Bịch bịch bịch! Tiếng đập cửa bịch bịch ở bên ngoài lại vang lên, Lâm Lam rất chán nản cũng rất mệt mỏi, hai mắt cô mở ra nhìn về phía đó nhưng không thể đứng dậy được. Trước đó là cô không muốn mở cửa nhưng hiện giờ thực sự cô không muốn nhúc nhích. Cô chỉ muốn mình cứ thế này mãi, ngủ rồi không tỉnh dậy nữa. Bịch bịch... Tiếng gõ cửa vẫn tiếp tục vang lên, Lâm Lam cảm giác như mình đang nằm mơ, cô mơ thấy có người đang gõ cửa, nhưng không thể tỉnh dậy nổi, một lát sau dường như thực sự đã tỉnh lại, cô nhận ra tiếng gõ cửa là thật. Cảm giác này cứ lặp đi lặp lại, cuối cùng cô thực sự ngủ thiếp đi. Bên ngoài. Tìm suốt cả một đêm, lúc trời rạng sáng Diêm Quân Lệnh lại quay lại đây. “Đại boss, tiểu Lam chắc là không ở đây, tôi đã đến mấy lần rồi.” Tăng Tuyết thấy đại boss không ngừng gõ cửa, nhưng bên trong không hề có chút phản ứng gì, cô lên tiếng giải thích. “Có chìa khóa dự phòng không?” Sắc mặt Diêm Quân Lệnh rất kém, anh đã phái người tới những nơi Lâm Lam có thể đến, thậm chí là bao gồm cả Tấn thị nhưng đều không có tin tức của Lâm Lam. Trong lúc bất lực, cuối cùng anh chỉ có thể về nơi này. “Cái này... Từ sau khi không làm trợ lý của Lâm Lam thì đã đưa lại chìa khóa dự phòng cho cô ấy rồi, nhưng cô ấy không đưa cho tiểu Đồng.” Tăng Tuyết tự trách trả lời. Diêm Quân Lệnh nghe xong sắc mặt anh càng khó coi hơn, căn phòng này tuy là của anh nhưng từ sau khi căng thẳng với Lâm Lam, anh cũng không có chìa khóa. “Đi tìm quản lý khu nhà này.” Diêm Quân Lệnh nghe Tô Mộ Bạch nói, đêm cuối cùng anh ta đưa Lâm Lam qua bên này, nên nơi cuối cùng cô ở có lẽ chính là chung cư Thượng Phẩm. “Được.” Tuy Tăng Tuyết nghĩ Lâm Lam không ở bên trong nhưng đại boss đã dặn dò như vậy thì cô cũng không dám chậm trễ. Tăng Tuyết rời đi thì Lý Húc gọi điện thoại đến, “Cô ấy không ở Tấn thị.” “Tiếp tục tìm!” “Vâng.”Lý Húc vội vàng gật đầu, trong lòng anh cảm thấy kì lạ, đã ba ngày nay anh cả không có động thái gì, tại sao lúc này đột nhiên lại vội vàng như vậy? Chẳng lẽ Lâm Lam thực sự đã xảy ra chuyện gì sao? Phía Diêm Quân Lệnh dốc sức tìm kiếm thì Tô Mộ Bạch cũng không rảnh rang gì, thậm chí còn dùng cả các mối quan hệ của Hoắc Quốc Bang, nhưng mọi thứ vẫn không có kết quả. Đúng vào lúc dây thần kinh của tất cả mọi người đang căng lên thì quản lý tòa nhà đem chìa khóa đến mở cửa ra. Diêm Quân Lệnh vội vàng xông vào.Cả căn phòng bốc lên một mùi ẩm mốc, rèm cửa cũng được kéo chặt vào, không hề có dấu tích có người ở đây. Tăng Tuyết thở dài một hơi, cô biết là Lâm Lam không ở đây mà nếu không gõ cửa lâu như vậy tiểu Lam cũng sẽ không thể không mở cửa. “Đại boss, bây giờ phải làm thế nào?” Mấy nay Tăng Tuyết vừa tìm Lâm Lam vừa ứng phó với truyền thông và các fan, cô cũng đã ba ngày không chợp mắt. “Cô ra ngoài trước đi.” Tuy cả căn phòng không hề có chút cảm giác là có người ở đây nhưng Diêm Quân Lệnh vẫn nhanh nhạy quan sát được một đôi giày ở trên giá để giày. Đó là đôi giày mà Lâm Lam đã đi trong đêm từ thiện Bazaar, điều này chứng tỏ cô đã từng quay lại đây. “Đại boss...” “Giúp tôi đi mua ít thức ăn và gạo, đúng rồi mua cả ít thịt gà nữa”. Tăng Tuyết lo đại boss quá lo lắng sẽ dẫn đến ý nghĩ tiêu cực, cô đang định mở miệng thì bị ngắt lời. Nghe thấy lời dặn dò Tăng Tuyết đơ người, giây tiếp theo cô chợt hiểu ra vội vàng đi xoay người đi siêu thị. Đợi cô rời đi, Diêm Quân Lệnh mới kéo rèm cửa phòng khách ra. Ánh sáng buổi sớm chiếu rọi vào cả căn phòng, Diêm Quân Lệnh cời giày, đi chân trần nhẹ nhàng mở cửa phòng ngủ ra. Chiếc chăn nhăn nhúm lộn xộn, người ở trên giường đang cuộn người lại, nếu không phải Diêm Quân Lệnh đã quá quen với cô gái trước mặt thì anh sẽ hiểu nhầm đây là một chiếc chăn khác đang bị cuộn bừa bãi. Rõ ràng là người cao mét bảy nhưng giờ phút này cô lại co người lại giống như một đứa trẻ vậy. Diêm Quân Lệnh đã quá hiểu Lâm Lam, lúc bánh bao nhỏ sợ hãi, lo lắng, bất an thì cô mới cuộn mình lại như vậy, để tìm lấy cảm giác an toàn. Mấy ngày ngay cô sống thế này sao? Sự tự trách và nỗi đau không thể nào kiềm chế được khiến Diêm Quân Lệnh hận một nỗi không thể cho mình một cái tát ngay vào lúc này, ba ngày ba đêm này, dường như là khoảng thời gian tuyệt vọng và sụp đổ nhất trong cuộc đời cô, nhưng anh lại đang làm gì? Nghi ngờ cô, lạnh lùng với cô, thậm chí anh đã lí xong đơn ly hôn mà cô để lại. Anh tưởng rằng trả tự do cho cô là tốt cho cô nhưng lúc này anh mới cảm thấy mình là một thằng ngốc. “Lâm Lam...” Mới lên tiếng, giọng nói của Diêm Quân Lệnh đã nghẹn lại, không thể kiểm soát được, anh cố gắng nuốt nước mắt vào trong, nhẹn nhàng tiến về phía trước, anh sợ mình làm sai điều gì đó sẽ gây tổ thương đến cô gái nhỏ của mình. Lâm Lam lại nằm mơ, cô mơ thấy cửa mở ra, Diêm Quân Lệnh đến tìm cô rồi. Nhưng trong lòng là không kiềm được mà cười nhạo bản thân, anh ấy sao lại đến đây, hiện giờ chắc anh ấy đang hận mình lắm đây? Ha ha. Nghĩ vậy cô lại cảm thấy buồn, ngay cả trong giấc mơ cô cũng mơ hồ cảm nhận được sự bi thương. Diêm Quân Lệnh ngồi xổm ở bên giường, anh vuốt trán của cô gái nhỏ, có chút nóng, may là không sốt quá cao. “Ông xã, đừng rời xa em...” “Lâm Lam!” “Ba, đừng bỏ con... Diêm Quân Lệnh, xin lỗi...” Trong mơ, Lâm Lam cảm nhận được một bàn tay lớn áp lên trán cô, vừa giống tay của ba vừa giống tay Diêm Quân Lệnh, cô không nhịn được bèn đưa tay ra ôm lấy, cô tham lam nghĩ, nếu hiện thực không giữ được thì trong mơ giữ lại cũng được. Diêm Quân Lệnh sáp lại nghe tiếng lẩm bẩm của Lâm Lam, anh lại không kiềm chế được, tròng mắt đỏ lên, một giọt nước mắt lăn ra từ khóe mắt anh, rơi xuống đỉnh mũi của cô gái nhỏ, “Đồ ngốc, tại sao em lại ngốc như vậy?” “Ông xã...” “Lâm Lam tỉnh lại đi.” Cố gắng áp xuống cảm xúc hỗn độn trong lòng mình, động tác của Diêm Quân Lệnh nhẹ nhàng, anh áp vào tai của cô gái nhỏ, nhẹ nhàng nói. “Đừng làm ồn, không dậy.” Cảm giác trong mơ thật tốt, Lâm Lam không muốn tỉnh lại nhưng giọng nói quen thuộc bên cạnh tai lại không ngừng gọi cô dậy, cô có chút bực mình dùng tay vỗ vỗ, cơ thể cô lại co lại, tiếp tục ngủ. Diêm Quân Lệnh thấy vậy càng đau lòng hơn, anh dứt khoát cởi áo khoác rồi lên giường ôm cô gái nhỏ vào lòng. Cô gái đang trong giấc mơ ngửi thấy mùi hương quen thuộc, dường như là bản năng, cô co người vào lòng của người đàn ông, hai chân trực tiếp quấn lấy, giống như đang giam giữ người đó trong giấc mơ của mình vậy. “Bánh bao nhỏ, xin lỗi, là anh không tốt.” Diêm Quân Lệnh vừa nói vừa hôn cô gái trong lòng. Sau khi Tăng Tuyết đi mua đồ về, cô không thấy đại boss đâu liền mở cửa phòng ngủ ra, thấy hai người đang ôm chặt nhau, trong lòng cô run lên, sống mũi cay cay. Tuy cô không biết giữa Lâm Lam và đại boss rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng cô biết mấy bài viết trên mạng kia nhất định không phải thật. Nhẹ nhàng đi ra ngoài, để lại không gian cho hai người. Lâm Lam đã mơ một giấc mơ rất dài, trong mơ tất cả mọi người đều biến thành “Đầu trâu mặt ngựa”, không ngừng nhục mạ, chửi rủa cô, những người quen biết cô cũng ghét bỏ cô, đẩy cô vào vũng bùn, cô dốc sức cầu cứu nhưng chỉ nhìn thấy từng người từng người một rời đi. Trần Lâm Kiệt, hai mẹ con Tố Tố, người đàn ông ở Tĩnh An, Đồng Thiên Hoa và cả ba nữa, họ đều xuất hiện ở sau đám người đầu trâu mặt ngựa kia, từng người từng người rời đi. “Xin lỗi, xin lỗi...” Đều do cô không tốt, họ đều vì cô mà chết, đều tại cô không tốt, “Ba, ba đừng đi, Diêm Quân Lệnh cứu em... cứu em... a!” “Lâm Lam tỉnh lại đi, tỉnh lại đi!” Diêm Quân Lệnh nghe thấy tiếng kêu cứu của cô gái nhỏ, vội vàng ôm cô dậy, giữ chặt lấy mặt cô rồi gọi lớn. “Em đang ở đâu?” Cuối cùng Lâm Lam cũng mở mắt, cô nhìn thấy khuôn mặt rất đỗi quen thuộc nhưng tưởng rằng mình vẫn đang ở trong giấc mơ. “Lâm Lam, em tỉnh rồi!” Diêm Quân Lệnh ôm cô vào lòng một lần nữa, suýt chút nữa vui quá mà khóc lên. Lâm Lam vừa sợ hãi vừa bất an hỏi, “Có phải em lại nằm mơ không?” Từ một cơn ác mông đi vào một giấc mộng đẹp, nếu như vậy thì cô có thể mãi không tỉnh lại không? Mãi sống trong giấc mơ có Diêm Quân Lệnh được không. Diêm Quân Lệnh, chỉ cần là nơi có anh, cho dù là mơ em cũng bằng lòng mãi không tỉnh dậy. ...