Siêu mẫu hàng đầu
Chương 539
Trong danh sách người yêu cũ của Hoắc Quốc Bang, Diêm Quân Lệnh không tìm thấy Chu Vũ Vi, nhưng ngược lại đã biết được cậu ba phong lưu này không phải luôn như vậy mà cũng đã từng có một mối tình sâu đậm, đáng tiếc là không có kết quả.
Sau này ông ta càng trở nên tự do phóng túng hơn, nhưng những thông tin liên quan đến người phụ nữ mà ông ta một lòng hướng về, Diêm Quân Lệnh lại không điều tra ra được.
Có lúc Diêm Quân Lệnh cũng hoài nghi liệu người phụ nữ đó có phải là Chu Vũ Vi hay không, nhưng anh nhanh chóng bác bỏ.
Người đàn ông như Hoắc Quốc Bang, không phải loại người mà phụ nữ ham hư vinh như Chu Vũ Vi có thể kiểm soát.
Sau đó anh lại cùng lúc tìm tên của cả Hoắc Quốc Bang và Chu Vũ Vi, nhưng vẫn không thu được kết quả gì.
Diêm Quân Lệnh đã dùng hết sự nhẫn nại, chỉ có thể tạm thời bỏ cuộc, dặn dò Lý Húc điều tra kỹ càng.
Sau đó anh lại tiếp tục giải quyết đống công việc trong công ty cần sự quyết định của mình, làm việc đến tận hai giờ sáng Diêm Quân Lệnh mới trở về phòng ngủ.
Lâm Lam ngủ không ngon giấc, lúc thì mơ thấy mình trở về trường đại học, khi bố cô vừa phát hiện mắc bệnh thận, lúc lại mơ thấy ánh lửa lớn ở sông Sri Lanka, cô nóng lòng muốn đi tìm Diêm Quân Lệnh, sau đó không những không tìm được anh, đến Tiểu Sư Tử cũng biến mất.
Trán cô lấm tấm mồ hôi, nước mắt cũng không ngừng rơi xuống.
Diêm Quân Lệnh vừa về phòng đã nhìn thấy cô gái nhỏ đang gặp ác mộng, khăn mặt rơi xuống, bộ dạng muốn thoát khỏi ác mộng nhưng không được, anh vội vàng bước đến nắm lấy tay Lâm Lam.
Như người sắp chết đuối cuối cùng cũng vớ được cọc, Lâm Lam mơ màng bấu chặt tay Diêm Quân Lệnh, một lúc lâu sau mới dần dần bình tĩnh trở lại.
Diêm Quân Lệnh không dám rời khỏi cô, nhẹ nhàng leo lên giường, nằm cạnh Lâm Lam, vẫn nắm chặt lấy tay của cô.
Trong mơ Lâm Lam cuối cùng vũng tìm thấy Diêm Quân Lệnh, tâm trạng căng thẳng và sợ hãi cũng dần biến mất, cô trở mình cuộn người vào trong lòng anh theo thói quen.
"Bánh bao nhỏ, ngủ ngoan, mọi thứ để anh lo." Lâm Lam vô thức cọ vào người đàn ông đang nằm cạnh mình, chìm vào giấc ngủ say.
Diêm Quân Lệnh cúi đầu hôn lên trán của cô gái nhỏ, vươn cánh tay dài ôm cô vào lòng, anh cũng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
...
Ngày hôm sau.
Lâm Lam thức dậy từ sớm tự mình nấu cháo cho bố và chuẩn bị bữa sáng cho Diêm Quân Lệnh, hai người ăn nhẹ sau đó đến bệnh viện.
Tới Thụy An, bố cô vẫn chưa tỉnh, trạng thái tinh thần rất xấu.
"Viện trưởng Giả, bố tôi thật sự đã hết hi vọng rồi sao?" Giả Tử Hoàn vẫn chưa rời đi, Lâm Lam bước ra khỏi phòng bệnh, không kìm được hỏi ông.
"Bà Diêm, không phải tôi không giúp cô, tôi đã cố hết sức rồi." Đây cũng là lần đầu tiên Giả Tử Hoàn nhìn thấy có người cố chấp đến vậy.
Ánh mắt Lâm Lam trở nên ảm đạm, nhưng sau đó chợt sáng lên: "Vậy để bố tôi sống thêm một thời gian nữa cũng được."
"Bà Diêm, đôi khi sống lâu hơn lại trở thành một gánh nặng, không phải tôi không thể làm vậy, mà là chưa chắc bệnh nhân có thể chịu đựng được, cô không thể bởi sự luyến tiếc của mình, mà tăng thêm đau đớn cho người bệnh." Giọng nói Giả Tử Hoàn ôn hòa, nhưng lại khiến Lâm Lam cảm thấy vô cùng hổ thẹn.
"Tôi biết rồi." Giọng Lâm Lam trầm xuống, cô quay người hụt hẫng rời khỏi phòng làm việc.
Giả Tử Hoàn thở dài, nhìn Tiêu Chấn Nhạc và Diêm Quân Lệnh: "Các anh hãy khuyên giải cô ấy nhiều hơn."
Trở về phòng bệnh, Lâm Lam ngồi cạnh bố mình, theo lời của bác sĩ thì sau này sẽ không dùng nhiều biện pháp trị liệu cho bố cô nữa, bởi làm thế không có ích gì ngoài việc tăng thêm đau đớn cho ông ấy.
Vì vậy điều duy nhất cô có thể làm chính là giúp bố cô có thể bình thản trải qua những ngày tháng cuối cùng.
Đây là một sự lựa chọn bất lực và tàn nhẫn.
Đến trưa Lâm Phúc Sinh mới tỉnh lại, Lâm Lam đút ông ăn từng thìa cháo.
Lâm Phúc Sinh luôn mỉm cười, thi thoảng còn tranh luận với Lâm Lam.
Lâm Lam gượng cười, càng cảm thấy chua xót.
Sau khi ăn cháo xong, ông lại ngủ thiếp đi, Lâm Lam cũng không bỏ đi, cứ lặng lẽ ngồi bên cạnh bố như vậy, Tăng Tuyết đi đến, nhìn thấy cô cũng không biết nên an ủi cô thế nào.
Diêm Quân Lệnh có việc phải rời khỏi bệnh viện.
Anh có cuộc hẹn với Hoắc Quốc Bang tại một quán trà vắng người gần bệnh viện.
Khi Diêm Quân Lệnh bước vào, Hoắc Quốc Bang đã ngồi ở bên trong.
"Muốn uống gì? Trà xanh? Trà Phổ Nhĩ? Nghe nói người trẻ các cậu thích uống nước dưa?" Hoắc Quốc Bang mặc áo ngắn kiểu Trung Quốc màu xanh nước biển, mang theo nét quý phái và tao nhã, đang chuyên tâm rót trà.
"Trà Bích Loa Xuân là được." Diêm Quân Lệnh không hề bị ảnh hưởng bởi khí chất của Hoắc Quốc Bang, tùy ý dặn dò nhân viên phục vụ.
"Cậu thích Bích Loa Xuân?" Hoắc Quốc Bang nhướn mày.
“Thích hay không thích không quan trọng, Bích Loa Xuân sát trùng khử độc, có lợi cho sức khỏe." Diêm Quân Lệnh tùy ý trả lời.
"Ha ha, chủ nghĩa thực dụng." Hoắc Quốc Bang đáp lại như cười như không.
Diêm Quân Lệnh nhìn thẳng Hoắc Quốc Bang: "Vậy nên Hoắc tổng tìm tôi có việc gì, xin nói thẳng."
"Ha ha ha, được, vẫn là người trẻ quyết đoán hơn." Hoắc Quốc Bang bật cười, xòe ba ngón tay với Diêm Quân Lệnh.
"Không hiểu, vẫn xin chủ tịch Hoắc nói rõ." Đôi mắt đen hẹp dài của Diêm Quân Lệnh lóe lên một tia âm u, nhưng vẻ mặt lại ôn hòa.
"Ba trăm triệu, rời khỏi con gái tôi." Hoắc Quốc Bang cũng không dài dòng, sau khi nói xong, ánh mắt sắc bén như chim ưng nhìn chằm chằm Diêm Quân Lệnh.
Diêm Quân Lệnh chợt ngẩn ra, lập tức chế giễu: "Con gái ông, ông chắc chứ?"
"Không phải tôi có chắc hay không, mà tôi khẳng định, Lâm Lam chính là con gái tôi." Hoắc Quốc Bang đã điều tra rõ ràng mọi chuyện.
Diêm Quân Lệnh vẫn không nhịn được cười: "Lâm Lam là con gái ông, ông có chắc chỉ cần ông nói là được?"
"Hai chúng tôi có quan hệ huyết thống, cái này không quyết định bởi lời nói của ai cả." Hoắc Quốc Bang trả lời một cách lạnh lùng và đanh thép.
"Huyết thống? Hoắc tổng đừng đùa, mọi chuyện đã qua lâu rồi, ông cho rằng huyết thống vẫn có thể giải quyết được mọi thứ sao? Vậy xin lỗi, e là phải khiến ông thất vọng rồi." Diêm Quân Lệnh khẽ cười đáp lại.
Anh cứ tưởng kiểu thương nhân thuần thục như Hoắc Quốc Bang sẽ không phạm vào những lỗi ngớ ngẩn thế này, không ngờ thật sự khiến anh mở rộng tầm mắt.
Ba trăm triệu muốn anh rời khỏi Bánh Bao Nhỏ, số tiền cũng lớn quá cơ.
"Cậu không sợ tôi thu mua Đỉnh Thành?" Mềm mỏng không có tác dụng, Hoắc Quốc Bang bắt đầu mạnh tay.
"Hoắc tổng cứ thu mua, tôi chỉ muốn nhắc nhở ông một câu, đừng để lúc đó vừa hại mình lại phí công. Còn cuộc sống của Lâm Lam, ông không có tư cách nhúng tay vào, tình cảm của chúng tôi cũng không phải thứ mà ông muốn phá hoại là được." Dứt lời, Diêm Quân Lệnh đứng dậy.
Hoắc Quốc Bang nổi giận: "Tự cho mình là đúng."
"Người tự cho mình là đúng là ông, Hoắc tổng, đừng trách tôi không nhắc nhở ông, Lâm Lam sẽ không thừa nhận ông, tôi cũng sẽ không bao giờ rời bỏ cô ấy." Nói xong câu này, Diêm Quân Lệnh mở cửa phòng, đi thẳng ra ngoài.
"Đừng tưởng tôi không biết những gì cậu đã làm, Lâm Lam ngốc nên mới bị cậu lừa, nhưng tôi thì không." Hoắc Quốc Bang gầm nhẹ một tiếng.
"Dù ông đã biết hay nghe được điều gì, đó đều là chuyện riêng của vợ chồng tôi, đừng nói hiện giờ ông chẳng là gì cả, cho dù Lâm Lam thật sự nhận ông, ông cũng không có tư cách nhúng tay vào chuyện tình cảm của chúng tôi." Diêm Quân Lệnh trả lời bình thản, khiến Hoắc Quốc Bang nghẹn lời.
Diêm Quân Lệnh nói không sai, dù tình cảm vợ chồng của họ xảy ra chuyện gì, đó cũng là chuyện của riêng họ.
Nhưng đây là lần đầu tiên Hoắc Quốc Bang làm bố, ông đã để lỡ quá trình từ khi còn bé đến lúc trưởng thành, thậm chí là cả thời kỳ nổi loạn của Lâm Lam, khi ông gặp được con bé, nó đã trở thành vợ người ta, điều duy nhất Hoắc Quốc Bang có thể làm chính là chọn cho con bé một người chồng tốt.
Mà trong mắt Hoắc Quốc Bang, hiển nhiên Diêm Quân Lệnh không phải là sự lựa chọn tốt nhất.
Ông có lựa chọn tốt hơn cho Lâm Lam, còn Diêm Quân Lệnh, đương nhiên phải khiến cậu ta tự biết khó mà lui.
Truyện khác cùng thể loại
156 chương
165 chương
14 chương
120 chương
27 chương
38 chương
102 chương