Không cphẫn nộ, không oán hận, Cố An Kỳ chỉ cảm thấy buồn cười. Cô làm việc ở “Thời đại tinh thượng” cũng đã 5 năm, đã sớm hiểu được công ty này là như thế nào. Cô vẫn luôn tò mò, “thời đại tinh thượng” vốn luôn keo kiệt, sao lại dám chi ra một số tiền lớn như vậy, làm lễ tang long trọng cho cô? Thì ra là có dụng ý này. Như vậy có được tính là ngay cả chết cô cũng bán mạng cho “thời đại tinh thượng”? “Thời đại tinh thượng” lợi dụng con phẩm chất, tiếng tăm của cô, mời bạn của cô đến dự. đại minh tinh đến đây, theo sát đó chắc chắn không thể thiếu đội ngũ paparazzi. Như vậy không cần tốn phí thông cáo, bọn họ vẫn có thể tuyên truyền cho người mới một cách hiệu quả nhất, hơn nữa bọn họ có thể  lấy được thanh danh: đối xử tử tế với cố nghệ sĩ, thật sự là nhất cử lưỡng tiện. Đáng thương cho những người bạn của cô bị họ lừa tới đây, bị “Thời đại tinh thượng” chơi một vố. Ngón tay Cố An  Kỳ nhẹ nhàng gõ lên thành ghế, mắt hơi nheo lại. “Thời đại tinh thượng” tính toán thật tốt, chỉ có điều…có phải bọn họ đã xem thường cô? Cố An Kỳ cô nếu thật sự có thể dễ dàng bị thay thế như vậy, thì trong giới đã sớm không có chỗ đứng cho cô. Hiện tại, trình độ khoa học kĩ thuật phát triển, bất kỳ người nào cũng có thể chỉnh sửa thàng gương mặt giống cô. Khuôn mặt muốn làm giống nhau kỳ thật cũng không khó, nhưng linh hồn dưới thân xác kia vĩnh viễn không thể phục chế. Bất luận là Lâm Huyên Di, hay là Cố An Kỳ, cô vẫn không hề thiếu tự tin. Cô là người không thể thay thế, là độc nhất vô nhị. Cố An Kỳ nhướn môi, gợi lên một độ cong thản nhiên, tự tin mà không hiện rõ, hai tròng mắt trong suốt mà lại sáng ngời chiếu ra chỉ có hai chữ – “Kiêu Ngạo”. “Thời đại tinh thượng” chuẩn bị ra sao, lăng xê người mới như thế nào đều không liên quan đến cô, cô chỉ cần làm tốt chính mình, cố gắng duy trì trạng thái tốt là được. “Vệ Sĩ Của Cô Bé Lọ Lem” tất nhiên là bước tiến đầu tiên của nàng, bất luận như thế nào, cô nhất định sẽ không làm cho bộ phim này thất bại. Chị Trương hoá trang không sai biệt lắm, chỉ còn lại một mình Cố An Kỳ. Cô nhíu nhíu mày, gọi: “Cố An Kỳ, lại đây, hoá trang.” “Vâng” Cố An Kỳ đóng cửa số tin ngắn giải trí, lưu loát thu hồi điện thoại vào túi. Trên gương mặt cô vẫn lộ vẻ thản nhiên mỉm cười, coi như tin tức vừa mới nhìn đến không chút nào ảnh hưởng đến tâm tình cô. Chị Trương giúp Cố An Kỳ hóa trang trong 20 phút liền hoàn thành, Cố An Kỳ nhìn bản thân trong gương, lẳng lặng quay đầu, hướng chị Trương ngọt ngào nói: “Cám ơn chị Trương.” Chị Trương theo xoang mũi hừ một cái, đại khái là có ý “ừ”, Cố An Kỳ cũng không để ý, vẫn duy trì tươi cười. Hôm nay diễn cũng là không coi là khó, rất nhiều cảnh đều là diễn cùng Trịnh Văn Quân. Hai người dù sao cũng từng cùng nhau quay MV, coi như là có chút ăn ý, tin rằng không có khó khăn gì. Cảnh này chủ yếu diễn là Ôn Bội Quân được mẹ của Nhiếp Chí Bằng nhờ vả, mang Nhiếp Chí Bằng đi tham quan khuôn viên trường. Cho nên hôm nay lời kịch của cô tương đương dài mà nhiều, tiêu điểm cũng đặt vào người cô. Ôn Bội Quân thật là một người kỳ diệu, Cố An Kỳ càng diễn càng phát giác chính mình ngày càng thích nhân vật này. Cô ấy kiêu ngạo nhưng trước mặt trưởng bối cô vẫn mang một nét ôn thuần, rõ ràng có thể mang chuyện này giao cho người khác, nhưng cô lại tự mình đồng ý với bà Nhiếp, mang theo người mà mình không thích – Nhiếp Chí Bằng đến tham quan trường học. “An Kỳ, cảm ơn. Mùa đông lạnh này có thể có canh nóng uống thật sự là sảng khoái.” Trịnh Văn Quân bắt tay vào làm ấm, uống hết bát canh trong tay. Ra là vừa rồi Cố An Kỳ Mang đến một ít canh nóng. Cố An Kỳ khẽ cười:” Ăn nhanh đi, uống vào làm ấm thân mình, đợi lát nữa, đừng vào thời điểm quay phim mà cứng ngắc.” Trịnh Văn Quân coi như đã quen với Cố An Kỳ miệng thì cứng rắn nhưng mềm lòng, không có thói quen người khác cảm ơn người khác. Nhìn nàng đang có hứng trí, chuẩn bị tiếp tục trêu chọc, anh cũng không nói cái gì, dù sao uống hết canh nóng trong tay mới là chuyện trọng yếu. “An Kỳ, cám ơn nhé.” “An Kỳ, có muốn làm một bát không?” Cố An Kỳ nhất thời bị nhân viên công tác chung quanh nhìn đến, đó là bị xông tới. Mọi người đều đông lạnh hai tay, lạnh cả người, ngay cả dụng cụ đều lấy không xong, cô đưa tới nóng canh giống như là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, làm cho bọn họ cảm thấy ấm lên. Cô mỉm cười trả lời vài câu, liền lại lui đi ra. Diệp Y Dung nhìn Cố An Kỳ được mọi người hoan nghênh, trong lòng liền không thoải mái. Mua chuộc lấy lòng, lại là mua chuộc lấy lòng, Cố An Kỳ này chỉ biết mua chuộc lấy lòng. Tốn chút tiền mua mấy bát nóng canh có thể được nhiều người tán dương như vậy , bản tính của cô ta cũng thật là cáo. Diệp Y Dung trong lòng không phục, liền nói: “Như thế này nếu sớm kết thúc sớm, tôi xin mọi người đi ăn cơm.” Nếu nói vừa rồi trên mặt nhân viên bốn phía còn mang theo cười nói hòa khí hoà thuận vui vẻ, hiện tại không khí cũng chỉ có thể sử dụng hai chữ xấu hổ để hình dung. Liên tục mấy ngày , mọi người cũng chưa ngủ, không thể nào nghỉ ngơi được. Sau khi xong việc đều chuẩn bị về nhà nghỉ ngơi, đều mệt hứng thú đó. Chẳng qua Diệp Y Dung lời này nói ra miệng, nếu không đi, chính là không nể mặt cô nàng, đắc tội với người. Nhưng nếu đi, lại… “Tôi mời mọi người đến tiệm rượu Thượng Hải tiên”. Diệp Y Dung nghĩ mọi người là ngại cô dẫn họ đến quán nhỏ ven đường, nên nói thêm một câu. Tống Vũ Trạch thật không biết nên nói như thế nào mới tốt, vừa rồi anh vẫn nháy mắt ra dấu cho cô nàng, Diệp Y Dung này sao lại không chịu hiểu cơ chứ? Không nên biến thành tình trạng xấu hộ như vậy, anh xoa trán, bất đắc dĩ ra dấu tay với giám chế Vương. “Tốt lắm tốt lắm, thời gian không còn nhiều, mọi người nhanh chuẩn bị đi. Quay phim quay phim nào.” Cái bụng to đùng của giám chế Vương lộ lên, nhưng không phải trắg trẻo gì. Lúc nói đều dồn khí lực vào huyệt đan điền, mười phần trung khí, dùng loa nói cho toàn bộ ekip nghe. Mọi người nghe của ông ta nói thế thì hơi thở phào nhẹ nhõm, đều bắt đầu hoạt động. Phù, đến cuối lại được giám chế Vương cứu một bàn.