Siêu mẫu hàng đầu
Chương 594
Suốt cả một ngày, chủ đề Lâm Lam ngoại tình, Tô Mộ Bạch là tiểu tam vẫn không hề hạ nhiệt.
Không giống với chuyện không có bằng chứng lần trước, sự thật lần này phơi bày ra đó, có cả trăm cái miệng cũng không thể minh oan được.
Những người có liên quan đến Lâm Lam dường như đều được lên hot search.
Bao gồm cả Cố Nguyệt người giữ chức tổng giám sát mới bị hãng trang sức dr bãi chức trước đó mấy ngày.
Vị tổng giám sát họ Cố mới bị bãi chức kia khi tiếp nhận trả lời phỏng vấn liền mập mờ nói rằng bản thân mình vì vô ý đắc tội với Lâm Lam, mà Lâm Lam lại có quan hệ vô cùng thân thiết với Trình tổng nên cô ta đã bị đuổi việc.
Một lời nói quan hệ thân khiến khiến người khác có thể tưởng tượng ra được muôn vàn thứ.
Vậy là vị tổng tài vô tội của trang sức dr cũng ngay lập tức leo lên hot search, trở thành đối tượng bị mọi người gán cho những suy đoán ác ý, việc này khiến những lời chửi bới Lâm Lam lại lên một tầm cao mới.
Những cử chỉ ân ái trước đó trong mắt người khác đều trở thành diễn kịch và lừa dối.
Không ít dân mạng còn phân tích từng cảnh trong chương trình, để tìm ra bằng chứng ngay từ lúc đầu Diêm Quân Lệnh và Lâm Lam đã có mâu thuẫn.
Mà con người một khi đã bắt đầu tưởng tượng thì có gì là không thể thành thật?
Từ lúc Lâm Lam chưa nổi danh, đến khi công bố kết hôn với Diêm Quân Lệnh, người phụ nữ dũng cảm, kiên cường, xinh đẹp, được mọi người bái phục bỗng chốc trở thành một con đàn bà tâm cơ, lẳng lơ, vợ thiên hạ.
Cũng may là Lâm Lam không phải lần đầu trải qua chuyện này nên trong lòng cô sớm đã có phòng bị.
Những lời chửi mắng thâm độc kia, cô không thèm xem cũng chẳng thèm để ý, thậm chí cô còn không muốn liên lạc với những người bên cạnh mình.
So với việc bị dân mạng chửi bới, điều Lâm Lam sợ hơn cả đó là bị người bên cạnh mình bỏ rơi, cho dù là từ lúc Diêm Quân Lệnh bỏ đi vào đêm qua, cô đã chuẩn bị sẵn tâm lý.
Nhưng cuối cùng vẫn không thể vượt qua được trở ngại trong lòng.
Cô giống như con chuột cả ngày chỉ lẩn trốn trong nhà, đói thì ăn mấy gói mì còn lại trong nhà để cầm cự, mệt mỏi không nơi nương tựa nhưng cô không muốn tiếp xúc với bất kì ai.
Coco, Tăng Tuyết, người nhà họ Diêm... Cô không có mặt mũi gặp ai cả.
“Ba... ba, con nhớ ba lắm.” Cuộn tròn trên giường, mái tóc dài rối tung, miệng lẩm bẩm, Lâm Lam biết trên thế giới này người không trách cô chỉ có mình ba.
Tuy ông không phải ba ruột của cô nhưng ông lại cho cô sự bao dung lớn nhất trong cuộc đời.
“Ba... Con nên làm thế nào đây?” Nước mắt lặng lẽ rơi, ướt đẫm ga trải giường nhưng không ai cho cô đáp án.
Cô đã không còn ba nữa rồi.
Cô rất nhớ Diêm Quân Lệnh, nhớ tiểu Sư tử, nhớ ông bà nội, nhưng Lâm Lam biết vụ bê bối này nổ ra, đừng nói là quần chúng, ngay cả ông bà nội và người của Diêm gia cũng sẽ không tha thứ cho cô.
Thậm chí lúc này này ngay cả Lâm Lam cũng vô cùng ghét bản thân mình.
“Ông xã, tiểu Sư Tử... xin lỗi, xin lỗi.”
Lâm Lam không biết mình đang nói gì, chỉ là trong miệng cô cứ không ngừng tự lẩm bẩm, đến khi ánh nắng của ngày thứ hai xuyên qua kẽ hở của cửa sổ chiếu vào phòng.
Một đêm không ngủ, cả người cô mệt mỏi tiều tụy không chút sức lực, cô nghĩ đến cảnh tượng lần đầu tiên mình ở trong căn hộ này.
Lúc đó cô bị Hàn Hinh Nhi gài bẫy bắt tham gia triển lãm 18+, còn bị bắt ép, kéo lê lên sân khấu, là Diêm Quân Lệnh đã cứu cô, ôm cô đến đây.
Cũng là buổi sáng sớm, lúc cô đang mơ màng thì anh xuất hiện như một vị thần đứng ngược với ánh sáng hỏi cô, đã tỉnh chưa?
Lâm Lam vẫn nhớ như in bản thân mình lúc đó, xanh xao, sợ hãi, còn cả sự bất an nữa, nhưng đàn ông kia lại không chần chừ bà kéo cô lên, kể từ thời khắc đó cô vĩnh viễn rời xa đầm lầy.
Nhưng cuối cùng tất cả đều bị cô phá hoại, đều bị cô phá hoại rồi.
Ha ha.
Lâm Lam gập người thu mình trên giường, xương ở sau lưng có thể nhìn thấy rất rõ, cô gầy đến đáng thương, nhưng bản thân cô lại hoàn toàn vô cảm.
Còn không đến mười ngày nữa là đến cuộc thi người mẫu quốc tế, cũng là kỉ niêm hai năm kết hôn của họ.
Tiểu Sư Tử sắp tròn bảy tháng tuổi, không biết cậu nhóc lúc này đang làm gì? Sau chuyện này ba Diêm, mẹ Diêm có còn cho cô gặp con không?
Có những chuyện Lâm Lam không dám nghĩ, càng nghĩ càng đau khổ.
Càng nghĩ càng tuyệt vọng.
Bên ngoài đang vô cùng hỗn loạn nhưng Lâm Lam cứ thế thu mình lại trong thế giới của mình.
Mệt mỏi, cô độc, tuyệt vọng.
...
Ngày thứ ba.
Coco và Tăng Tuyết vẫn không thể liên lạc được với Lâm Lam, cửa căn hộ vẫn đóng chặt, những phóng viên kia chờ đợi không thu được kết quả gì, xác định là bên trong không có người nên lần lượt rời đi.
Những nơi khác cũng không tìm thấy người, những tin đồn trên mạng ngày càng sôi nổi hơn, dường như không có chiều hướng giảm nhiệt.
Những công việc trước đó của Lâm Lam đều bị hủy, thậm chí còn phải bồi thường.
Coco không những phải dưỡng thai, mà còn phải xử lý đủ mọi loại chuyện đền bù, căn bản không thể nghỉ ngơi.
Tăng Tuyết cũng luôn tìm kiếm Lâm Lam nhưng tìm rất nhiều nơi đều không thấy.
Quản lý của Tô Mộ Bạch cũng ra mặt để làm rõ mọi chuyện, đây chỉ là hiểu nhầm, Lâm Lam và Tô Mộ Bạch chỉ là bạn tốt, nhưng các cơ quan truyền thông và dân mạng đều không tin.
Cả thế giới đều đang tìm Lâm Lam.
Nhưng ngay cả điện thoại của Tô Mộ Bạch cô cũng không nghe, điện thoại luôn ở trong trạng thái tắt máy.
Mất ngày nay Diêm Quân Lệnh bị phóng viên đeo bám, nhưng anh một lời cũng không nói, duy chỉ có tin tức Lâm Lam mất tích ba ngày hai đêm khiến anh càng ngày càng bất an.
Cuối cùng thì đêm ngày thứ ba anh cũng đứng chặn trước cổng nhà Tô Mộ Bạch.
“Cô ấy đâu?” Bỏ xuống khuôn mặt lạnh lùng ở công ty và trước truyền thông, thấy Tô Mộ Bạch anh liền hỏi một cách thô bạo.
“Tôi cũng đang tìm.” Tô Mộ Bạch lo lắng không kém gì Diêm Quân Lệnh, nhưng tiếc là tin tức mấy ngày nay khiến anh không thể nào yên tâm mà đi tìm Lâm Lam, chỗ nào cũng có phóng viên theo sát chụp ảnh, anh sợ bản thân đi tìm Lâm Lam ngược lại sẽ khiến cô gặp nhiều phiền phức hơn.
“Anh nói sao?” Mấy ngày nay anh luôn tưởng rằng Lâm Lam có liên lạc với Tô Mộ Bạch, nhưng không ngờ rằng anh ta cũng không biết Lâm Lam đang ở đâu.
Tô Mộ Bạch nghe thấy vậy liền vô cùng tức giận, anh lạnh lùng nhìn Diêm Quân Lệnh, “Ba ngày, tròn ba ngày rồi, anh đừng nói với tôi là anh chưa từng đi tìm cô ấy?”
“Tôi...”
“Ha ha, chẳng trách mà cậu nói rằng anh không xứng với tiểu Lam, quả nhiên là vậy, xem ra để hai người rời xa nhau là đúng!”
Cả người Diêm Quân Lệnh cứng đờ, “Anh nói gì, nói lại lần nữa? Hoắc Quốc Bang đã làm gì?”
Đều là những người rất thông minh, nhưng Diêm Quân Lệnh là người trong cuộc nên không thể nhìn rõ mọi chuyện như Tô Mộ Bạch, nhưng lúc này nghe thấy anh ta nhắc đến Hoắc Quốc Bang, anh ngay lập tức cảnh giác.
“Anh tưởng kẻ thù chính trị của Diêm Phổ Khang dễ đối phó, dễ bỏ cuộc, mối nguy của Diêm gia nói giải quyết là được giải quyết ngay sao, Diêm Quân Lệnh cậu thông minh cả đời nhưng hồ đồ trong phút chốc, cậu thực sự không biết là tại sao sao?” Tô Mộ Bạch cảm thấy lúc anh thay Lâm Lam giấu mọi chuyện thì còn có ích gì nữa, nếu như Lâm Lam không còn nữa thì tất cả mọi thứ chẳng còn ý nghĩa gì cả?
“Hoắc Quốc Bang đã làm gì?” Mắt Diêm Quân Lệnh đỏ lên, nghĩ đến chuyện bản thân mình ngu ngốc tin rằng cô gái nhỏ không yêu mình nữa, vì một người có quan hệ huyết thống, căn bản không có khả năng ở bên nhau mà bỏ rơi mình.
Tại sao anh lại ngu ngốc đến vậy!
“Ông ấy làm gì, cậu còn chưa rõ?” Ánh mắt Tô Mộ Bạch nhìn Diêm Quân Lệnh giống như nhìn một tên ngốc vậy.
Diêm Quân Lệnh biết Lâm Lam đã từng theo Hoắc Quốc Bang đến Hoắc gia, thậm chí là muốn kế thừa tài sản của Hoắc gia nhưng anh không hề nghĩ sâu như vật hoặc là có thể nói rằng anh không dám nghĩ sâu hơn.
Anh sợ Lâm Lam sẽ thực sự vì những vật ngoài thân đó mà bỏ rơi mình, nhưng không ngờ rằng những thứ đó không phải là cô gái nhỏ tự nguyện.
Sắc mặt Diêm Quân Lệnh càng ngày càng khó coi, anh thật đáng chết, tại sao anh lại không tin tưởng cô.
Anh chỉ nhìn thấy sự đau khổ của bản thân mà chưa từng nghĩ đến chuyện khi bánh bao nhỏ để mình rời đi đã đau khổ thế nào?
“Cô ấy ở đâu? ở đâu?” Diêm Quân Lệnh gào lên, anh gần như đã sụp đổ.
“Cuộc điện thoại cuối cùng, cô ấy nói cô ấy sẽ rời đi.” Tô Mộ Bạch cũng chẳng dễ chịu gì.
“Rời đi? Đi đâu? Đi thế nào? Rời đi... Không, không thể nào!” Miệng không ngừng lẩm bẩm, Diêm Quân Lệnh nghĩ đến rất nhiều khả năng, giọng nói của anh đột nhiên mất kiểm soát.
Tô Mộ Bạch cũng ngẩn người, Lâm Lam nói sẽ rời đi nghĩa là rời khỏi Bắc Kinh hay rời khỏi thế giới này?
Đoàng!
Hai người dường như cùng đồng thời nhìn đối phương, đồng thời chạy như điên ra bên ngoài.
Lâm Lam, em ở đâu?
Truyện khác cùng thể loại
156 chương
165 chương
14 chương
120 chương
27 chương
38 chương
102 chương