Lời của Hoắc Quốc Bang, làm ánh mắt mọi người ở đây đều chĩa thẳng vào Diêm Quân Lệnh, vừa hoài nghi vừa khó hiểu. Diêm Quân Lệnh ngớ người “Không ngờ Hoắc tổng không chỉ giỏi việc trong công ty, mà còn biết cả những chuyện bát quát ngoài đời.” “Là tôi mạo phạm rồi.” Hoắc Quốc Bang là người biết điều, cũng biết lúc nào phải chấm dứt chủ đề. Tuy nhiên những người ở đây đều rất nghi ngờ, đặc biệt là đạo diễn của chương trình, cực kỳ mẫn cảm nghĩ tới một chuyện, chương trình này tình yêu và hôn nhân của minh tinh, trước khi tham gia đều phải ký kết thỏa thuận đang độc thân. Trước khi ghi hình, mọi người đều điên dại nói Lâm Lam sẽ tham gia, không hề nghi ngờ vì cô độc thân, mà nguyên nhân lớn nhất mọi người đều cho rằng Lâm Lam đang để tang chồng, chỉ mắng cô bạc tình bạc nghĩa. Nhưng khi mọi người nhìn thấy Diêm Quân Lệnh là nam khách mời của Lâm Lam, mặt bị vả bôm bốp, bỗng nhiên tỉnh ngộ hai người bọn họ là vợ chồng a. Nhưng mọi người đều quên, thậm chí cả nhân viên cảu chương trình cũng quên, chương trình này là dùng để tạo sân chơi cho nam nữ độc thân. Lâm Lam và Diêm Quân Lệnh nếu như đang trong tình trạng hôn nhân, vậy thì không tuân thủ quy tắc rồi. Nếu như để tuân thủ quy tắc chương trình, hai người nhất định phải ly hôn. Diêm Quân Lệnh và Lâm Lam vì tham gia show tình yêu đích thực mà giả vờ ly hôn? Đây cũng không phải không có khả năng. Nữ đạo diễn nhìn Lâm Lam, phát hiện ánh mắt của đối phương có chút dị thường, phảng phất chút đau đớn. Dựa vào nhạy cảm nghề nghiệp và giác quan của phụ nữ, cô đột nhiên hiểu ra, Hoắc Quốc Bang đây là không phải thuận tiện nói ra, lại càng không phải tin đồn. Mà Lâm Lam và Diêm Quân Lệnh thật sự đã ly hôn. Đây quả là một tin tức rúng động đất trời. Nữ đạo diễn mặc dù phát hiện ra tin tức lớn như vậy nhưng cô không phải là phóng viên, cũng không có hứng thú dùng đời tư của người khác kiếm tiền, ngược lại cảm thấy nếu như hai người thật sự yêu nhau, có lẽ người phía sau quay chương trình là cô sẽ tạo cơ hội hai người tiến gần nhau hơn. Vừa nghĩ như vậy, nữ đạo diễn đột nhiên cười hihi với Lâm Lam, cười đến nỗi cả người Lâm Lam đều sởn gai ốc, cô ấy không sao chứ? “Dù sao Hoắc tổng cũng biết mạo phạm rồi, vậy mời tự trọng.” Lời nói của Diêm Quân Lệnh đã có chút nặng nề. Sắc mặt Hoắc Quốc Bang vẫn bình tĩnh như thường, dường như hoàn toàn không cảm giác gì, nhìn nữ đạo diễn đang cười ngốc nghếch, cuối cùng lại rơi trên người Lâm Lam “Lâm tiểu thư cũng cho rằng như vậy sao?” “Ngược lại không phải, tuổi của ngài cũng ngang tuổi ba tôi, ba tôi cũng vì lo lắng tôi tham gia giới người mẫu mà quan tâm tới đủ chuyện bát quái của giới giải trí, nghĩ tới ngài cũng là vì Đỗ Tịch tiểu thư, quan tâm nhiều hơn về khía cạnh này là điều nên làm.” Lâm Lam không sắc bén như Diêm Quân Lệnh, nhưng ý trên mặt chữ cũng không hề làm Hoắc Quốc Bang dễ chịu. Một câu tuổi của ngài cũng ngang tuổi ba tôi cùng cũng là vì Đỗ Tịch tiểu thư, làm mọi người đều sâu ý thăm dò nhìn Hoắc Quốc Bang và Đỗ Tịch, mọi người hiểu rõ Lâm Lam và ba cô thực sự là mối quan hệ cha con gái, nhưng không cho rằng hai vị này cũng vậy. Cha nuôi và con gái, cũng quá mập mờ đi. Hoắc Quốc Bang không ngờ tới, miệng nha đầu cũng rất được việc, còn biết chọn chỗ sắc bén nhất để đâm vào. Nhưng tính cách này, ông rất thích. Làm con gái của Hoắc Quốc Bang, làm sao có thể yếu đuối mong manh được. Hoắc Quốc Bang còn thực sự rất thích bộ dạng Lâm Lam châm biếm người khác nhưng lại ra vẻ vô cùng chân thành giải thích, vô cùng dễ thương. Hoắc Quốc Bang nhìn như vậy, càng làm ông cảm thấy Lâm Lam giống khí phách của mình năm đó giả lợn ăn thịt hổ, lại nhìn Diêm Quân Lệnh cảm thấy người đàn ông đang lo lắng, không điễm tĩnh chút nào, không thể nào so sánh với Lâm Lam. Cái người này, trước khi chưa nhận định Lâm Lam có phải là con ruột hay không, đã bắt đầu ghét bỏ chàng rể rồi. “Mọi người ăn cơm nào.” Lâm Lam nghĩ rằng mình đã nói xong, vị đại thúc phong lưu hai mươi năm làm sao có thể nói lại cô, nhưng không ngờ đối phương lại nhìn chằm chằm cô như vậy, ánh mắt còn mang theo một tia vui mừng một tia mê mẩn si dại, làm Lâm Lam đột nhiên sởn gai ốc, nhanh chóng gọi phục vụ mang đồ ăn lên. Sắc mặt Đỗ Tịch rất khó coi “Ba nuôi, đây là những món ba thích nhất.” Hoắc Quốc Bang thu lại ánh nhìn, bắt đầu dùng bữa. Tâm trạng Đỗ Tịch lúc này mới tốt lên một chút nhưng vẫn không cam tâm, cô không hiểu được Hoắc Quốc Bang là ý đồ với Lâm Lam, lại không thể hỏi, không có tư cách, chỉ có thể âm thầm chịu đựng. Trong lòng rất rõ ràng, cô nhất định phải áp chế lại sự huênh hoang của Lâm Lam, nếu không đừng nói gả cho Hoắc Quốc Bnag, sợ ngay cả thân phận con gái nuôi cũng không thể nắm chắc được. Vòng người mẫu cạnh tranh rất mạnh, thái độ của Hoắc Quốc Bang nhìn Lâm Lam làm cô cảm thấy nguy hiểm càng mãnh liệt hơn. Lại nhìn Lâm Lam, suy nghĩ của Đỗ Tịch cũng đã thay đổi rồi. Ngược lại Coco và Tăng Tuyết hoàn toàn không để tâm nhiều đến mấy lời Hoắc Quốc Bang, dù sao tình cảm sâu đậm của Diêm Quân Lệnh và Lâm Lam, người khác có thể không hiểu rõ, nhưng bọn cô là người rõ ràng nhất. Ly hôn? Làm sao có thể! Mỗi người một suy nghĩ cùng nhau ăn xong bữa hải sản này, đã mười giờ rồi. Hoắc Quốc Bang đứng dậy đưa cho Lâm Lam tấm danh thiếp vàng “Hôm nay cùng Lâm tiểu thư nói chuyện cảm giác vô cùng tâm đầu ý hợp, nếu như Lâm tiểu thư đồng ý, có thể liên lạc với tôi nhiều hơn, tôi thích những cô gái đơn thuần như cô.” “A a, Hoắc tổng khách khí rồi.” Lâm Lam thực tế không cảm thấy mình và Hoắc Quốc Bang nói chuyện tâm đầu ý hợp, càng không cảm thấy bản thân mình đơn thuần. Cái loại đàn ông trắng trơn tán tỉnh vợ của người khác như này, cũng không phải loại điên cuồng ngang ngược bình thường. Sắc mặt của Diêm Quân Lệnh và Đỗ Tịch vô cùng khó coi, chưa bao giờ nhìn qua cái người trắng trợn mặt dày như này, thẳng tay cướp lấy danh thiếp trong tay Lâm Lam “Không cần nữa, Lâm Lam nhà tôi có ba ruột, đối với ba nuôi không có cảm hứng.” “Ồ, tôi nghe nói Diêm tổng làm việc vô cùng thận trọng, nhưng hôm nay chắc tôi phải thay đổi cách nhìn khác về ngài.” Hoắc Quốc Bang nhìn thẳng vào Diêm Quân Lệnh. Diêm Quân Lệnh cười lạnh “Tôi lại luôn nghe nói Hoắc tổng phong lưu đa tình, hai mươi năm không đổi, hôm nay vừa gặp đã biết quả nhiên là thật.” “Haha.” Hoắc Quốc Bang cười nhẹ, cái tiểu tư này rất bạo gan. “Vậy chào Hoắc tổng, hẹn không gặp lại.” Nói xong Diêm Quân Lệnh bước lên trước, lần nữa đặt lại tấm thiếp vào túi áo của Hoăc Quốc Bang. Khuôn mặt đẹp trai mê người, từ từ bước đến gần, có thể cảm thấy mùi thuốc súng tỏa ra giữa hai người. Hoắc Quốc Bang lắc lắc đầu “Tính khí của thanh niên bây giờ nóng nảy quá.” “Người già nên biết ý lại một chút.” Diêm Quân Lệnh trước hay chưa bao giờ là kẻ thua cuộc, đặc biệt đối với những người có ý gây chú ý với người phụ nữ nhà anh. “A.” “Hoắc tổng cáo từ.” Một câu của Diêm Quân Lệnh, làm Hoắc Quốc Bang bật cười, Diêm Quân Lệnh không nói gì nhìn ông bằng ánh mắt viên đạn, lịch sự tạm biệt rời đi. Lâm Lam vẫn luôn đứng bên cạnh Diêm Quân Lệnh, mặc dù âm thanh người đàn ông không lớn, nhưng cô vẫn nghe hết lời của hai người này, miệng co giật, bị Diêm Quân Lệnh nắm tay rời đi. Còn mấy người khác ăn no rồi cũng lần lượt rời đi. Hoặc Quốc Bang nhìn Lâm Lam lên xe Diêm Quân Lệnh, mới quay sang nhìn Đỗ Tịch “Đem ba về khách sạn.” “Ba nuôi, ba có phải động tâm với Lâm Lam rồi?” Đỗ Tịch nhịn rất lâu, viền mắt đều đỏ lên rồi. “Đừng nghĩ linh tinh, không phải như con nghĩ đâu.” Nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Đỗ Tịch như đang tủi thân, Hoắc Quốc Bang khó mà giải thích. “Vậy ba tại sao đối với cô ta...” “Chuyện không nên hỏi tốt nhất đừng hỏi, con có thể cạnh tranh lành mạnh với Lâm Lam, nhưng loại chuyện như hôm nay ba không hy vọng lại nhìn thấy nữa/” Đỗ Tịch nhìn Hoắc Quốc Bang không tức giận, nhân lúc này muốn dò hỏi nhưng bị ông chặn đứng cảnh cáo. Khuôn mặt đờ đẫn, cắn cắn răng “Tịch Tịch biết sai rồi.” “Ngoan, con là con gái nuôi của ba, chỉ cần Hoắc Quốc Bang ba còn sống một ngày, quyết không đối xử tệ với con.” Hoắc Quốc Bang rất kiên định nói, nhưng Đỗ Tịch là người thông minh, không đối xử tệ với con trước đến nay chưa giờ được ông nói ra trước. “Ba nuôi ba là tốt nhất.” Nói xong Đỗ Tịch ôm lấy tay Hoắc Quốc Bang, dụi dụi vào ngực ông “Ba nuôi, con tối nay không về có được không?”