“Lâm Lam, đừng khóc.” Diêm Quân Lệnh nghĩ nhiều năm như vậy, bánh bao khóc nhè sớm đã sửa tật thích khóc rồi, hôm nay phát hiện ra bản lĩnh muốn khóc là có thể rơi nước mắt này, lại còn vận dụng điêu luyện từ nhỏ tới giờ. “Anh nói dối...” gương mặt Lâm Lam đầy nước mắt, mở mail đưa cho Diêm Quân Lệnh. “Anh tự xem đi!” Diêm Quân Lệnh cau mày nhận lấy chiếc điện thoại, mở ra xem, sắc mắt sa sầm có thể nặn ra nước được, một hồi lâu vẫn không trả lời. Lâm Lam vẫn đang đợi người đàn ông giải thích, thì phát hiện Diêm Quân Lệnh đang xem, liền nổi giận lấy tay quệt nước mắt rồi lấy lại điện thoại, định bỏ đi, lại bị Diêm Quân Lệnh giữ lại, “Em khẳng định anh ta là anh?” “Em...” Lâm Lam không biết nên nói gì, người thì bị ôm cặt vào lòng, nghẹn ngào khó chịu, muốn giãy gụa, nhưng Diêm Quân Lệnh rất khỏe, Lâm Lam vốn dĩ không giãy thoát được. Diêm Quân Lệnh ôm chặt cô gái vào lòng, anh vô cùng tức giận, nhưng thương nhiều hơn là giận, thương cô gái ngốc nghếch này. Thời gian cô giấu video này, e là ngày ngày đều nuôi quyết tâm rời xa anh. Ai cũng nói người đau khổ là người bị chia tay, nhưng lại không biết người hạ quyết tâm kia đang ngày ngày chịu sự phân li đau khổ thay cho đối phương, đau khổ biết nhường nào. “Anh bỏ em ra...” bị ôm chặt cứng trong lòng, Lâm Lam điên cuồng giãy giụa, cổ họng cũng có chút nghẹn lại, cuối cùng đành đầu hàng cánh tay của người đàn ông, “Diêm Quân Lệnh, em rất mệt, anh buông em ra có được không”. “Không được.” Diêm Quân Lệnh nói xong, liền bế Lâm Lam lên rồi quay lại ngồi vào xích đu. Lâm Lam không hiểu người đàn ông rốt cuộc muốn làm gì, nhưng đã từ bỏ sự chống đối, ầu bị ôm dựa vào ngực anh, toàn thân mệt mỏi dựa vào vai Diêm Quân Lệnh, một câu cũng không nói. “Nhận được video bao lâu rồi?” Diêm Quân Lệnh cúi đầu nhìn Lâm Lam ở trong lòng rồi hỏi. Lâm Lam lại nghiêng đầu né tránh ánh nhìn của người đàn ông, không trả lời. Diêm Quân Lệnh tiếp tục hỏi, “vậy em đã xem hết video rồi?” Trong đôi mắt của cô gái đang bị ôm siết có chút hờn giận, nhưng lại ép bản thân không thèm để ý đối phương, trong lòng nhẫn nhịn, anh ta nghĩ mình là cái gì, ha ha ha. Cũng chỉ có anh ta mới có thể tự xem hết phim tình cảm của chính mình. “Không xem hết mà khẳng định là anh sao?” Diêm Quân Lệnh vốn không mong Lâm Lam trả lời, mà tiếp tục hỏi. laamLam môi mím chặt, cô cũng không phải là chưa từng hoài nghi, nhưng người trong video đó, giống hệt Diêm Quân Lệnh lúc ở Saya. Trên đời này làm sao lại có sự trùng hợp đến vậy? Huống hồ lần trước cô đi Saya cũng đã chứng minh, tất cả sự trùng hợp cũng từ người mà ra. “Không thể xác định 100% người trong video là anh đã đòi li hôn, bánh bao ngốc, em thấy như vậy có hợp lý không? Hay là trong mắt em, anh lại tồi tệ như thế?” giọng Diêm Quân Lệnh lạnh lùng đầy sự nghi vấn. Lâm Lam cứng người lại, quay đầu nhìn người đàn ông, bắt gặp đôi mắt sâu mênh mông như hồ nước đó, miệng mấp máy nhưng lại không nói được lời nào. “Không nói chuyện sao?” Diêm Quân Lệnh bấu chặt cằm của Lâm Lam, ép cô mặt đối mặt với anh,. “Em không có gì để nói cả.” Lời của Diêm Quân Lệnh khiến Lâm Lam bắt đầu do dự, thầm suy nghĩ vấn đề ở chỗ nào, nhưng đối diện với thái độ có chút gượng ép của người đàn ông lại không biết nên nói gì. “Nếu đã không có gì để nói, vậy chi bằng chúng mình cùng nhau xem hết video nhé.” Giọng Diêm Quân Lệnh trở lên ôn hòa, nhìn cô gái nhỏ sắc mặt đang tái nhợt mà nói. Anh cũng không muốn quá gượng ép cô gái ngốc nghếch này. Lúc trước còn cảm thấy cô mau mồm mau miệng, lúc này đúng thật có cảm giác cô sinh con xong ngu mất 3 năm rồi. Lâm Lam lại mở to mắt ngĩ là mình nghe nhầm, cùng xem hết? Anh ta điên rồi sao!, “Em không bị điên.” Dường như biết trong lòng Lâm Lam đang nghĩ gì, Diêm Quân Lệnh trả lời một câu, rồi mở video lại từ đầu, Lâm Lam cố tình nhắm mắt lại, nhưng bị người đàn ông đáng ghét ép phải xem. Trong video nửa khuôn mặt quen thuộc ấy khiến Lâm Lam lại lần nữa cảm thấy đau đớn, dường như bị ai đó nhẫn tâm đâm nhát dao xuyên ngực máu me đầm đìa nhưng vẫn gắng nói không sao vậy. Cô không là chưa từng nghĩ sẽ xem hết video, nhưng mỗi lần mở ra tim lại đau như cắt, cũng không phải là không có ý nghĩ đi tìm chứng cứ, nhưng Trình Học Trưởng nói với cô, video không có dấu hiệu bị cắt ghép. Những kết quả này khiến tâm trạng Lâm Lam rơi vào vực thẳm không cách nào tự mình thoát ra. “Diêm Quân Lệnh anh bỏ em ra... anh là đồ biến thái!” đang lúc người đàn ông trong video không mảnh vải che thân quấn chặt lấy Helen, Lâm Lam không kiềm chế được, liền ngẩng đầu cắn mạnh vào vai người đàn ông, ý muốn Diêm Quân Lệnh buông cô ra. Nhưng người đàn ông chỉ hơi nhíu mày, tiếp tục ấn đầu cô quay lại, “Xem kỹ hơn đi, xem có pahir là anh không.” “Anh...” Lâm Lam muốn nghi ngờ Diêm Quân Lệnh là cố ý ép cô, sắp phát ra câu chửi tục thì người đàn ông trong video cuối cùng cũng lộ cả khuôn mặt ra. Tóc vàng, ngũ quan ngay ngắn, giống hệt Diêm Quân Lệnh lúc là Benson. Nhưng nhìn kỹ lại thì sẽ phát hiện, hai người vẫn là có điểm không giống nhau. Người đàn ông đó hiện lên càng rõ nét hơn, cơ thể cũng rất đẹp, nhưng không có rắn chắc bằng người đàn ông nhà cô, có chút thư sinh hơn, đâu có giống vẻ uy nghiêm của Diêm Quân Lệnh. Cùng một khuôn mặt nhưng khí chất hoàn toàn khác nhau. Người đàn ông này không phải là Diêm Quân Lệnh, mà là Benson thật! Tuy Lâm Lam chưa gặp qua Benson thật, nhưng nhìn người trong video trực giác mách bảo cô đó chính là Benson, người thừa kế của gia tộc Maktoum. “A... Benson!” đúng lúc Lâm Lam nhận ra người đàn ông này không phải Diêm Quân Lệnh, thì Helen trong video đột nhiên rên khẽ, kèm theo là sự thoải mái sau khi được thỏa mãn. Lâm Lam mặt ửng hồng, “Anh mau tắt đi!” “Đã nhìn rõ chưa?” Diêm Quân Lệnh vừa nói vừa âu yếm nhìn cô gái anh ôm trong lòng. Lâm Lam cắn chặt răng không nói câu nào. “Không muốn nhận sai sao?” Diêm Quân Lệnh nhào người lên trước hỏi. “Em thì sai cái gì nhận cái gì chứ?” Lâm Lam giương cổ lên, lúc này làm sao có thể cúi đầu nhận sai chứ, vậy có nghĩa là những ngày tháng qua là cô giận dỗi vô cớ sao. Huống chi lúc đầu là cô đòi li hôn, anh đồng ý luôn đó sao? Lâm Lam nghĩ lại càng thấy tủi thân hơn, bây giờ hiểu lầm đã được giải quyết, nhưng tờ giấy li hôn thì vẫn nằm đó, bọn họ li hôn vẫn là sự thật, trong lòng buồn rầu tới mức khó chịu, sớm biết vậy cô sẽ cố gắng xem hết video. Nhưng lúc đó ai mà biết được? Lúc đó chỉ cảm thấy đau khổ muốn chết mà thôi. “Em nói xem nào? Đồ ngốc.” Diêm Quân Lệnh nhìn cô gái nhỏ trong lòng vừa yêu vừa hận. Vành tai Lâm Lam mỗi lúc một đỏ, trước đây chỉ có đau lòng, bây giờ mới ngạc nhiên thấy nội dung trong video vẫn thật kịch tính, đặc biệt là Helen đường đường là công chúa một nước lại phóng đãng như vậy, biểu cảm cúi đầu xuống phục vụ Benson vô cùng lả lơi, không có một chút đoan trang trước đây. Nuốt nước miếng cái ực, gò má của Lâm Lam cũng bắt đầu nóng ran, “Em buồn ngủ rồi, đi nghỉ trước đây. “Muốn trốn sao?làm gì dễ dàng như vậy/” Diêm Quân Lệnh ôm chặt bờ eo mảnh mai của cô gái nhỏ, nhìn vẻ ngang ngược. “Anh muốn làm gì hả?” Lâm Lam hoảng sợ. “Em thử nói xem?” Diêm Quân Lệnh chu môi. Lâm Lam mím môi, “Không biết.” Nhìn khuôn mặt ửng hồng của cô gái nhỏ, còn cả vẻ mím môi thẹn thùng đó, lông mi xao động giống như đang ve vuốt trái tim anh, ve vuốt những nỗi buồn của Diêm Quân Lệnh tan biến, cổ họng như nghẹn lại, ghé vào bên tai Lâm Lam thổi một luồng hơi ấm nóng, lời lẽ đê mê, “Đền bù cho anh.” “Đền bù? Um...”