Diêm Quân Lệnh vốn chỉ muốn xác nhận thông tin từ Hoắc Quốc Bang, nào ngờ lại bị lời nói của ông ta chọc giận. Gặp không ít người tự cho mình là đúng nhưng vẫn chưa từng gặp phải lão già nhà giàu nào vừa tự kiêu lại còn ngang ngược như lão già này. Sau khi rời khỏi quán trà, Diêm Quân Lệnh quay về bệnh viện. Lâm Lam vẫn túc trực trong phòng bệnh, Coco cũng đã tới bệnh viện, tổ tiết mục gọi điện thoại tới kêu họ ngày kia đến tham gia buổi ghi hình cuối cùng đúng giờ. Mọi chuyện cứ dồn dập kéo đến. Ban đầu cứ tưởng rằng lần ghi hình tại Sri Lanka này sẽ ảnh hưởng đến chất lượng của tổ tiết mục, ai ngờ biên kịch và đạo diễn của bên tổ tiết mục tăng thêm cảnh quay, sau khi chương trình phát sóng, hiệu quả đạt được lại khá tốt. Đặc biệt là đoạn cuối của hôn lễ biến thành hiện trường cứu hỏa, tất cả khả năng ứng phó khẩn cấp của Diêm Quân Lệnh đều được thể hiện ra hết, khiến cho khán giả mãn nhãn, còn sự bình tĩnh của Lâm Lam cũng đã để lại ấn tượng sâu sắc cho khán giả. Về biểu hiện của Tô Mộ Bạch và Đỗ Tịch vẫn cứ theo quy tắc, trái lại tạo cơ hội cho Vân Bích và Tiêu Chấn Nhạc, khiến cặp đôi này hot lên. Hiệu quả phát sóng tốt của chương trình mang lại kết quả là Diêm Quân Lệnh và Lâm Lam bắt buộc phải tiếp tục quay hình vào tuần sau. Lúc trước Lý Húc đã từng nói chuyện với Tô Mộ Bạch, lần này họ sẽ hoàn thành nốt buổi ghi hình cuối cùng tại phim trường dưới trướng của Đỉnh Thành ở Tấn Thị. Một mặt coi như là để Tô Mộ Bạch đầu xuôi đuôi lọt với công ty giải trí Đỉnh Thành, một mặt cũng là để có thể tuyên truyền cho phim trường. Nhưng Coco nhìn bố Lâm nằm trên giường bệnh rồi lại nhìn dáng vẻ của Lâm Lam, quả thực không biết nên mở lời khuyên cô như thế nào. Diêm Quân Lệnh bước vào, nhìn thấy dáng vẻ khó xử của Coco: “Có chuyện gì vậy?” “Ngày kia bắt đầu ghi hình rồi.” Coco trả lời ngắn gọn. "Cô về trước đi, để tôi lo liệu.” “Lo liệu thế nào?” Coco liếc nhìn Giả Tử Hoàn, không phải không tin tưởng Diêm Quân Lệnh mà là với tình hình hiện tại, anh ta sẽ lo liệu thế nào. Diêm Quân Lệnh nhíu mày, lúc này người ở bên trong nghe thấy cuộc đối thoại của hai người họ nên nhìn về phía Diêm Quân Lệnh. “Vào trong trước đã.” Diêm Quân Lệnh nói xong, bước đến trước mặt Lâm Lam: “Bố sao rồi?” Lâm Lam ủ rũ lắc đầu: “Lúc tốt lúc xấu.” “Em đi nghỉ một lát đi, để anh chăm nom cho.” Diêm Quân Lệnh vỗ nhẹ vai Lâm Lam, dịu dàng nói. “Em không buồn ngủ.” “Không buồn ngủ cũng đi nghỉ chút đi.” Diêm Quân Lệnh chỉ về phía sofa, giọng điệu cứng rắn. Lâm Lam không nói lại anh liền đứng dậy, nhìn thấy Coco thì trong lòng đã hiểu rõ sao cô ấy lại đến tìm mình, cô thở dài: “Chuyện chương trình, để tôi suy nghĩ chút đã.” “Trước đây chúng ta đã có hai lần làm chậm trễ chương trình rồi, bên tổ tiết mục không truy cứu nhưng lần này nếu không thể tiếp tục tham gia theo hợp đồng thì e là cũng khó ăn nói.” Coco rất nghiêm túc. Lâm Lam nhăn mày, định nói gì đó thì Lâm Phúc Sinh đang nằm trên giường lại mở mắt ra nói: “Lâm Lam, con yên tâm đi đi, bố không sao... đừng để lỡ dở công việc.” “Bố...” Lâm Lam rõ ràng không nỡ. “Nguyện vọng lớn nhất của bố bây giờ là có thể quay về Tấn Thị, người ta đều nói lá rụng về cội, một lão già như bố, sống đến từng này tuổi rồi cũng chẳng có suy nghĩ lớn lao gì cả, chết rồi cũng chỉ muốn chôn tại quê nhà thôi.” Lâm Phúc Sinh vừa nói vừa nhìn xa xăm. Lâm Lam nắm lấy tay bố: “Bố, bố đừng nói linh tinh, không phải bây giờ bố vẫn tốt sao.” “Hay là thế này nhé, ngày mai bọn con dẫn bố về Tấn Thị, vừa hay phim trường ghi hình cũng mới xây dựng ở đó, như thế ban ngày ghi hình, tối đến còn có thể về nhà nữa.” Diêm Quân Lệnh đề nghị. Coco nghe thấy thì hai mắt rực sáng, đây cũng là một cách hay. Ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía Lâm Lam. Lâm Lam chỉ nhìn bố mình. “Vậy nghe theo Quân Lệnh đi.” Lâm Phúc Sinh không mong mình chết rồi mà vẫn ảnh hưởng đến sự phát triển của con gái, giờ đây có cách vẹn cả đôi đường như vậy thì quá tốt rồi. Cũng có thể đưa ông quay về Tấn Thị. Sống đến tuổi này rồi, Lâm Phúc Sinh sớm đã biết được số mệnh của bản thân nên vốn không muốn cầu nguyện điều gì nữa. Ngày hôm sau, Diêm Quân Lệnh và Lâm Lam đích thân đưa bố về Tấn Thị, trên xe còn dẫn theo cả thím Vương và Vượng Tài, Hổ Nhị và Hổ Tam bị để lại ở nhà, nhờ Lý Húc và Lộc Tam trông nom, chú Trương thì nhờ người ở nhà cũ chăm sóc. Giả Tử Hoàn thuận đường nên đi cùng họ để đảm bảo sự an toàn của bệnh nhân. Nhưng, bố Lâm tới Tấn Thị rồi thì nhất quyết không chịu nằm viện mà muốn về nhà. Với sức khỏe của ông thì có ở bệnh viện hay không cũng không còn cần thiết nữa, mấy năm trước, Lâm Phúc Sinh đã nằm bệnh viện đến chán rồi. Lâm Lam mời một vị y tá đến để chăm sóc bố cùng thím Vương. Ban ngày Lâm Lam và Diêm Quân Lệnh ghi hình chương trình tại phim trường, đến tối thì về nhà túc trực bên bố. Một tuần trôi qua vừa bận rộn vừa vất vả. Nhưng những thứ này Lâm Lam đều không sợ, điều cô sợ hãi nhất chính là bố cô ngủ rồi sẽ không tỉnh dậy nữa. Thời gian này, Chu Vũ Vi gọi đến mấy cuộc điện thoại nhưng đều bị Lâm Lam tắt máy, cô ghét người phụ nữ này đến tột cùng. Nhưng người khiến cô căm ghét nhất vẫn là Hoắc Quốc Bang, vào chính ngày cuối cùng tổ tiết mục quay xong, Hoắc Quốc Bang bỗng dưng xuất hiện ngay tại phim trường ghi hình của bọn cô. Từ lúc đối phương xuất hiện, chân mày của Lâm Lâm chưa có lúc nào dãn ra. Đỗ Tịch thân mật bước về phía trước, khóe mắt lại hờ hững liên tục liếc nhìn Lâm Lam. Trước đây, không để ý, bây giờ nhìn kỹ mới phát hiện ra, cô rất giống bố nuôi, từ đôi mắt đến lông mày rồi cả cái khí chất tiềm tàng ấy giống như là đúc ra từ một khuôn. “Mọi người vất vả rồi, tối nay tôi mời.” Hoắc Quốc Bang vô cùng hào phóng, lời vừa nói ra thì cả tổ tiết mục liền vui mừng reo lên. Trong lúc mọi người đều nháo nhào lên, Hoắc Quốc Bang đi đến trước mặt Lâm Lam: “Tối đi cùng không?” “Không cần đâu, bố tôi còn đang đợi tôi về nhà.” Lâm Lam từ chối không hề khách khí, hơn nữa còn cố ý nhắc đến Lâm Phúc Sinh. Ánh mắt sắc bén của Hoắc Quốc Bang chợt tối sầm: “Con đã biết rồi?” “Tôi nên biết điều gì?” Nghĩ tới bệnh của bố cô là do bị người của ông đá nên mới tái phát, Lâm Lam không kiềm chế được sự tức giận, nói với ông. “Bố mới là bố ruột của con.” Người của tổ tiết mục nhìn thấy Hoắc Quốc Bang tìm Lâm Lam nói chuyện riêng nên đều biết điều mà tránh đi, ngay cả Đỗ Tịch cũng đã lên xe. Lâm Lam cười chế giễu nhìn Hoắc Quốc Bang: “Xin lỗi, bố ruột của tôi chỉ có một người thôi, ông ấy tên Lâm Phúc Sinh và tôi họ Lâm.” “Thì sao chứ? Ông ta và con không có một chút quan hệ huyết thống nào hết.” Giọng nói của Hoắc Quốc Bang rất nặng nề, khiến người ta có cảm giác bị bức ép. “Không có quan hệ huyết thống thì đã sao? Tình cảm bố con không phải chỉ do huyết thống quyết định.” Hai năm tôi luyện cộng thêm việc ở bên cạnh người có khí chất hơn người như Diêm Quân Lệnh nên Lâm Lâm đã sớm rèn được khả năng kháng cự vô cùng mạnh mẽ. “Vậy thì cái gì có thể quyết định?" Khuôn mặt Hoắc Quốc Bang vô vùng nghiêm túc. “Tôi.” Lâm Lam quyết đoán nói một từ. Diêm Quân Lệnh ở bên cạnh gần như muốn thưởng cho cô gái nhỏ của mình một tràng vỗ tay, cô nhóc này càng ngày càng trở nên ngầu rồi đó. “Chúng ta đi.” Nói xong câu cuối cùng, Lâm Lam đưa tay kéo Diêm Quân Lệnh đi về phía Tiểu Hồng của cô. Hoắc Quốc Bang nhìn theo bóng dáng hai người họ, không kìm được mà khẽ cười thành tiếng, không ngờ trên đời này thật sự có người từ chối làm con gái của Hoắc Quốc Bang ông. Vẫn còn thú vị lắm. “Ra đây đi.” Hoắc Quốc Bang lấy lại thần sắc, khó chịu nhìn về một phía. Tô Mộ Bạch nhún vai đi ra, lớn từng này rồi nhưng đây là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy cậu mình ngậm đắng nuốt cay như vậy. “Xem có vui không?” Hoắc Quốc Bang nói với giọng điệu không chút thiện cảm. “Không hề.” Tô Mộ Bạch trả lời đầy thành khẩn. “Con bé ghét cậu đến vậy sao?” Nghĩ tới thái độ của Lâm Lam, tâm trạng của Hoắc Quốc Bang hơi trùng xuống. “Cháu nghĩ là cậu nên rõ hơn cháu mới phải.” “Hừ.” Nghe thấy câu trả lời của đứa cháu trai, Hoắc Quốc Bang hừ lạnh một tiếng, ông quả thực hiểu rõ, cũng cảm nhận sâu sắc điều đó. Nhưng nếu Lâm Lam đã là con gái của ông thì sao ông có thể dung túng cho con bé như vậy. “Cậu à, cháu không đồng ý cậu làm kiểu bức ép đâu nhé.” Nhìn nét mặt của cậu mình, trong lòng Tô Mộ Bạch có chút lo lắng, nói một cách thành khẩn. Hoắc Quốc Bang nhìn về phía Lâm Lam và Diêm Quân Lệnh rời đi, ánh mắt sâu xa: “Cái này phải xem thái độ của chúng nó.” Có lẽ ông nên gặp thử Lâm Phúc Sinh. Nhìn sắc mặt của cậu mình, Tô Mộ Bạch lắc đầu, đã bao nhiêu năm rồi, hóa ra cậu vẫn không thay đổi chút nào.