Diêm Quân Lệnh nắm chặt điện thoại, sầm mặt lại, trong đầu anh văng vẳng câu nói của Rio khi hắn ta bị bắt. “Còn chưa xong” thì ra là chỉ chuyện này! “Đi thôi, chẳng lẽ anh sợ Vượng Tài thật à?” Lâm Lam thấy người đàn ông kia một lúc lâu rồi vẫn không nhúc nhích, cô nghiêng đầu qua cười hỏi. Thấy khuôn mặt cười rạng rỡ của cô gái nhỏ, miệng Diêm Quân Lệnh hé ra nhưng không phát ra được âm thanh nào, anh đi từng bước lớn lên xe, sau đó bảo chú Trương lái xe đi. Vượng Tài ngồi ở ghế sau, cái đầu nhỏ luôn hướng về phía trước, ý muốn gần ông chủ của mình hơn, nhưng lạ là Diêm Quân Lệnh không hề có phản ứng gì. Lâm Lam cảm thấy kì lạ, “Anh không sợ Vượng Tài nhà chúng ta nữa à?” “Lâm Lam anh có chuyện muốn nói với em.” Trầm mặc mấy giây, Diêm Quân Lệnh biết chuyện này không thể giấu cô được. “Chỉ là cho Vượng Tài lên xe thôi mà, anh không cần phải nghiêm túc thế chứ? Cùng lắm thì lần sau em không cho nó lên nữa, hổ anh còn không sợ mà lại đi sợ một con Poodle lớn từng này, nếu để dân mạng biết được, thì hình tượng của đại boss chúng ta sẽ bị hủy mất.” Khuôn mặt Lâm Lam nở nụ cười dịu dàng. “Lâm Lam.” Nhìn dáng vẻ hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra của cô gái nhỏ, Diêm Quân Lệnh không nỡ dập tắt nụ cười trên khuôn mặt cô, nhưng lại không thể không làm điều này. Nghe thấy câu này, Lâm Lam ý thức được có thể người đàn ông thực sự tức giận rồi, khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên nghiêm túc, “Anh nói đi em nghe.” Diêm quân Lệnh cắn răng, anh biết nha đầu này vẫn chưa chuẩn bị tâm lý, nhưng bắt buộc phải nói với cô, “Em nghe đây, đừng kích động, mọi chuyện chưa đến mức quá tồi tệ.” “Rốt cuộc anh đang nói chuyện gì?”Lần này trong lòng Lâm Lam thực sự cảm thấy bất an. “A Viễn bị bảo mẫu bế đi rồi.” Diêm Quân Lệnh cau mày, sắc mặt rất khó coi, nhưng vì quay lưng lại với Lâm Lam nên cô không nhìn thất biểu cảm trên khuôn mặt anh. Lâm Lam thở phào một cái, “Bảo mẫu bế A Viễn đi thì sao nào? Cái này không phải là rất bình thường... Ông xã lời anh vừa nói là có ý gì?” Mới nói được một nửa, Lâm Lam đột nhiên nhận thức được sự việc không phải như cô nghĩ, giọng nói của cô bỗng chốc cao lên, ngạc nhiên hỏi. “Em đừng hoảng, anh lập tức gọi điện cho Lôi Tử.” Diêm Quân Lệnh biết cô gái nhỏ sẽ hoảng loạn. Lâm Lam nắm tay thành nắm đấm, cô vẫn đang suy nghĩ dụng ý trong câu nói ban nãy của người đàn ông kia, A Viễn bị bảo mẫu bế đi rồi, tại sao chị Nguyệt lại bế đứa bé đi? Nhưng cuộc điện thoại của Diêm Quân Lệnh rất nhanh chóng đã giải thích cho cô tất cả. “Lôi Tử, tình hình thế nào? Tất cả những cửa xuất cảnh và đi sang các tỉnh khác đều chặn rồi chứ? Bên kia có gọi đến không?” Trước khi Diêm Như Tuyết gọi điện thoại cho anh thì cô đã gọi cho Lôi Tử rồi. “Đã chặn hết rồi, chưa điện đến, nhưng mục đích của cô ta có lẽ là cái tên Rio kia, em vẫn chưa điều tra được cô ta và đám người đó rốt cuộc có quan hệ gì.” Đây mới chính là điều khiến Lôi Tử đau đầu. Nhà họ Diêm chọn bảo mẫu vô cùng cẩn thận, có thể trải qua được các vòng tuyển chọn để vào Diêm gia thì hồ sơ chắc chắn rất hoàn mĩ, vậy nên không dễ gì điều tra. “Cậu thử bắt đầu điều tra từ quản gia của Rio xem sao.” Nhớ lại khi xưa người phụ nữ kia cải trang thành lao công, ban đầu họ chỉ tưởng rằng đối phương mà một phụ nữ trung niên bị mua về, nhưng kết quả lại khiến người khác ngạc nhiên. Nếu đối phương đã giỏi ngụy trang như vậy thì những người liên quan đến cô ta có phải cũng như vậy không? Sắc mặt Diêm Quân Lệnh rất khó coi, Tiểu Sư Tử là mạng sống của Lâm Lam, là bối bối được ông bà nội anh cưng nựng, cái nhà này khó khăn lắm mới trở nên náo nhiệt kể từ khi có tiểu Sư Tử, nếu như đứa bé có chuyện gì thì sự đả kích mà cả nhà anh phải chịu dường như không có cách nào có thể ước lượng được. “Em lập tức điều tra.” Dứt lời Khương Lôi cúp điện thoại. Diêm Quân Lệnh ngay lập tức lại bấm số gọi cho Hàn Thiên Thành, “Tiểu Sư Tử bị bắt cóc, cậu đem theo người và cho người của tổ giám sát lập tức đến Diêm gia, phải nhanh lên.” “Cái gì? Được, em lập tức qua đó.” Hàn Thiên Thành vừa mới đến cục thì nhận được điện thoại của Diêm Quân Lệnh, còn chưa kịp trêu chọc chuyện tối qua thì đã nghe thấy tin này anh không dám chậm trễ phút nào. Đợi Diêm Quân Lệnh cúp điện thoại, cả xe rơi vào bầu không khí tĩnh lặng đáng sợ. Ngay cả Vượng Tài dường như cũng cảm giác được bầu không khí xung quanh đột nhiên thay đổi, chú nhóc ngoan ngoãn nằm ở trên ghế, không hề nhúc nhích. Lâm Lam ngẩn người trên ghế, một lúc lâu rồi mà cô vẫn chưa phản ứng lại được, nhưng nước mắt không kìm được mà tuôn ra, tiểu Sư Tử bị bắt cóc? Người bắt cóc là bảo mẫu? Tin tức này giống như một tia sét đánh ngang đầu Lâm Lam, khiến cô ngay cả chỗ bình tĩnh cũng không có. “Bà chủ đừng lo lắng, cậu chủ nhỏ phúc lớn nhất định sẽ không có chuyện gì đâu.” Chú Trương nhìn thấy dáng vẻ của Lâm Lam qua kính chiếu hậu vội vàng an ủi cô. Diêm Quân Lệnh từ ghế lái phụ quay người lại thì nhìn thấy bộ dạng của bánh bao nhỏ, anh vô cùng đau lòng, “Lâm Lam đừng khóc, tiểu Sư Tử sẽ không sao đâu.” Anh cũng sẽ không để con trai xảy ra chuyện gì. Lâm Lam cắn môi gật đầu, cô biết không ai mong muốn xảy ra chuyện này, lúc này cô nhất định phải khống chế cảm xúc của mình, không làm anh rối thêm. Nhưng trong lòng cô rất hoảng loạn, lúc này cô cũng ngộ ra cảm giác bất an tối qua do đâu. Chiếc xe nhanh chóng về đến Diêm gia, bầu không khí của cả nhà trở nên căng thẳng, so với lần Diêm Quân Lệnh và Lâm Lam mất tích trước đó còn trầm hơn mấy phần. Trước khi tìm thấy Tiểu Sư Tử, không ai dám đảm bảo rằng đứa bé có được an toàn hay không. Cái chính là đứa bé còn nhỏ như vậy. Tròng mắt bà nội đỏ hoe, bà tự trách mình. “Mọi người trước hết đừng hoảng loạn, Lôi Tử và Thiên Thành đang phái người đi tìm rồi, có tin tức sẽ báo ngay cho cả nhà.”: Trong lòng Diêm Quân Lệnh lo lắng không hề kém người nào, nhưng lúc này anh bắt buộc phải bình tĩnh hơn những người khác. “Tiểu Lam, bà xin lỗi cháu, đều tại bà không tốt.” Bà nội vừa đi tới đã vội nắm chặt tay Lâm Lam, hiển nhiên đã khóc rất lâu rồi. Tối qua Diêm Quân Lệnh và Lâm Lam đến vội vàng đi cũng vội vã. Đứa bé khóc lóc ầm ĩ, bảo mẫu nói gọi điện thoại cho bà chủ nhỏ để cô đợi chị ta, sau đó ôm đứa nhỏ qua đó, bà nội cũng không nghĩ gì nhiều liền đồng ý, nhưng sáng sớm Lâm Lam đã gọi điện đến nói muốn qua đây, quản gia sau khi nghe vậy liền nói với bà, lúc này bà mới ý thức được có gì đó không đúng. Sau đó bà mới bảo Như Tuyết liên lạc với bảo mẫu xem có chuyện gì nhưng người đã biến mất dạng. Nghe xong câu nói của bà nội, sắc mặt Lâm Lam trắng bợt, Diêm Quân Lệnh cũng không khá khẩm hơn, như vậy có nghĩa là tối qua tiểu Sư Tử đã bị bế đi rồi, đứa bé đã mất tính mười tiếng. “Tiểu Lam đều do bà không tốt...” “Bà nội, không phải lỗi tại bà.” có ai ngờ rằng người bảo mẫu thường ngày tận tâm tận lực chăm sóc đứa bé lại còn hiểu chuyện lại gây ra chuyện này. Nhưng vừa mới dứt lời, mắt Lâm Lam ngày càng đỏ hơn. Bà nội cật lực lắc đầu, kết quả là trước mắt trở nên tối sầm, bà ngất lịm đi. “Bà nội...” Lâm Lam vội vàng đỡ bà, sợ hãi hô lên khiến những người khác đều nhìn sang phía này. “Bà nó!” Ông nội nhìn thấy vợ mình ngất đi vội vàng xông đến, Diêm Quân Lệnh vội vã đỡ lấy ông, phía bên kia Lâm Lam và Diêm Như Tuyết nhanh chóng đỡ bà nội vào phòng. “Ông nội, cháu gọi Chấn Nhạc qua đây, ông đừng lo lắng.” “Ta... haizz!” Ông nội thở dài một cái rồi cũng đi vào phòng, bầu không khí của cả ngôi nhà ngày càng nặng nề hơn. Lúc này Hàn Thiên Thành đưa người đến, bắt đầu tiến hành giám sát thông tin trong cả ngôi nhà. Nhưng đến thời điểm hiện tại, bảo mẫu vẫn chưa gọi điện đến. Trước khi làm rõ được mục đích của đối phương, không ai dám đảm bảo sự an toàn của tiểu Sư Tử. Lâm Lam nhìn bà nội đang ngất xỉu mà vẫn nắm chặt lấy tay mình, bà đã ngất đi rồi, cô không thể mất kiểm soát vào lúc này, cho dù là trong lòng cô đang tự trách và dần sụp xuống, nhưng Lâm Lam vẫn cắn răng không để mình khóc. Lúc này Lôi Tử gọi điện thoại đến, hiện giờ vẫn chưa có tin tức là Trần Nguyệt đã rời khỏi Bắc Kinh, vậy nên có thể chị ta vẫn đang ở Bắc Kinh. Chỉ cần người vẫn ở Bắc Kinh thì vẫn có hi vọng.