Lâm Lam nghe xong sắc mặt cũng trở nên nghiêm trọng hơn: “Không còn cách nào khác sao?” “Đương nhiên là có cách rồi, chỉ là sẽ mất chút thời gian.” Diêm Quân Lệnh nói rồi vươn tay ra kéo Lâm Lam ôm vào lòng: “Đừng lo, anh sẽ tự giải quyết hết.” “Vâng.” Về điểm này Lâm Lam vẫn rất tin tưởng. “Tìm anh có chuyện gì vậy?” Bàn bạc công việc xong, Diêm Quân Lệnh sát lại gần hỏi cô gái nhỏ bên cạnh, nếu không có việc cô ấy sẽ không tới phòng sách này. “Hoắc Quốc Bang muốn chúng ta tham gia buổi tiệc chúc mừng thành công của ban tổ chức chương trình.” Lâm Lam nhún vai. “Ông ta sao?” Diêm Quân Lệnh nhíu mày. “Đúng vậy, em cũng không ngờ là bên đầu tư tổ chức chương trình lớn nhất lại là ông ta.” Lâm Lam chán nản. Diêm Quân Lệnh gật đầu: “Chuyện này cũng không phải không ngờ tới.” “Ông ta có đúng là cậu của Mộ Bạch không?” Gần đây Lâm Lam cũng mới biết được chuyện này. “Gọi vẫn thân mật quá nhỉ.” Nghe thấy Lâm Lam gọi tên Tô Mộ Bạch thân thiết như vậy, người nào đó đã ghen rồi. Lâm Lam cười: “Vậy mà anh cũng ghen được sao?” “Không được sao?” Diêm Quân Lệnh hỏi lại. Lâm Lam lắc đầu: “Được ạ, chủ tịch Diêm của em.” “Hừm, hai cậu cháu này nhìn em chằm chằm như hổ đói vậy, thật đúng là không coi anh ra gì cả, nhưng con mắt nhìn người của hai cậu cháu họ cũng không tệ đấy chứ.” Lúc mà Diêm Quân Lệnh nói ra những lời này, vẫn không quên khen bánh bao của nhà mình. “Con mắt nhìn người của anh cũng được đấy chứ.” Lâm Lam tiện thể bổ sung thêm. Diêm Quân Lệnh đắc ý: “Điều đó thì không phải nghi ngờ nữa rồi.” “Đúng là không khen được mà.” Nhìn dáng vẻ đắc ý của anh, Lâm Lam lắc đầu nguầy nguậy: “Vậy anh có đi không?” “Đi chứ, sao lại không, ông ta có thể biến tiệc rượu thành buổi tiệc mừng thành công, lại đặc biệt chào đón em như vậy, sao lại không đi? Nhưng thật ra anh rất muốn biết ông bác này, có thể dựng ra được chuyện gì.” Diêm Quân Lệnh rất tò mò xem Hoắc Quốc Bang chuẩn bị đối phó mình như thế nào. Còn nữa trực giác của một người đàn ông nói cho anh biết, lần này công ty gặp rắc rối, có lẽ cũng liên quan đến người này. “Ông bác? Ha ha ha, câu này của anh nếu mà bị chủ tịch Hoắc nghe được chắc chắn sẽ tức xù lông lên đây.” Lâm Lam nắm được trọng điểm, cười tức hết cả hai bên sườn. “Sao thế? Chẳng lẽ tuổi của ông ta không nên được chúng ta xưng một câu bác trai sao?” Diêm Quân Lệnh nhướng mày. “Được, đương nhiên là được rồi, ha ha ha.” Lâm Lam gật đầu lia lịa, sau này Hoắc Quốc Bang mà còn dám trêu ghẹo cô nữa, cô sợ chỉ cần nghĩ tới câu “bác trai” nhất định có kịch hay đây. Mà chẳng phải Đỗ Tịch cũng gọi ông ta là bố nuôi sao? Vậy gọi Hoắc Quốc Bang một tiếng “bác trai” cũng hợp tình hợp lý đấy chứ. “Được rồi đừng có cười nữa, em đi chơi với Tiểu Sư Tử đi, buổi chiều chúng ta sẽ đến đó.” Diêm Quân Lệnh xoa đầu Lâm Lam, âu yếm nói. Lâm Lam mím môi: “Chuyện đó... em còn có chuyện muốn hỏi anh?” “Có chuyện gì mà phải ấp a ấp úng như vậy?” Diêm Quân Lệnh nghe được giọng điệu của cô gái nhỏ, liền nhịn không được nhíu mày. “Cũng... Không có chuyện gì... là...” “Được rồi nói đi.” Diêm Quân Lệnh không thích bánh bao nhỏ ấp a ấp úng trước mặt mình. “Em muốn hỏi anh một chút, chuyện ly hôn của chúng ta trước đây, anh định làm như thế nào?” Nghe thấy giọng điệu khó chịu của anh, Lâm Lam vội vàng nói một hơi cho xong, sau đó cúi đầu xuống, hận không thể chui vào gầm bàn máy tính. “Ờ, chuyện của em là như vậy à.” Diêm Quân Lệnh suy tư trả lời, sau đó duỗi dài cánh tay, từ trong ngăn kéo của bàn máy tính lấy ra một quyển sổ màu xanh: “Ừm, cho em đấy.” “Anh... Anh...” Về chuyện ly hôn này, trong lòng Lâm Lam vẫn hy vọng, cho rằng chỉ là ký thỏa thuận thôi không có chứng nhận ly hôn, họ vẫn còn có thể thương lượng, không ngờ là tên khốn này đã đổi quyển sổ màu đỏ thành quyển màu xanh và vẫn luôn giấu ở trong nhà. “Anh cái gì? Chẳng lẽ không phải em yêu cầu rõ ràng vậy sao?” Diêm Quân Lệnh tỏ vẻ vô tội hỏi. “Anh... đồ xấu xa!” Lâm Lam nói rồi giẫm lên chân Diêm Quân Lệnh, thừa lúc anh bị đau, tức giận chạy ra khỏi phòng sách. Diêm Quân Lệnh ôm chân, muốn ngăn cô lại, nói cho cô biết đây là quyển sổ giả, nhưng bánh bao nhỏ ra tay quá tàn nhẫn, chạy quá nhanh, tuyệt nhiên không cho anh cơ hội đuổi theo. “Cô nhóc này!” Diêm Quân Lệnh thở dài, nhìn sổ chứng nhận ly hôn màu xanh, Tiểu Lý Tử làm mấy việc này quả là quá thành thục, chứng nhận giả mà có thể giống thật đến như vậy. Lâm Lam bực bội chạy ra khỏi phòng sách, đúng lúc gặp được chị Nguyệt đang bế Tiểu Sư Tử lên tầng, vẻ mặt ngưng đọng, tâm trạng rất nhanh đã bình ổn trở lại: “Tiểu Sư Tử ngủ rồi ạ?” “Đúng vậy, sắp 12 giờ rồi.” Chị Nguyệt nhìn Lâm Lam trả lời. Trong lòng lại nghĩ thầm: Xem ra cuộc sống giàu có cũng chẳng được như ý, chủ tịch Diêm này đối vợ cũng không được tốt như người ta đồn. Chị Nguyệt tới biệt thự Đỉnh Thành một thời gian, biết giữa hai người có mâu thuẫn, nhìn dáng vẻ vừa nãy của Lâm Lam là hiểu họ vừa cãi nhau xong. “Chị đi nghỉ ngơi đi, em ngủ cùng Tiểu Sư Tử một lát.” Lâm Lam không để ý tới phản ứng của chị Nguyệt, rất tự nhiên bế con về phòng. Có lẽ là ngửi được hương sữa trên người Lâm Lam, đứa trẻ cứ dính lấy ngực cô. Lâm Lam chẳng biết làm sao: “Nhóc con này ngủ cũng không yên?” Tiểu Sư Tử trong vòng tay Lâm Lam lại cọ sát vào lòng cô, khiến cô không nhịn được cười hiền, về chuyện ly hôn, Lâm Lam cũng bình tĩnh trở lại. Giữa họ đã xảy ra bao nhiêu chuyện, hôm nay cũng có thể xem xét một cách kỹ càng, không còn giống như lúc trước mơ hồ kết hôn rồi lại ly hôn nữa. Cô phải thử thách Diêm Quân Lệnh, để người đàn ông xấu xa kia biết rằng bản thân không phải không thể sống thiếu anh. Lâm Lam vừa cho con bú, vừa kiêu ngạo nghĩ. Còn Diêm Quân Lệnh đang trong phòng sách, suy nghĩ một lúc, rốt cuộc không theo cô ra ngoài. Bánh bao nhỏ đã hiểu lầm anh, tạm thời chưa nói sự thật với cô, muốn cô nhận ra lỗi sai, để biết cách ứng xử, sau đó mới nói cho cô biết. Diêm Quân Lệnh đỡ bàn chân đau nhói, tự hào nghĩ. ... 6 giờ ăn xong bữa tối, Diêm Quân Lệnh lái xe đưa Lâm Lam tới văn phòng ở chung cư. Trình Phi đã đợi ở đó từ lâu. Coco và Tăng Tuyết cũng ở đây, người thường lưu lại ở đây là Dương Nguyệt, cô ấy là người phụ trách việc truyền thông và quảng cáo cho Lâm Lam, từ trước đến nay làm việc đều rất tốt. Sau khi tạo hình xong, Trình Phi không nhịn được khen ngợi: “Sinh con xong vóc dáng không những không bị biến đổi mà da dẻ càng ngày càng đẹp, quả nhiên là sự khác biệt của tình yêu." "Nếu như cô ngưỡng mộ như vậy thì mau tìm một người đi." Gần đây Dương Nguyệt đi theo Trình Phi nên đã trở nên khá thân thiết, nghe được câu nói này nhịn không được trêu chọc một câu. "Đừng nói tôi, cô cũng nên tự mình tranh thủ." Trình Phi phản bác. Dương Nguyệt mỉm cười, chụp vài kiểu ảnh cho Lâm Lam, báo cáo những tin tức trên mạng gần đây nhất: “Tôi thấy các chương trình đều quan tâm tới tình yêu của cô và chủ tịch Diêm, cô xem chúng ta có cần thêm lửa không?" “Không cần.” Lâm Lam không hề suy nghĩ liền trả lời. Bầu không khí của cả phòng làm việc có chút kỳ lạ, mọi người đều muốn xem Diêm Quân Lệnh mặc Âu phục, vẻ đẹp khiến cho bao chị em hít thở không thông. “Nghe lời Lâm Lam, bảo phía tổ tiết mục một vừa hai phải thôi, đừng có làm càn.” Diêm Quân Lệnh dường như nghe ra giọng của cô không được dễ chịu, trả lời một cách cẩn thận. Những người khác cũng gật đầu, hóa ra đây là chuyện mà Tiểu Lam lo lắng. Lâm Lam nhìn vào mắt anh, khẽ “Hừ” một tiếng. Lúc này mọi người có thể chắc chắn: Lâm Lam cãi nhau với Đại Boss rồi. Nhưng đây cũng không phải lần đầu hai người như vậy, mọi người không những không cảm thấy có gì đó sai trái mà còn cho rằng đó là biểu hiện đa dạng của tình yêu. Lâm Lam dở khóc dở cười khi thấy vậy. Cô thật sự đang rất tức giận có được hay không?