Yến tiệc bắt đầu lúc tám giờ. Lúc Diêm Quân Lệnh nắm tay Lâm Lam bước vào, yến tiệc đều đã nhộn nhịp người. Bởi vì là tiệc kỷ niệm, nên mọi người ở đây hầu hết là nhân viên của các nhóm chương trình, còn có lãnh đạo của đài truyền hình, còn có các nhà tài trợ. Hoắc Quốc Bang nhìn vợ chồng Diêm Quân Lệnh tiến vào, chỉ bình thản nhìn, rồi cùng các lãnh đạo của chương trình nói chuyện phiếm. Lâm Lam mặc bộ váy màu xanh nhạt,kết hợp với thời tiết cuối tháng ba, ý xuân dạt dào, kéo theo Diêm Quân Lệnh là bộ suit màu đen, nam thanh nữ tú trời sinh một đôi. Không ít người tiến lên chúc mừng hai người, Tiêu Chấn Nhạc và Vân Bích đứng ở xa, lắc lắc vẫy chào hai người. “Chương trình mới chiếu hai tập, tổ chức này là chúc mừng hày là gì.” Diêm Quân Lệnh cùng Lâm Lam bước vào vừa đi vừa hỏi. “Vậy anh đi hỏi bác trai?” Lâm Lam mỉm cười nhìn Diêm Quân Lệnh. “Hỏi có tác dụng gì không?” Khuôn mặt vẫn còn chút lạnh lùng của Diêm Quân Lệnh, thỉnh thoảng nghiêng đầu thấp giọng nói với người phụ nữ bên cạnh mình. “Yên tâm, trong lòng em chỉ có anh.” Lâm Lam làm bộ dạng như đang phát thề. Diêm Quân Lệnh nhếch môi “Ừm, anh biết.” “Tự tin như vậy?” “Chính là vậy.” Hai người một em một anh thì thầm với nhau, người ngoài nhìn vào thật sự là ấm áp ngọt ngào hết cỡ. Tô Mộ Bạch bước lên trước chào hỏi, Lâm Lam cười ngọt ngào, không biết tại sao cô lại cảm giác như có mối quan hệ thân thiết nào đó với Tô Mộ Bạch, anh ấy không giống như tính cách ngang ngược của Diêm Quân Lệnh ngày đó, mà lại giống anh hàng xóm, cho dù làm chuyện chuyện gì cũng làm người khác có cảm giác ân cần chu đáo. “Diêm tổng cũng tới.” Chào hỏi Lâm Lam xong, Tô Mộ Bạch mới nhìn qua Diêm Quân Lệnh. Từ sau khi biết bọn họ ly hôn, cảm giác Tô Mộ Bạch nhìn Lâm Lam và Diêm Quân Lệnh không giống nữa, là một cảm giác âm thầm chờ đợi. Nhưng chờ đợi cái gì, Tô Mộ Bạch cũng không nói rõ được. “Ừm.” Không giống như Lâm Lam, Tộ Mộ Bạch hai người ngày trước từng có quan hệ hợp tác, bây giờ Tộ Mộ Bạch hủy hợp đồng, Như Tuyết bên kia đang tranh thủ cùng anh hợp tác quay phim truyền hình, nếu như mọi việc suôn sẻ Tộ Mộ Bạch rất nhanh sẽ có chỗ đứng của mình. Đây mà nói với Đỉnh Thành không phải chuyện tốt. Thiên trường như chiến trường, với tiếng tăm của Tô Mộ Bạch, lại cộng thêm tài lực của Hoắc Quốc Bang, Diêm Quân Lệnh tương lai cũng không dám lơ là bọn họ. Quan trọng nhất là, Diêm Quân Lệnh nhận được tin một số công ty đã thoái vốn, lần nữa đầu tư phim truyền hình do Tộ Mộ Bạch làm diễn viên chính. Vòng giải trí không có kẻ thù vĩnh viễn, cũng không có bạn bè mãi mãi. Đối với sự thờ ơ của Diêm Quân Lệnh, Tô Mộ Bạch dường như cũng đã quen thuộc. Rất tự nhiên chuyển chủ đề sang vấn đề khác, đơn giản nói mấy câu chuyên phiếm. Người dẫn chương trình mời những người chủ tịch lên sân khấu chúc mừng. Dưới làn pháo hoa, Lâm Lam vô thức đưa tay nắm lấy tay người đàn ông bên cạnh, Diêm Quân Lệnh nắm chặt tay Lâm Lam “Đừng sợ.” “Không sợ.” Lâm Lam thấp giọng trả lời, ngẩng đầu nhìn những mảnh giấy nhỏ đầy màu sắc trong không trung, đổ mồ hôi tay, Lâm Lam từ lúc ở Skakar về đến nay, đã rất lâu rồi không nghe thấy tiếng nổ, cô cho rằng không ai biết, không ngờ Diêm Quân Lệnh đã phát hiện từ sớm rồi. Trong tim ánh lên một tia sáng ngọt ngào, lúc người đàn ông nắm chặt tay cô, cô vô thức cảm nhận được sự ngọt ngào dịu dàng của anh. Bắn xong pháo hoa, người dẫn chương trình mời Hoắc Quốc Bang đại diện mọi người lên cắt bánh kem. Người đàn ông ngạo mạn đêm qua, lần nữa lại đứng bên cạnh Lâm Lam và Diêm Quân Lệnh, nhìn Lâm Lam bằng ánh mắt dịu dàng, nhưng đến lúc nhìn qua Diêm Quân Lệnh, như một loại ngôn ngữ sắc bén và một lời khiêu chiến mạnh mẽ. Diêm Quân Lệnh nắm chặt tay Lâm Lam, không quan tâm đến ánh mắt người đàn ông đã sống gần nửa đời người này nữa, đừng nói là ông ta, ngay cả Tộ Mộ Bạch cũng không bằng một góc của Diêm Quân Lệnh. Cắt xong bánh kem, Lâm Lam cho rằng bữa tiệc hôm nay cũng gần kết thúc rồi, không ngờ Hoắc Quốc Bang lại cầm micro thông báo cho mọi người một bất ngờ lớn. Helen đang ở đây. Nghe xong Lâm Lam ngay lập tức quay sang nhìn Diêm Quân Lệnh, dường như đang hỏi anh có biết không? Diêm Quân Lệnh lắc đầu, cau chặt mày, Helen làm sao cũng biết Hoắc Quốc Bang, còn lặn lội ngàn vạn cây số đến tham gia một bữa tiệc không tiếng tăm gì thế này? Lâm Lam tò mò, Helen đến Bắc Kinh mà không thông báo cho Diêm Quân Lệnh. Nghĩ đến những điều đã trải qua ở Saya, lại có video mình nhận được, Lâm Lam cau chặt mày. Đối với công chúa Saya này, không, bây giờ phải là nữ hoàng Saya, ấn tượng về cô của Lâm Lam cũng thay đổi rồi, đã không còn là hình tượng hình lúc đầu nữa. Tiếng vỗ tay vang lên, Helen so với lần trước ở Bắc Kinh còn cao quý duyên dáng hơn nhiều, toàn bộ thân thể như đang phát ra hơi thở của nữ hoàng thực sự. Nếu như đổi lại là một dịp khác, Lâm Lam có thể sẽ đánh giá cao Helen như lúc này, nhưng cô lại xuất hiện trong bữa tiệc này, Lâm Lam cảm thấy vô cùng khó chịu. Trực giác nói với cô, Helen xuất hiện ở đây không hề đơn giản chút nào. Còn có Hoắc Quốc Bang mời Helen đến đây làm gì? Lâm Lam và Diêm Quân Lệnh đang suy nghĩ, Hoắc Quốc Bang vẫn luôn theo dõi phản ứng của hai người, nhìn thấy lông mày chau lại của Lâm Lam, ông biết Lâm Lam cũng không thể nào lừa dối chính mình rồi. Một lúc sau, Lâm Lam cúi đầu bước đến bàn ăn, bắt đầu ăn một chút điểm tâm nhẹ, Diêm Quân Lệnh không lúc nào không nhìn qua bên này, lông này cũng đã giãn ra, hoàn toàn không có vướng mắc như lúc nào. Hoắc Quốc Bang nhịn không được giậm chân, cái nha đầu là độ lương hay là không có tim, tình địch đều tới rồi, cô còn tâm trí ăn uống? “Ông chủ, ngài đừng kích động, có thể... có thể tiểu thư thật sự là người độ lượng...” Hoàng Bí Thư nhìn thấy ông chủ bộ dạng như vậy, suýt nữa thì giậm cả chân, nhanh chóng xoa chịu. “Tôi nhìn không thấy cô ấy độ lượng, mà là thiếu não, đã biết làm gì chưa?” Hoắc Quốc Bang thở hổn hển thấp giọng nói một câu. Hoàng Bí Thư nhanh chóng đi xử lý, nhưng vẫn có chút lo lắng, ông chủ như này có phải quá đáng rồi không, vốn dĩ không có quan hệ tình thân nào với Lâm Lam, nếu như nhúng tay vào chuyện tình cảm của cô, nếu điều ngược lại xảy ra thì phải làm sao? Mặc dù trong lòng rất lo lắng, nhưng Hoàng Bí Thư biết, bây giờ mình có phản đối ông chủ cũng là vô ích. Ở vị trí cao như vậy, Hoắc Quốc Bang đã quen làm thế nào để kiếm soát mọi thứ trong lòng bàn tay, năm đó sinh Lâm Lam ra là chuyện ông không thể nào kiểm soát, cũng không phải do Lâm Lam lựa chọn. Hoàng Bí Thư thở dài một hơi, phân phó thủ hạ đi xử lý. Năm phút sau, điện thoại Lâm Lam reng lên, rút điện thoại từ túi ra, trong lòng đang nghĩ lúc này ai gửi tin nhắn cho cô? Không ngờ rằng lúc mở khóa ra là một dãy số quen thuộc, sắc mặt tối sầm lại, bên trong là ảnh chụp của Diêm Quân Lệnh và Helen, mặc dù cách một lớp màn hình nhưng có thể nhìn thấy hai người thân mật như thế nào. Mà bên dưới là một câu “Tình địch quá mạnh, cô cam tâm đầu hàng sao?” Sắc mặt Lâm Lam biến đổi, lập tức gửi đi là ai, nhưng rất tiếc tin nhắn lại lần nữa như chìm xuống biển sâu. Bất giác ngẩng đầu, nhìn thấy Helen và Diêm Quân Lệnh đang nói chuyện gì đấy, dường như rất ăn đầu ý hợp, đầu của Helen gần như sắp dán thẳng vào mặt người đàn ông. Mặc dù biết có người cố ý khiêu chiến, cũng biết người trong video không phải là Diêm Quân Lệnh, nhưng bức ảnh vừa nãy cô nhìn chắc chắn không phải là giả. Vốn dĩ Helen đến làm tâm trạng của Lâm Lam không tốt, bây giờ lại càng không ổn hơn. May là Lâm Lam vẫn giữ được lý trí, cái video kia không phải là người thân thiết, khẳng định rất khó phân biệt đến cùng ai là Benson thật ai là Diêm Quân Lệnh. Nếu như là Helen làm, cô ta cũng không thực sự phải làm, người bình thường không biết chuyện của cô và Diêm Quân Lệnh, nhưng cô ta tự mình hiểu rõ, cô bây giờ lại là nữ hoàng của Saya, hình ảnh của một mình cá nhân cô rất có thể ảnh hưởng đến danh dự một quốc gia. Vậy đến cùng là ai, làm mọi thứ để kích động mối quan hệ giữa cô và Diêm Quân Lệnh? Ánh mắt của cô vô thức nhìn Hoắc Quốc Bang cũng đang đứng ở xa nhìn cô. Lẽ nào là ông ta?