Hoắc Quốc Bang bị Diêm Quân Lệnh phản kích lại, ông đnag cảm thấy thú vị thì nhận được điện thoại của thư ký. “Cậu nói sao?” Hoắc Quốc Bang tưởng mình nghe nhầm. “Trần Nguyệt bế Diêm Trí Viễn đi rồi, hiện giờ đang phát lệnh truy nã toàn thành phố.” Hoàng Giác cố gắng để giọng nói của mình tự nhiên một chút. “Khốn kiếp, chuyện lúc nào?” “Đêm qua.” Một câu nói khiến tâm trạng của Hoắc Quốc Bang trở nên căng thẳng, đêm qua bị bế đi thì đến giờ cũng đã hơn mười tiếng, trong khoảng thời gian này không ai dám chắc là có xảy ra biến cố gì không. “Lâp tức phái người đi tìm!” Hoắc Quốc Bang không ngờ Trần Nguyệt lại to gan như vậy, cô ta không sợ con trai mình xảy ra chuyện sao. “Đã liên lạc với Trần Hải, cậu ta nói mấy ngày nay đều không gặp mẹ mình.” Hoàng Giác sau khi nhận được tin Diêm Trí Viễn mất tích liền liên lạc ngay với bệnh viện. “Dặn phía bệnh viên trông chừng cẩn thận, ngay khi Trần Nguyệt xuất hiện phải lập tức bắt lấy.” Sau khi ra lệnh xong Hoắc Quốc Bang trực tiếp đứng dậy, đây là đứa cháu ngoại duy nhất của ông, ông không ngờ rằng Trần Nguyệt lại không màng đến sự sống chết của con, dám ra tay với cháu ngoại mình. Cúp điện thoại, sắc mặt Hoắc Quốc Bang vẫn rất khó coi, lúc này điện thoại cá nhân lại reo lên lần nữa. Trực giác khiến Hoắc Quốc Bang cảnh giác, ông mở máy tính ra rồi mới nghe điện thoại, “Nói.” “Tôi muốn con trai tôi, dùng Diêm Trí Viễn để đổi.” Giọng nói của Trần Nguyệt run rẩy, cô biết lần này mình đã đánh cược một ván lớn, nhưng cô đã mất đi mẹ, cô thể mất đi con trai nữa. “Cô không tin tôi?” Hoắc Quốc Bang dựa vào ghế, thiết bị theo dõi tự động đã khởi động. “Ông bảo tôi sao tin được ông đây, ban đầu ông đồng ý bảo vệ ông chủ và mẹ tôi, nhưng cuối cùng thì thế nào, ông là người rõ hơn tôi.” Trần Nguyệt kích động nói. “Đó là đáng đời bọn họ, thỏa thuận của chúng ta đã rất rõ ràng, phá vỡ thỏa thuận nên bị bắt, liên quan gì đến tôi?” giọng nói của Hoắc Quốc Bang vô cùng bình tĩnh khiến người khác hoài nghi không biết ông ta có cảm xúc gì. “Nhưng... Mẹ tôi đã làm gì sai? Bà ấy chỉ là muốn bảo vệ chủ của mình...” Giọng nói của Trần Nguyệt có chút nghẹn lại. Mẹ cô bị cảnh sát hình sự quốc tế bắt đi, xác suất có thể cứu bà ra là vô cùng mong manh. Nhưng hiện giờ cô không tin Hoắc Quốc Bang nữa, vậy nên cô muốn đưa con trai của mình đi. “Tôi đã nói rồi chỉ cần tuân thủ quy tắc của tôi, tôi sẽ bảo đảm cho mẹ con cô bình an vô sự.” Ánh mắt Hoắc Quốc Bang nhìn chằm chằm vào màn hình, khuôn mặt ông vẫn không có cảm xúc gì. Nhưng Hoàng Giác không biết đã đến phòng làm việc từ lúc nào. “Ban đầu ông cũng nói với mẹ tôi như vậy!” Giọng nói của Trần Nguyệt cao lên, cô không nên tin tưởng Hoắc Quốc Bang rồi làm việc cho ông ta, hại mẹ cô bị bắt. “Hừ, tôi đồng ý là để cho bà ta an hưởng tuổi già, nhưng không đồng ý để bà ta giúp Rio giết người!” Hoắc Quốc Bang không phải là người giữ được bình tĩnh. “Mẹ tôi, bà ấy... Thôi bỏ đi, hiện giờ tôi chỉ muốn con trai tôi, Lâm Lam không phải con gái riêng của ông sao? Không phải ông muốn nhận cô ấy sao? Nếu như để cô ấy biết tôi vì ông mà làm hại con trai cô ấy thì ông đoán xem cô ấy sẽ nghĩ gì? Đừng nói là nhận ông, e là sẽ hận ông cả đời!” Ngữ điệu của Trần Nguyệt đột nhiên thay đổi, có chút đắc ý ở trong đó. “Ha ha, cô nghĩ tôi sẽ quan tâm đứa con gái của một con đàn bà thấp hèn sinh ra sao?” Hoắc Quốc Bang cười lạnh. “Ông... Bất luận thế nào thì cô ấy cũng là con gái ông, tôi không tin là ông không quan tâm.” Trong lòng Trần Nguyệt bối rối nhưng cô vẫn cứng đầu uy hiếp. “Vậy cô đã thử nghĩ là nếu không có tôi, con trai cô một khi xuất viện thì còn cứu được không?” Hoắc Quốc Bang vừa hỏi vừa xoay màn hình sang cho Hoàng Giác. Hoàng Giác gật đầu,ngay lập tức phái người định vị vị trí. “Vậy nên tôi muốn một nghìn vạn và một chiếc xe, nếu không tôi sẽ giết chết con của Lâm Lam.” Dứt lời, Trần Quyên ý thức được rằng thời gian nói chuyện đã quá dài rồi, cô lập tức cúp điện thoại, sau đó tháo sim ra rồi nhanh chóng rời khỏi đó. Tút tút tút... Nghe thấy tiếng tút tút, sắc mặt Hoắc Quốc Bang rất u ám. Lúc này Hoàng Giác mới đi vào liền lắc đầu, “Không tìm được, tính cảnh giác của cô ta rất cao, nhưng có thể khẳng định là vẫn đang ở Bắc Kinh.” “Tiếp tục tìm, cô ta sẽ lại gọi đến.” Con người một khi đã ham muốn một điều gì đó thì tất sẽ có kẽ hở, Hoắc Quốc Bang biết trước khi Trần Nguyệt đạt được mục đích của mình, cô ta sẽ không làm hại Tiểu Sư Tử. Ban đầu ông muốn phái người đến Diêm gia để điều tra Diêm Quân Lệnh và mối quan hệ vợ chồng của hai người, ai ngờ Rio đã đi trước một bước, đẩy Trần Nguyệt vào Diêm gia. Hoắc Quốc Bang không muốn để Diêm Quân Lệnh phát hiện ra sự bất thường quá sớm nên đã khống chế con của Trần Nguyệt, sao đó lấy việc đảm bảo cho sự an toàn của mẹ cô đế ép Trần Nguyệt làm việc cho mình. Nhưng không ngờ rằng người phụ nữ kia ngu xuẩn đến nỗi vì Rio mà chôn vùi mình, còn Trần Nguyệt cũng là người không có đầu óc. Về việc Rio và người phụ nữ kia bị bắt vào tù, Hoắc Quốc Bang không thấy tiếc, thậm chí Rio còn giấu ông tấn công Helen trong buổi yến tiệc, điều này khiến ông rất tức giận. Nếu không phải là vì muốn có được kho vũ khí ở Nam Á thì ông chẳng cần phải giúp hắn, nhưng cái tên ngu ngốc đó lại tự đưa mình vào họng súng. Hoắc Quốc Bang quá tự tin, ông tưởng rằng kể cả bên đó có xảy ra chuyện đi nữa thì vì con trai Trần Nguyệt tuyệt đối sẽ không dám tự tiện hành động. Không ngờ bản thân lại tự rước họa vào thân, nghĩ đến đứa cháu ngoại chưa được tận mắt nhìn lần nào, sắc mặt của Hoắc Quốc Bang vô cùng khó coi. “Cô Đỗ Tịch ở bên ngoài.” Đúng vào lúc toàn thân Hoắc Quốc Bang đang toát ra khí lạnh thì Hoàng Giác nhắc nhở ông chủ. “Không gặp.” Lúc này, Hoắc Quốc Bang không có thời gian để quan tâm tới mấy chuyện vặt vãnh của Đỗ Tịch. “Nhưng...” “Không có nhưng.” “Vâng.” Một câu này khiến thư ký Hoàng không dám nói thêm câu nào khác, anh chỉ còn cách ra khỏi phòng làm việc đi khuyên Đỗ Tịch. Mắt Đỗ Tịch sưng lên, rõ ràng là đã khóc cả buổi sáng, hiện giờ trên mạng có đủ mọi thể loại công kích cô, Đỗ Tịch trước giờ đều rất cao ngạo, sao có thể chịu nổi chuyện này. Vào nghề lâu như vậy rồi, đây là lần đầu tiên cô chịu đả kích lớn đến vậy, trên mạng lời mắng nhiếc, chửi bới thế nào cũng có. Thậm chí có nhiều chương trình đã bàn bạc xong cũng bị hủy bỏ. Nội dung trong chương trình “Tình yêu đích thực” lần này e là cũng sẽ bị biên tập lại và cắt đi rất nhiều. “Ba nuôi ở bên trong, tại sao không cho tôi vào?” Thấy thư ký Hoàng đi ra rồi lắc đầu với cô, vẻ mặt của Đỗ Tịch càng khó coi hơn. “Hiện giờ ông chủ còn có việc rất quan trọng phải giải quyết, cô Đỗ Tịch trước giờ rất hiểu chuyện, vậy nên sẽ không làm khó tôi chứ.” Thư ký Hoàng đã nói vậy thì Đỗ Tịch còn có thể nói gì đây? “Tôi...” Hít thở sâu một cái, Đỗ Tịch miễn cưỡng cười một cái với Hoàng Giác rồi xoay người rời đi. Tâm trạng vốn đã lo lắng, sau khi bị Hoắc Quốc Bang từ chối gặp mặt càng trở nên bất an hơn. ... Đỉnh Thành Quốc Tế. Đợi cả một buổi sáng, ba Lâm không thấy Lâm Lam đón cháu về, ông có chút sốt ruột, đúng vào lúc đang chuẩn bị gọi điện hỏi, kết quả là điện thoại nhà vang lên trước. Lão Lâm vui vẻ nhấc máy, “Lâm Lam a...” “Tôi là tiểu Trần.” “Tiểu Trần à, Lâm Lam khi nào về thế, cháu ngoại ta sao rồi?” Lâm Phúc Sinh vẫn chưa đã xảy ra chuyện gì. “Đừng mở miệng ra là cháu ngoại nữa, tôi biết Diêm Trí Viễn không phải cháu ngoại ông.” Trần Nguyệt ngay lập tức vạch rõ chân tướng. Lâm Phúc Sinh kinh ngạc, “Cô... Cô nói linh tinh cái gì?” “Tôi là người mà Hoắc Quốc Bang phái đến, hiện giờ Diêm Trí Viễn đang ở trong tay tôi. Tôi cũng không muốn làm vậy nhưng đây là do Hoắc Quốc Bang ép tôi, ông ta giam lỏng con trai tôi, tôi chỉ có thể đồng ý với ông ta. Nếu như ông có thể tìm được con trai tôi ở trong khoa nhi của bệnh viện Thụy An, đến lúc đó chúng ta trao đổi, nếu ông dám nói với người khác, tôi lập tức bóp chết Diêm Trí Viễn.” “Hu oa oaa...” “Đừng!” Trần Nguyệt vừa dứt lời, tiếng khóc của Tiểu Sư Tử vang lên trong điện thoại, Lâm Phúc Sinh sợ hãi, cả người run rẩy. Trong đầu ông không ngừng lặp lại một câu, Hoắc Quốc Bang quả nhiên là ra tay với Lâm Lam rồi, ông ta quả nhiên đã đụng tới Lâm Lam... “Vậy thì làm theo lời tôi nói.” Trần Nguyệt ra lệnh. Tiền chỉ là danh nghĩa, Trần Nguyệt căn bản không có ý định lấy tiền trong tay Hoắc Quốc Bang, hiện giờ cô chỉ có một ý nghĩ duy nhất đó là cứu con trai. Cô đã chuẩn bị xong tiền, hẹn xong bác sĩ ở chợ đen, chỉ cần con trai cô tới đó là có thể thực hiện cấy tủy ngay lập tức. Vốn sẽ cô có thể đợi cơ hội tốt hơn, nhưng con cô không đợi được nữa.