Siêu mẫu hàng đầu
Chương 512
Nhìn tiểu sư tử ngủ say, Lâm Lam thở dài một hơi, mặc dù con đường phía trước không có gì chắc chắn, nhưng thật may đến bây giờ nhóc con vẫn ổn.
Lâm Lam tỉ mỉ nhìn căn phòng bây giờ của mình, không hề phát hiện có gì bất thường. Chỉ có điều cửa sổ ở đây đều rất nhỏ, mặc dù có ánh sáng nhưng lại đem cho người khác cảm giác oi bức áp bách.
Trong lòng Lâm Lam đang nặng trĩu, không cách nào bình tình lại được.
“Tiểu sư tử là mẹ không tốt, ở cùng mẹ làm con chịu khổ rồi.”
Cốc cốc...
Lúc Lâm Lam đang thì thầm nói chuyện với tiểu sư tử, bên ngoài có tiếng gõ cửa.
Lâm Lam giật mình, đi ra mở cửa.
“Đứa bé sao rồi?” Hàn Đống vừa nói vừa nhìn vào bên trong.
“Ăn xong ngủ rồi.” Lâm Lam đẩy cửa ra “Anh còn muốn giam lỏng mẹ con chúng tôi bao lâu nữa.”
“Cái này còn phải phụ thuộc vào tốc độ người đàn ông của cô.” Ngữ khí Hàn Đống rất lạnh lùng.
“Anh là bác sỹ, lương y như từ mẫu, tôi nhớ lúc làm phẫu thuật lúc đó tính mạng của tôi và tiểu sư tử đều đang bị đe dọa, là ngài chỉ đạo, mới giúp mẹ con con tôi có thể bình an vượt qua. Ngài chính là ân nhân cứu mạng của mẹ con chúng tôi.” Lâm Lam nhìn Hàn Đống.
Bình thường, bác sỹ Hàn luôn đem lại cho người khác cảm giác dịu dàng nữ tính, bởi vì là bác sỹ phụ khoa vậy nên trước đây Lâm Lam không hề cảm giác có gì bất thường.
Nhưng một khi đối phương đã áp đảo, liền làm Lâm Lam khó mà chịu nổi.
Chính là lúc này.
Nhưng cho dù như vậy, Lâm Lam vẫn muốn khuyên nhủ Hàn Đống, cứu người và giết là người, một khi lạc lối đều dẫn đến hậu quả nghiêm trọng.
Lâm Lam không muốn anh đã sai lại càng sai.
“Ân nhân cứu mạng?” Hàn Đống chế nhạo “Đó chỉ là công việc của tôi, tôi đã cứu mạng rất nhiều người, cũng đã giết rất nhiều người, tôi đã cứu mẹ con cô, cũng có thể giết mẹ con cô, ha ha.”
Giọng nói của Hàn Đống rất trầm, con ngươi đen láy lóe lên một tia sáng kỳ lạ, như thể đang muốn ăn tươi nuốt sống cô.
Trực giác nói với Lâm Lam, người này có tính trở ngại có bệnh tâm lý, cũng chính là tâm thần phân liệt.
Hắn cứu người là thật, giết người cũng là thật.
Lâm Lam bất giác có cảm giác sợ hãi thậm chí là bất an, bị người như này giam lỏng, còn nguy hiểm hơn nhiều so với cái lần bị Đồng Thiên Hoa bắt cóc.
Cô không chắc chắn anh ta lúc nào phát bệnh, cũng không dám chắc mình và tiểu sư tử có thể an toàn được bao lâu.
Bỏ trốn, cô phải đem theo tiểu sư tử bỏ trốn.
Trong lòng hạ quyết tâm, ánh mắt Lâm Lam nhìn Hàn Đống cũng bình tĩnh hơn rất nhiều “Đúng vậy, giết người và cứu người chỉ cần bất cẩn liền dẫn đến hậu quả nghiêm trọng, bác sỹ Hàn cẩn trọng.”
“Yên tâm, tôi bây giờ sẽ không động vào mẹ con cô, cô vẫn còn thời gian ở bên cạnh đứa bé, đến ngày giỗ của Đồng Thiên Hoa, tôi tự nhiên sẽ tiễn mẹ con cô đến nơi nên đến, cô không phải nói tôi là ân nhân cứu mạng của mẹ con cô sao?” Hàn Đống cưỡng từ đoạt lý.
Lâm Lam nhìn hắn “Tôi cho rằng anh thật sự yêu anh ta, cũng sẽ tôn trọng lựa chọn của anh ta.”
“Lựa chọn của anh ấy? Lựa chọn của anh ấy chính là vì cứu cô mà chôn vùi bản thân mình? Cô lại không có một chút day dứt áy náy, còn cùng người đàn ông ân ân ái ái, lại còn tận lực cho mọi người biết, cô là cái loại phụ nữ lẳng lơ qua cầu rút ván!” Nhắc đến cái này Hàn Đống vô cùng tức giận.
“Anh bình tĩnh lại.” Lâm Lam phát hiện mình và Hàn Đống không thể nào nói chuyện nổi với nhau.
“Làm sao? Bị nói trúng tim đen rồi?”
“Không có, chỉ là tôi bị suy nghĩ của anh làm cho kinh ngạc rồi. Theo như anh nói, anh yêu Đồng Thiên Hoa, anh ta cùng người khác là phong lưu đa tình? Tình yêu là xuất phát từ hai phía, anh như này có đáng không? A... buông tôi ra...”
Lâm Lam chọc vào nào đau của Hàn Đống, hắn nắm cổ Lâm Lam đập vào tường, hung hăng cảnh cáo “Không cho cô nói anh ấy, cô không có tư cách nhắc đến anh ấy!”
“A... buông tôi ra...” Lâm Lam bị hắn ép vào tường, thở hổn hển điên cuồng giãy giụa.
Dường như đến lúc Lâm Lam sắp ngạt thở, mởi buông cô ra.
“Ho ho ho... hoho...” Lâm Lam cúi xuống ôm bụng ho sặc sụa, dường như phổi cũng muốn ói ra ngoài.
Kết quả làm ồn đánh thức tới tiểu sư tử trong phòng, ấm ức khóc toáng lên.
Lâm Lam vội vã chạy vào, ôm lấy tiểu sư tử, chỉ sợ nhóc con sẽ xảy ra chuyện.
Hàn Đồng nhìn người phụ nữ, quay đầu đi xuống lầu, phân phó cho người phụ nữ phía trước “Đem bữa tối lên, từ bây giờ, không cho cô ta rời khỏi tầng ba nửa bước.”
“Vâng.”
Tiểu Tây đem bữa tối lên, đúng lúc này Lâm Lam đang nhìn gáy của mình. Trên làn da trắng mịn xuất hiện một vết bầm lớn, nhìn thôi cũng cảm thấy rất đau.
“Khuyên cô sau này đừng có kích động bác sỹ Hàn, Hàn bác sỹ không phải là người cô có thể động vào.” Tiểu Tây đặt đồ ăn nhắc nhở Lâm Lam.
“Anh ta là người như nào?” Lâm Lam nhướng mày hỏi.
“Anh ta là người như nào không cần cô quản, nhưng tôi có thể nói rõ ràng cho cô biết, mấy ngày nay liệu mà ăn uống đầy đủ, đừng giở thủ đoạn, nếu không cô sẽ chết rất thảm.” Tiểu Tây nói những lời này không phải dọa cô, lời cô nói đều là sự thật.
Lâm Lam nhìn qua “Cô đây là đang nhắc nhở tôi? Cảm ơn.”
“Ai nhắc nhở cô, hừm.” Tiểu Tây lạnh lùng hừm một tiếng rồi rời đi, Lâm Lam biết rằng cô gái này có lẽ có thể lợi dụng.
Cau mày nhìn đồ ăn trên bàn, món súp mực trước đó vẫn làm cô cảm giác buồn nôn, lại nhìn bàn ăn, không có chút khẩu vị nào, nhưng Lâm Lam cắn răng nói với chính mình, phải ăn, nhất định phải ăn.
Chỉ có đủ sữa mới có thể bón no bụng tiểu sư tử. Bón no bụng tiểu sư tử, cô mới có khí lực để làm những chuyện khác.
Với niềm tin này, Lâm Lam đành miễn cưỡng ăn một chút.
Nhìn đứa bé đang nằm trên giường mở to mắt chơi đùa, tim Lâm Lam cũng ấm áp phần nào.
Bởi vì tiểu sư tử, cô phải tìm mọi cách để rời khỏi nơi này.
...
Lúc Lâm Lam bị giam lỏng ở khu ổ chuột, Diêm Quân Lệnh và Hoắc Quốc Bang đã phân phó người đến Madlives tìm cô.
Ở nước ngoài không giống trong nước,ở trong nước tìm một người có thể dùng mọi mối quan hệ để tìm ra.
Nhưng bây giờ ở nước ngoài, Diêm Quân Lệnh đã phá vỡ mọi khía cạnh quyền lực và kết nối. Bây giờ muốn dựa vào lực lượng của mình để tìm tiểu Lam thật sư rất khó.
Diêm Quân Lệnh biết rõ, Madlives có tổng cộng 1200 hòn đảo, trong đó có 200 hòn đảo là nơi sinh sống của cư dân, còn có một trăm hòn đảo khác là đảo nghỉ mát.
Thật khó để mà biết chắc Hàn Đống đã đưa Lâm Lam đón hòn đảo nào.
“Thiếu gia, bây giờ chúng ta phải làm gì?” Chú Trương biết rõ tinh hình này, đau đầu hỏi.
“Lôi Tử đã chia ra hai phương án, một phương án là phục kích ngay gần bờ sông Skakar, một phương án là lần theo mọi dấu vết của Lâm Lam. Điều trước mắt, chúng ta phải nghĩ ra mọi cách tìm ra chiếc xe mà Hàn Đống đã đi hôm nay, và điểm cuối cùng xe chạy, từ định hướng này để làm các bước tiếp theo.” Đây là kế hoạch sơ bộ ban đầu của Diêm Quân Lệnh.
Còn các kế hoạch khác, Diêm Quân Lệnh hy vọng vĩnh viễn không phải dùng đến chúng.
Cả buổi chiều, Diêm Quân Lệnh đều không rời khỏi sân bay, bọn họ tận lực nghĩ cách, cuối cùng cũng đã có video giám sát sân bay của đại sứ quán.
Lại mất thêm ba tiếng để sàng lọc, tỉ mỉ phân tích, Diêm Quân Lệnh cuối cùng cũng đã tìm ra được bóng dáng chiếc xe của Lâm Lam và Hàn Đống, xác định thông tin chiếc xe.
Bây giờ dễ dàng hơn nhiều, Diêm Quân Lệnh gọi điện cho Lôi Tử, để anh lập tức đi điều tra chiếc xe kia.
Kết quả tra xong phát hiện chiếc xe đã bị bỏ lại, không thể nào tìm ra được bất kỳ thông tin nào khác.
“Thế này không được, chỉ đành dùng cách ngu ngốc kia.” Diêm Quân Lệnh thở dài.
Chú Trương lo lắng “Thiếu gia...”
“Tôi không sao, tiếp tục tìm.”
“Được.”
Truyện khác cùng thể loại
156 chương
165 chương
14 chương
120 chương
27 chương
38 chương
102 chương