Maldives không lớn, nhưng muốn tìm một người không phải là chuyện dễ dàng. Manh mối chiếc xe đã bị hủy, bọn họ chỉ đành thông những chiếc xe đã đi qua ngày hôm đó. Việc này khiến khối lượng công việc mà bọn họ phải làm tăng lên rất nhiều. Ở trong nước còn được, ở nước ngoài giống như mò kim đáy bể. Ngày đầu tiên dường như không thu hoạch được gì, ngày thứ hai cũng vậy. Chờ đến ngày thứ ba, sắc mặt của Diêm Quân Lệnh đã cực kỳ khó coi. “Thiếu gia, nếu cứ tiếp tục thế này không là cách tốt.” Chú Trương không thể không lo lắng. Cả người Diêm Quân Lệnh cực ky trầm mặc, Khương Lôi bên kia bây giờ cũng không có tin gì, sau khi Hàn Đống bắt cóc Lâm Lam giống như bốc hơi khỏi nhân gian. Anh thậm chí còn liên lạc với chính phủ Maldives, liên lạc với công ty bản đồ địa phương và hợp tác với bọn họ, dùng vệ tinh quét hình để tìm người. Nhưng vẫn như cũ không có tin tức gì. Thật ra cũng không thể trách Diêm Quân Lệnh, Lâm Lam từ sau khi đến chỗ này, Hàn Đống luôn giam lỏng cô trong phòng tầng ba, ngoài ăn cơm đi vệ sinh, dường như không ra khỏi cửa. Càng đừng nói là xuống lầu. Khả năng quét vệ tinh ngày nay mặc dù rất mạnh, nhưng không có công năng nhìn thấu mọi cảnh. Diêm Quân Lệnh không tìm được Lâm Lam cũng là điều dĩ nhiên. Trong lòng Diêm Quân Lệnh càng lúc càng lo lắng, mỗi ngày đều lái xe ra ngoài, dọc theo các tuyến đường xe cũ bị bỏ lại, nhìn vòng quanh rất nhiều lần, cuối cùng dừng lại ở khu dân cư. Nơi này hoàn toàn khác với ấn tượng vốn có của Maldives, nhà cửa chen chúc, cuộc sống nghèo nàn, hoàn toàn khác với ấn tượng mà thành phố này đem lại cho người khác. Diêm Quân Lệnh đứng bên cạnh chiếc xe, nhìn vào những ngồi nhà cũ chật hẹp chen húc, một khu đất rộng 50000 mét vuông và số dân cư sinh sống khoảng 300000 người. Kiến trúc của toàn bộ thành phố này chằng chịt, hầu hết các tòa nhà đều dùng cọ san hô và cây dừa xây dựng, mấy năm nay sự phát triển của du lịch đã cải thiện đáng kể tình hình kinh tế ở đây, nhưng nhìn chung vẫn còn rất nghèo nàn Diêm Quân Lệnh bước qua các con đường phố, cầm tấm ảnh của Hàn Đống và Lâm Lam, hỏi một vòng nhưng mọi người đều trả lời chưa từng nhìn thấy bọn họ. Chú Trương nhìn nơi này, kiến thúc dày đặc chen chúc, vừa nhìn đã khiến người khác đau đầu. “Thiếu gia, phu nhân thật sự ở đây sao?” Chú Trương cảm thấy bọn họ như này là tìm kiếm vô mục đích, không biết có thật sự có tác dụng không. “Malé là thủ đô của Maldives, đây cũng là con đường thuận tiện nhất để đến Slanka.” Diêm Quân Lệnh mấy ngày qua tìm kiếm Lâm Lam nhưng đồng thời cũng điều tra cái người tên Hàn Đông này, cố gắng tìm ra một tia manh mối từ phong cách làm việc của đối phương. Trước mắt nhìn thấy, người này rất thông minh, rất có tài năng trong ngành phẫu thuật, nhưng cũng rất tự phụ cố chấp, trong nhà có người bị rối loạn tâm thần, ngày đó bị từ chối vào trường y, là Đồng Thiên Hoa nhìn ra tài năng của hắn ta, đồng thời sắp xếp cho anh học trường y, ngoài ra còn chi tiền để hắn đi du học. Chỉ là không nghĩ tới người nhìn có vẻ lịch sự dịu dàng ôn nhu như vậy, lại có lý lịch không đẹp đẽ như người ta vẫn lần tưởng. Buổi ngày ở bệnh viện cứu người, buổi tối lại đeo khẩu trang làm việc xấu xa. Cũng là loại người cặn bã như Đồng Thiên Hoa. Mà người thông minh như vậy muốn che dấu Lâm Lam cũng là việc dễ dàng, thành phố Malé không chỉ giao thông thuận tiện, mà dân cư còn đông đúc. Tìm một người mà nói cực kỳ khó khăn. Trực giác Diêm Quân Lệnh nói với anh, Lâm Lam đang ở trong một căn nhà nào đó ở thành phố này. Nhưng cụ thể ở đâu, thì anh không biết rõ. Phong cách thiết kế các ngôi nhà ở đây gần như giống nhau, khiến việc tìm người cũng càng trở nên khó khăn hơn. Lâm Lam ngồi trên bậc cửa sổ, nhìn vào con hẻm nhỏ hẹp, cô từ tầng ba nhìn xuống, những ngôi nhà san sát nhau chật kín dân cư, Diêm Quân Lệnh tìm được cô? Còn khó hơn lên thiên đường. Nhìn tiểu sư tử trong ngực mình, điều an ủi duy nhất bây giờ của Lâm Lam là cô vẫn có sữa, vẫn có thể bón no nhóc con này. Lại thở dài một ngụm, nghe khẩu khí của Hàn Đống,bọn họ sẽ có lẽ còn phải ở đây một thời gian, không biết mọi người trong nhà thế nào rồi. Còn có show truyền hình “Chào anh, tình yêu đích thực!” nhóm tổ chức đã bắt đầu quay kỳ ba, cô và Diêm Quân lệnh đều không ở đó, Coco cũng không biết làm sao để trình bày. Nếu như còn có cơ hội sống sót trở về, cô sẽ hỏi Tô Mộ Bạch, lần này không thể tham gia, có phải làm khó dễ cho anh rồi. ... Bắc Kinh. Nhóm chương trình gần như chết lặng khi được thông báo Lâm Lam và Diêm Quân Lệnh sẽ không tham gia kỳ này. “Coco cô đừng gài bẫy tôi a, làm sao nói không tham gia liền không tham gia rồi? Tuần trước lúc quay xong không phải đã nói rõ rồi sao, cô chắc cũng đã nhìn bảng xếp hạng cuối tuần, giành được kỷ lục. Bây giờ làm sao nói không tới là không tới rồi?” Nữ đạo diễn nhận xong cuộc điện thoại cảm thấy cả thế giới như sụp đổ. “Tôi cũng không hy vọng phát sinh tình huống này, nhưng bọn họ đều không ở đều không ở Bắc Kinh, tôi cũng không còn cách nào khác, tới lúc đó thiệt hại bao nhiêu chúng tôi sẽ cố gắng đền bù hết sức.” Ngữ khí cửa Coco khó mà kiên nhẫn được như lúc này. “Đây không phải là vấn đề bồi hay không bồi thường, được... nếu không cô nói với tôi đại Boss và Lâm Lam bây giờ ở đâu? Đội ngũ chương trình của chúng tôi sẽ đích thân đi tìm.” Nữ đạo diễn đưa ra đề nghị. Coco hít một hơi thật sau “Nếu như chúng tôi tìm được, cũng sẽ không làm khó mấy người rồi.” “Đây là ý gì?” Nữ đạo diễn cuối cùng cũng hiểu ra được cái gì đó. “Đại Boss ở Maldives, cô có tìm cũng vô dụng, tôi sẽ liên lạc với Tô Mộ Bạch, sẽ không gây rắc rối cho cô.” Coco không nghĩ nữ đạo diễn sẽ đem đội ghi hình tới Maldives tìm đại Boss. “Maldives?” Nữ đạo diễn nhắc lại, đến lúc cúp điện thoại, lập tức phân phó cho đội ghi hình “Chúng ta tới Maldives tìm đại Boss và Lâm Lam.” “A? Như này không thích hợp?” Đội ghi hình có chút lưỡng lự. Nữ đạo diễn gật đầu dứt khoát “Bảng xếp hạng lần này mọi người cũng nhìn thấy rồi, nếu như không tìm được đại Boss và Lâm Lam, tới lúc đó hiệu suất chương trình đi xuống, chúng ta ăn cái gì uống cái gì?” “Hay là mời Tô ảnh đế bên kia?” Có người hỏi dò. “Không cần, chủ đề lần này khá tự do, tiến vốn đưa ra cũng nhiều, đi Maldives chắc cũng đủ ngân sách.” Nữ đạo diễn đã quyết định, nói mọi người nhanh chóng sắp xếp hành trình, đương nhiên không quên hỏi địa chỉ cụ thể của Diêm Quân Lệnh. Bên này, Coco gọi điên cho Tô Mộ Bạch, còn chưa chờ cô nói gì, Tô Mộ Bạch đã mở lời trước “Tôi đã biết tình hình rồi, lần quay hình này tạm dừng đã, đã có manh mối của Lâm Lam chưa?” “Vẫn chưa.” Coco cũng rất lo lắng, lần này không chỉ là Lâm Lam mà còn cả tiểu sư tử, có thể trở về an toàn không, vẫn chưa ai dám nói chắc chắn. “Làm sao lại không có tin tức gì? Không phải người đã tới Maldives rồi sao?” Tô Mộ Bạch vừa nghe thấy âm thanh cũng vội vàng hơn. “Anh chắc đã nghe qua danh hiệu người tài giỏi chợ đen rồi phải không? Hắn ta là một tay Đồng Thiên Hoa nuôi dưỡng, bây giờ vì họ Đông mà trả thù, sự tình bây giờ rất khó nói.” Lần trước Lâm Lam và Diêm Quân Lệnh xảy ra chuyện, mọi người đều biết không phải là ngẫu nhiên. Nhưng lần này thì khác, Hàn Đống đã bắt cóc tiểu sư tử và Lâm Lam, và còn bắt người đến Maldives, bên kia cách sông Skakar gần thế nào, mọi người đều hiểu rõ. Mục đích của Hàn Đống là gì? Những người hiểu vấn đề này có lẽ sẽ đoán được ít nhiều. Sau khi nghe xong lời Coco, Tô Mộ Bạch rơi vào im lặng, rất khó để hình dung cảm giác bây giờ. Cúp điện thoại, Tô Mộ Bạch nhìn người đại diện “Sắp xếp cho tôi đi Maldives.” “Anh điên à? Bây giờ đi Maldives?” Người quản lý ngăn cản. “Lần này đoàn làm phim cũng đi cùng.” Tô Mộ Bạch một câu nói rõ vấn đề.