Diệp Y Dung vô cùng tức giận. Tống Vũ Trạch kéo cô ta sang một bên, nhỏ giọng nói: “Giám chế Vương đã nói giúp cô, cô không nhận ra à? Cô muốn mọi người đều khó xử à?” “Tôi làm sai cái gì? Tôi mời mọi người đi ăn cơm là sai à?” Diệp Y Dung bất mãn cãi lại. Tống Vũ Trạch chán nản nhìn cô ta, hắn biết nếu không giải thích rõ cho cô ta thì Diệp Y Dung nhất định sẽ không hiểu mình sai chỗ nào. Cho đến giờ hắn vẫn không thể hiểu, rốt cuộc Tống Văn Trạch nghĩ cái gì mà lại đuổi Cố An Kỳ đi rồi giữ lại cái cô Diệp Y Dung này. “Cô được nghỉ ngơi một đêm, coi như là được ngủ bù. Nhưng những nhân viên hậu cần thì không được thế, họ làm việc cả ngày lẫn đêm, mấy ngày liền không ngủ rồi. Họ chỉ cầu quay nhanh nhanh để được nghỉ ngơi, cô còn mời người ta đi ăn cơm? Bọn họ còn sức để đi ăn à? Cô đang nghĩ cho họ sao? Lời đề nghị này của cô như thể châm chọc họ thì đúng hơn!” Tống Vũ Trạch đã bị Diệp Y Dung đầu đất này hạ gục. “Cô tự nhìn những người uống canh đi! Giờ đang tiết đông lạnh lẽo, Cố An Kỳ cố ý chọn đồ nóng lại dễ ăn, đương nhiên sẽ hợp lòng họ. Cô nên tự xem lại bản thân mình đi!” “Có mấy lời mà cô không thích nghe, tôi cũng chẳng muốn nói. Nhưng mà cô nên nhìn nhận lại thực trạng đi. Mọi người trong đoàn phim đều đang nhìn, cô muốn gây chuyện với Cố An Kỳ thì cũng phải xem xét tình huống chứ. Cô khiêu khích như vậy chỉ khiến người khác nghĩ cô là người không độ lượng, kiêu ngạo mà thôi!” Tống Vũ Trạch lắc đầu “Diệp Y Dung, tôi hi vọng cô có thể hạ mình xuống một chút. Làm diễn viên, cô không được phép để bộc lộ cảm xúc, nếu không thay đổi thì sau này người chịu thiệt chỉ là cô mà thôi. Đừng tưởng rằng mọi chuyện xảy ra trong đoàn phim thì bên ngoài sẽ không biết, những người trong đoàn phim đều có mối quan hệ thân thiết với giới truyền thông. Sau này dù có chuyện gì xảy ra, tôi hi vọng cô suy nghĩ cho kĩ rồi hẵng làm. Nếu không… Cô cũng biết là ‘Giái trí Châu Á’ không hề thiếu người.” Tống Vũ Trạch tuy nặng lời nhưng không phải không có lý. Tuy Diệp Y Dung và thái tử có chút quan hệ, nhưng cũng chỉ là chơi đùa mà thôi, nếu Diệp Y Dung gây ra chuyện gì loạn, chỉ sợ thái tử cũng không muốn giúp đỡ. Diệp Y Dung nghe xong lời của Tống Vũ Trạch, hơi run người. Bây giờ cô ta chỉ là người mới, vẫn phải chú ý hình tượng trước công chúng, nếu vì Cố An Kỳ mà bị hủy trong chốc lát thì mất nhiều hơn được. Trong lòng cô ta cũng hiểu, những lời của Tống Vũ Trạch đều có lý, nhưng cô ta thực sự không thích Cố An Kỳ. Cục tức này cô ta thật sự không nuốt xuống được. Chờ đi, Cố An Kỳ, cô cứ chờ xem! Tống Vũ Trạch nhìn biểu tình của Diệp Y Dung, mặt càng nhăn lại. Hắn biết cô ta vẫn chưa để tâm hoàn toàn lời của mình, nhưng ít nhất cô ta cũng biết hạ mình một chút. Hắn là người quản lý của Diệp Y Dung nên phải quan tâm cô ta nhiều hơn một chút. Tiếp theo là đoạn diễn của Cố An Kỳ và Trịnh Văn Quân, hai người đã thử vai trước khi quay. Cố An Kỳ nhìn Tống Vũ Trạch và Diệp Y Dung đi ra từ phòng nhỏ, cười thản nhiên, cũng không nói gì. Tống Vũ Trạch nhìn Cố An Kỳ cười lễ phép, không biết có ý gì, chỉ cảm thấy rằng dường như tất cả những hành động của mình đều bị nhìn thấu tất cả. Cảm giác bị người nhìn thấu… Thật sự rất tê. Tống Vũ Trạch chán nản đứng bên cạnh Diệp Y Dung, cố gắng đem gạt ánh mắt của Cố An Kỳ đi. Cố An Kỳ cười ý vị, không đi tới chỗ bọn họ mà đi tới vị trí của mình, chuẩn bị diễn. “Vào vị trí… Action!” Clapperboard xuống. *Clapperboard: Được làm bằng chất liệu gỗ , Clapper Board dùng trong điện ảnh dùng để đánh đấu các cảnh cụ thể cho công đoạn edit phim sau này , ngoài ra để đồng bộ hình ảnh và âm thanh . Khi dập slater của Clapper-Board thì nó phát ra âm thanh rõ ràng , chắc . Ngoài ra nó còn được sử dụng để làm bảng ghi chú . Người ghi thông tin phân cảnh (từng đoạn một) vào hộp thì sau này khi edit , dựng phim trên bàn dựng, đạo diễn và các editor sẽ biết nó là ở phân đoạn nào ,trong phim nào . “Đây là dãy nhà chính của học viện, bên trái là phòng nhạc, còn bên phải là phòng giáo vụ. Lát nữa nếu anh muốn đến làm thủ tục chuyển trường thì đến phòng giáo vụ là được. Tòa nhà màu lục ở kia là kí túc xá, ký túc xá nam ở bên phải, kí túc xá nữ ở bên trái. Nhớ kỹ trái phải, đừng đến nhầm nơi.” Ôn Bội Quân nói nhanh, chân cũng bước nhanh không dừng, cả đường đi không thèm nhìn Nhiếp Chí Bằng một cái. “Cô Ôn, nếu cô bận thì có thể đi trước, một mình tôi đi tham quan cũng được.” “Tôi đã nhận lời bác gái dẫn anh đi tham quan trường rồi, anh muốn tôi làm trái lời hứa sao?” Ôn Bội Quân ngập ngừng chốc lát. “Anh ghét tôi, không thích nhìn thấy tôi, vậy thì đi nhanh lên, xong việc là chúng ta mỗi người một hướng” Nhiếp Chí Bằng nhíu mày, hắn thật sự không thích Ôn Bội Quân, nhưng bị cô nói thẳng như vậy vẫn khó tránh việc cảm thấy không được tự nhiên. “Tôi không ghét cô, chẳng qua không thích nhìn cô đối xử với em gái cô như vậy” “Em gái?” Ôn Bội Quân nhẹ giọng nói hai từ này, cười nhạo một tiếng. Cô dừng bước làm cho Nhiếp Chính Bằng suýt nữa đập mặt vào lưng cô. “Được rồi, cậu Nhiệp, cậu không ghét tôi, tôi cũng trịnh trọng nói cho cậu biết, tôi – cực  – kì – ghét – cậu, đáp án này vừa lòng cậu rồi chứ?” Trong mắt Ôn Bội Quân là sự khinh thường, hèn mọn lẫn chán ghét. Cô không che giấu sự chán ghét của mình với Nhiếp Chí Bằng, tuy nhiên vẫn không hiện ra quá rõ. Trịnh Văn Quân cảm thấy ánh mắt của cô mang theo sự đau đớn. Sự trào phúng lẫn tức giận trong đôi mắt kia khiến cho hắn thấy nao nao, tuy biết rõ Cố An Kỳ đang diễn, nhưng hắn nhịn không được cảm thấy Cố An Kỳ thật sự ghét cậu, mà chính mình lại giống như giẫm lên chỗ đau của cô, mở vết sẹo của cô ra. Hắn chưa bao giờ thấy biểu tình này của Cố An Kỳ nên trong khoảng thời gian ngắn, hắn sững người. “Có thể đi rồi chứ, cậu Nhiếp?” Cố An Kỳ nhìn Trịnh Văn Quân thất thần, không thèm chờ hắn mở miệng đã gằn từng chữ gọi tên nhân vật của hắn. Trịnh Văn Quân nhăn mày một cái, lại nhập mình vào vai một lần nữa, nhìn Ôn Bội Quân đang im lặng nhìn mình, hắn nhỏ giọng nói. “Cô ghét Lưu Chân Chân như vậy sao?” “Cậu Nhiếp đa tình thật, mới gặp qua một hai lần đã nhớ được tên của cô ta rồi.” Ôn Bội Quân châm chọc nói, sau đó không nói gì, ngược lại đi nhanh về phía trước, cũng nhanh chóng giới thiệu “Hai tòa nhà phía trước là căn-tin và phòng thông tin, đối diện là phòng truyền thông, bên cạnh là phòng nghiên cứu. Nhiệm vụ giới thiệu trường học tôi đã hoàn thành. Nếu anh muốn biết những thứ khác có thể tìm Lưu Chân Chân, tôi đi trước.” Ôn Bội Quân thản nhiên nói, sau đó xoay người rời đi, chỉ lưu lại bóng dáng ngạo nghễ thẳng đứng. Nhiếp Chính Bằng nhìn bóng dáng càng lúc càng xa của cô, mặt nhăn lại. “Cut! Tốt lắm, cảnh tiếp theo!” Lâm Hạc Quần rất vừa lòng, chỉ cần có Cố An Kỳ thì những cảnh quay đó rất ít khi phải quay lại, mỗi lần quay cô gái này đều sang cảnh rất nhanh. “An Kỳ, cô…” Trịnh Văn Quân nhăn mặt, mở miệng. “Hả?” Cố An Kỳ khó hiểu, quay đầu nhìn Trịnh Văn Quân, chờ hắn nói tiếp. Trịnh Văn Quân nhìn biểu tình của Cố An Kỳ, thở dài một cái rồi nói “Thôi, không có gì đâu.” Cố An Kỳ nhún vai không hỏi, xoay người đi tới địa điểm quay tiếp.