thế, có phải mày bị ngu không? Hối hận thì lập một tài khoản mới đi, có phải chuyện to tát quái gì đâu mà cứ nhai lại, im mồm đi thằng bẩn tính!"
La Tử Môn tức giận đến mất cả lý trí: "Ông đây là bố mày, tao #@[email protected]#%..."
[Kiểm tra thấy game thủ liên tục sử dụng những từ có tính chất nhục mạ, khóa tài khoản ba ngày trên diễn đàn.]
La Tử Môn ngơ người: "Đậu má!"
Hắn không thể trả lời lại bình luận, những game thủ ở bài đăng mau chóng nhận ra điều này nên bắt đầu cười trên nỗi đau của kẻ khác.
"Ha ha, chửi bới người khác bị cấm nói đúng không?"
"Hóng hớt."
"Lượn đi lượn đi, mấy thằng anh hùng bàn phím ấy mà."
La Tử Môn chỉ có thể nhìn mà không thể trả lời, hắn vừa căm phẫn vừa uất ức, chỉ hận không thể đập phá đồ đạc cho thỏa.
...
"Thú vị thế cơ à?"
Hàn Tiêu đọc hết các bình luận trong bài đăng thì thấy ngứa tay, tiếc là anh không thể đăng bất cứ thứ gì. Nhớ năm xưa, anh thích nhất chuyện xem người ta cãi nhau và tham gia cãi nhau trên diễn đàn, đây là một cách giải trí không tồi.
Nhưng cũng có một số người cãi nhau rồi cãi đến độ thực sự nổi giận. Loại người này quá mức ngây thơ, cãi nhau trên mạng là việc bạn chẳng thể làm gì người khác được, nếu không cãi lý được thì chuyển sang cãi cùn, muốn để người khác nhận thua thì thà cầu nguyện năm nay có bạn gái còn dễ hơn. Việc này coi như trò vui mà xem là được bởi đa phần chuyện trên mạng là ảo, không ảnh hưởng gì tới cuộc sống ngoài đời. Hàn Tiêu từng cày game thuê, cũng từng bị người ta chửi bới, thế nhưng mỗi ngày vẫn ăn uống thoải mái, nhàn rỗi thì lên mạng mắng chửi đôi câu như xả stress, nhờ thế mà vui vẻ cả ngày.
Nhìn game thủ hoạt động trên diễn đàn sôi nổi mà mình chỉ có thể làm quần chúng, Hàn Tiêu cảm thấy thật đơn độc, anh rất nhớ thời gian khẩu chiến đàn nho khi xưa. Mặc dù anh vẫn cảm thấy cụm từ "khẩu chiến đàn nho" này bẩn thỉu chết đi được.
Xem đồng hồ, đã gần tới hoàng hôn, chiến trường cũng dọn dẹp xong.
Có tiếng động cơ từ xa vọng lại, Hàn Tiêu ngước mắt lên liền nhìn thấy mấy chiếc xe việt dã đang từ trên con đường đất chạy lại gần, cổng thị trấn Lục Cốc đã mở, Bashas đứng cạnh cổng, tự mình đón tiếp mấy chiếc xe này vào trong.
"Trên xe là huy hiệu của Aumera." Hàn Tiêu nghĩ.
...
Những chiếc xe việt dã đi vào thị trấn, các vệ sĩ vũ trang đầy đủ đang bảo vệ một người đàn ông ăn mặc đẹp đẽ.
Tiêu Duệ, sứ giả được thủ lĩnh thứ hai của Aumera là Tiêu Kim phái tới Nam Châu với mục đích là truy tìm Số 0 mà tổ chức Manh Nha treo thưởng. Từ nửa năm trước, gia tộc Aumera đã nhận ra Số 0 được treo giải có tướng mạo giống y như đúc người đang mất tích là Tiêu Hàn, vậy là Tiêu Kim lập tức cử người tìm kiếm, thế nhưng đã một thời gian dài mà không thu hoạch được bất cứ tin tức gì. Tiêu Duệ chính là đội trưởng đội điều tra.
Bashas vô cùng cung kính dẫn đoàn người Tiêu Duệ vào nhà chính. Trên bàn ăn trong phòng bày đủ rượu và thịt nướng nóng hổi đang bốc khói thơm phức, ở vết cắt có những đường vân như gợn sóng, quả là rất kích thích thị giác. Bên trong chất thịt màu nâu đỏ là phần mỡ béo ngậy, dù chưa ăn cũng biết sẽ rất dai ngon, đây chính là thịt của sói Khôi Yểm vừa mới được cắt ra hai tiếng trước, thịt vẫn còn rất tươi. Ngoài ra còn có một vài món rau quả và khoai tây.
Ở một thị trấn nhỏ của kẻ lang thang thì bàn ăn thế này tốn kém không ít, Tiêu Duệ rất hài lòng với cách đón tiếp nồng nhiệt của Bashas.
Bọn họ cùng ngồi xuống. Tiêu Duệ đi đường xa mệt mỏi lập tức ăn như gió cuốn. Sau khi ăn ba miếng thịt nướng rồi hắn mới bắt đầu ăn chậm lại. Tiêu Duệ lau miệng và bắt đầu chậm rãi nói chuyện với Bashas chỉ ngồi im chứ không ăn gì bên cạnh: "Tôi sẽ ở lại địa bàn của anh trong vài ngày, sau đó sẽ tiếp tục đi tìm tên khốn chết tiệt kia."
Bashas nói: "Tôi sẽ sai người chuẩn bị phòng cẩn thận cho anh, có nhu cầu gì cứ tìm tôi là được."
Địa vị trong gia tộc của Tiêu Duệ cao hơn Bashas nên gã rất cung kính với Tiêu Duệ.
"Ừm."
Tiêu Duệ hài lòng với thái độ của Bashas, hắn quyết định ở lại thị trấn Lục Cốc vài hôm. Nửa năm nay, hắn đã nghe ngóng khắp nơi tin tức về Số 0 ở Nam Châu, đã chán ngấy cái cảnh tìm kiếm không có mục đích rồi, đây quả thực là một loại tra tấn.
Từ sau khi Tiêu Hàn mất tích, người trong tộc đều cho rằng Tiêu Hàn đã chết nên cũng không để bụng, thế nhưng sau khi nhận ra anh trở thành "Số 0" thì ai nấy đều giật mình. Aumera không muốn trêu chọc vào Manh Nha, vì muốn biết rõ chuyện gì đã xảy ra nên Tiêu Kim mới phái hắn đi bắt Tiêu Hàn về gia tộc để tra hỏi, thế nhưng suốt nửa năm vẫn không tìm được mục tiêu.
Tiêu Duệ ôm một bụng oán hận với Hàn Tiêu, tất cả là tại cái thằng "chết rồi sống lại" này hại hắn không thể ở lại trụ sở chính của gia tộc hưởng thụ.
Trước đây, Tiêu Duệ đã gặp Tiêu Hàn vài lần, ngoài yếu đuối ra thì hắn không còn cảm nhận gì về Tiêu Hàn nữa. Nếu Tiêu Hàn không phải là con trai ruột của Tiêu Kim thì anh đã bị sai đi dọn nhà xí lâu rồi. Tiêu Duệ là trẻ mồ côi được nhận nuôi trong chiến tranh, dưới trướng của Tiêu Kim có rất nhiều trẻ mồ côi như vậy, họ lớn lên cùng nhau và cạnh tranh với nhau, phải tiêu tốn đủ loại tâm tư để nâng cao địa vị, vậy nên hắn rất đố kị với Tiêu Hàn, một kẻ vừa sinh ra đã không cần phải phấn đấu.
Khi trước, biết được tin Tiêu Hàn đã chết, hắn còn mừng thầm trong tang lễ rất lâu, hắn biết những anh em được nhận nuôi đang cúi đầu ra vẻ buồn bã khác cũng nghĩ như mình cả thôi.
Do ấn tượng ban đầu, Tiêu Duệ khó mà coi Tiêu Hàn và Số 0 nổi danh trên Mạng Ngầm là một.
"Ngoan ngoãn chết đi không được sao, đỡ phải gây phiền toái cho mình."
Tiêu Duệ không chỉ một lần oán giận như vậy, hắn nhìn Bashas rồi nói chuyện vài câu, sau đó thuận miệng hỏi: "Gần đây trong thị trấn có chuyện gì không?"
"Có, là đám lưu dân bên ngoài kia..." Bashas nói những gì mà mình đã phát hiện ra.
Tiêu Duệ ngạc nhiên: "Còn có loại người kỳ lạ như vậy nữa á, anh phải báo cáo kết quả quan sát cho gia tộc ngay đi."
"Tôi biết. Còn một chuyện khác nữa, Hắc U Linh cũng đang dừng lại bên ngoài thị trấn, nguyên nhân không rõ, hắn chỉ nói là tiện đường đi qua,"
Tiêu Duệ giật mình: "Hắc U Linh cũng ở đây?"
Gần đây, bảng xếp hạng sát thủ của Mạng Ngầm lại cập nhật, Hắc U Linh đã leo lên vị trí thứ bảy. Biết được sát thủ truyền kỳ đang ở ngay gần đây, Tiêu Duệ cảm thấy rất bất an.
"Tốt nhất là chúng ta đừng động vào hắn làm gì." Bashas nói.
Tiêu Duệ không đưa ra ý kiến gì, hắn cau mày, quay đầu nhìn vệ sĩ Lưu Thừa đang không có bất cứ sự thay đổi gì trên nét mặt, tâm tình cũng bớt lo lắng hơn hẳn.
Lưu Thừa nhận ra ánh mắt của Tiêu Duệ, y thản nhiên nói: "Yên tâm, dù là đối mặt với Hắc U Linh thì tôi cũng có thể bảo đảm sự an toàn cho ngài, hắn không thể làm gì được tôi đâu."
...
Nắng chiều chênh chếch.
Từ sau khi xe việt dã đi vào thị trấn, Hàn Tiêu đã nhạy cảm nhận ra sự thay đổi ở thị trấn Lục Cốc này. Những người quan sát của thị trấn luôn giám thị anh như đang lo lắng điều gì đó. Từ chi tiết nhỏ này, Hàn Tiêu có thể chắc chắn rằng tám phần mười là trong đội xe vừa vào thị trấn có nhân vật quan trọng.
"Gia tộc Aumera, không có ấn tượng gì nhiều, hình như không có biểu hiện đặc biệt gì trong nội dung cốt truyện thì phải... À, nhớ ra rồi, hình như trong tình tiết cốt truyện phụ "Tranh bá quân phiệt" thì gia tộc này chính là một trong các thế lực chủ yếu. Đúng rồi, tình tiết phụ này có mâu thuẫn cục bộ với cốt truyện chính về nơi tị nạn của Bennett, mình không tiếp xúc với kẻ lang thang nhiều, hẳn là không ảnh hưởng gì tới tình tiết cốt truyện phụ này."
Cốt truyện chính của Bennett là thứ mà Hàn Tiêu đã theo dõi sát sao từ lâu, cũng chưa biết bao giờ mới bắt đầu nữa. Với quan hệ giữa anh và Bennett, lại thêm thiện cảm từ tổ chức Mạng Ngầm và tác dụng từ mức độ truyền thuyết, có xác suất rất cao là anh sẽ được Bennett mời tham gia vào kế hoạch nơi tị nạn, đó chính là cốt truyện chính thứ hai ở Hải Lam Tinh này.
Truyện khác cùng thể loại
53 chương
197 chương
45 chương
40 chương
528 chương
24 chương